Thần Dực đứng trước mặt cô, hai mắt đỏ lừ, nước mắt lưng tròng, Ninh Thịnh hốt hoảng, từ khi quen biết hắn đến giờ Thần Dực luôn luôn điềm tĩnh lại ít nói chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc gì nhiều, vậy mà bây giờ hắn lại khóc Ninh Thịnh có chút hối hận gì đã đùa quá trớn
Thần Dực thấy cô không nói gì đôi tay cầm lấy tay áo cô càng siết chặt hơn, khô khan mở miệng :"Ninh Thịnh, đừng giận, anh không đi..đi nữa!"
Ninh Thịnh thấy hắn vô cùng chật vật thì thở dài, ôm người vào lòng, nhìn ba người phía kia âm thanh của cô đủ mọi người đều nghe :" em không giận, chỉ có chút buồn!"
Ba người còn lại chạy đến ôm cô, Nguyễn Luân khàn giọng nói :"Em đừng buồn!"
"Đúng vậy nếu em không thích bọn anh sẽ không đến sinh nhật Bạch Liên nữa, em muốn gì cũng được, Ninh Thịnh em đừng buồn nữa!" Thần Túc thút thít nói.
Nghiêm Khang không nói gì chỉ im lặng nhìn cô, Ninh Thịnh có chút dỡ khóc dỡ cười nói :"Em không buồn việc các anh có đến sinh nhật cô ta hay không, em chỉ buồn vì không biết các anh sớm hơn mà thôi, nhưng em chỉ buồn chút thôi bởi vì tương lai của các anh sẽ luôn có em, đúng không? " Cô đưa tay lên xoa đầu bọn họ
Nghe cô nói vậy bốn người bọn họ liền nhẹ nhõm, Thần Túc khịt khịt mũi cười lên :"Thật không?"
Ninh Thịnh nghĩ trả lời :"Thật!"
"Ừm, đúng vậy sao này chúng ta sẽ luôn bên nhau!"
"Đúng vậy!"
"Rồi đã xong rồi đúng không, mau về đi , mai gặp lại" Ninh Thịnh nhặt lấy cái cặp dưới đất lên , kéo tay Thần Dực dẫn bọn họ đi về chỗ xe đang đợi
"Bọn anh về nhé, em nhớ cẩn thận, mai gặp lại!" Thần Dực nhớ lại lúc nãy đỏ mặt nhỏ giọng nói, Ninh Thịnh cười tươi tạm biệt bọn họ rồi đứng nhìn đoàn xe chạy đi sau đó mới về nhà
Trên xe âm thanh Thần Túc có chút thất lạc nói :"Bạch Liên cô ấy..." dù sao cũng đã từng rất yêu thương nhưng bây giờ khi nhìn thấy một mặt kia như vậy Thần Túc có chút khó chịu
Thần Dực đang nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ nên không thể nhìn được biểu cảm của hắn, khi nghe Thần Túc nói vậy hắn cũng không quay lại mở miệng nói :"Con người luôn có hai mặt, chỉ là họ có nguyện ý cho chúng ta thấy mặt còn lại của họ hay không, Bạch Liên cô ta luôn luôn giấu đi mặt kia nên em không biết là việc bình thường!"
Thần Túc im lặng một lúc thì hỏi lại:" Vậy liệu còn Ninh Thịnh thì sao?"
Thần Dực nhắm mắt lại không trả lời , không khí trong xe lạnh lẽo đến đáng sợ, cứ như vậy về đến nhà
Sáng hôm sau Ninh Thịnh như thường lệ thức dậy, thay quần áo ,cầm lấy cặp sách đi đến trường, hôm nay sẽ có một buổi thi thử, hai ngày sau mới thi chính thức nên cô muốn đến trường sớm hơn một chút để làm bài tập, những kiến thức thông thường Ninh Thịnh đều đã nắm hết nên việc ôn tập này coi như là củng cố lại
"Ninh Thịnh! " đang đi thì bị người gọi, Ninh Thịnh quay đầu lại nhìn thấy người đang chạy đến thì nhíu mày , Trương Lâm Hạo vì chạy một đoạn dài bây giờ đang chống hai tay lên gối thở dốc, hắn ngẩng đầu lên, cười thật tươi chào cô
Khuôn mặt hắn vô cùng đẹp, làn da trắng, bây giờ trên khuôn mặt gì thở dốc mà ửng đỏ, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nụ cười tươi làm cho hắn càng thêm sức hấp dẫn, nhiều học sinh đang đến trường đều nhìn qua nơi này xì xào bàn tán
Trương Lâm Hạo giơ tay ra giọng nói nhẹ nhàng :"Ninh Thịnh xin chào mình tên là Trương Lâm Hạo, học sinh lớp 10 khối 3, mình muốn được làm quen với cậu!"
Ninh Thịnh không bắt tay với hắn, cô lẳng lặng nhìn một lúc rồi nói :"Tôi nhớ chưa từng nói tên mình với cậu!"
"Cậu rất nổi tiếng nên đa số học sinh lớp 10 đều biết cậu, với lại mình khá...ừm...quan tâm cậu..cho nên có tìm hiểu! " nói rồi hắn nhẹ tay gãi gãi đầu
Ninh Thịnh không trả lời quay người đi , Trương Lâm Hạo thấy cô như vậy thì cắn cắn môi chạy theo, cả quãng đường đi Ninh Thịnh không hề nói tiếng nào, Trương Lâm Hạo bên cạnh cũng vô cùng ngoan ngoãn chỉ im lặng đi bên cạnh cô, không khí tuy có chút lạnh nhưng nhìn vào lại có chút hòa hợp
Nhiều học sinh ở trường biết Trương Lâm Hạo là ai nên có chút tò mò người đi bên cạnh hắn, ai cũng biết Trương Lâm Hạo rất đẹp nhưng lại khó gần, hắn tuy luôn mĩm cười nhưng lại không thân thiết với ai, bây giờ nhìn hắn ân cần với một cô gái thì ai cũng ngạc nhiên
Ninh Thịnh không quan tâm bản thân mình đang bị nhắc đến, cô vẫn im lặng đi vào lớp, gần đến lớp thì cánh tay bị nắm lấy ,Ninh Thịnh theo phản xạ hất mạnh ra, Trương Lâm Hạo không đề phòng cánh tay bị đập thật mạnh, nghe tiếng động nhiều học sinh dừng lại xem, ồn ào
Ninh Thịnh nhíu mày lau lau cánh tay, cô biết sức lực mình khá mạnh, một cái đánh này có thể khiến Trương Lâm Hạo rất đau, Ninh Thịnh nhìn hắn lạnh giọng nói :"Xin lỗi! "
"Không sao, chỉ hơi đau một chút, mình xuống phòng y tế một lát xin thuốc sức vào sẽ hết ngay thôi!" Trương Lâm Hạo xua tay, miệng cười tươi, nhìn vào người khác đều thấy hắn là người vô cùng hiểu chuyện khiến ai cũng đau lòng
Nhìn thấy Ninh Thịnh thờ ơ đứng đó có người không nhịn được mà mở miệng bất bình :"Này cậu kia, rõ ràng cậu làm cậu ấy bị đau, chỉ xin lỗi vậy là thôi sau, ít nhất cũng nên đưa cậu ấy xuống phòng y tế chứ !"
Mọi người nghe vậy thì đồng ý cùng nói Ninh Thịnh phải xin lỗi cho đàng hoàng rồi phải đưa Trương Lâm Hạo xuống phòng y tế
Ninh Thịnh nhìn Trương Lâm Hạo :"Cậu có muốn tôi đưa xuống phòng y tế !"
Trương Lâm Hạo nhìn cô một lúc thì cười cười, tuy nụ cười lại có chút cứng nhắc, lắc đầu :"không cần mình tự đi được, cảm ơn các cậu, các cậu mau về lớp đi nếu không sẽ trễ học mất !" hắn đưa tay lên chào, nhìn thấy người trong cuộc cũng đã nói vậy bọn họ nói thêm cũng không hay liền giải tán, có người khi đi qua còn hừ hai tiếng với Ninh Thịnh
Ninh Thịnh cũng không quan tâm, bây giờ ở đây chỉ còn hai người, Trương Lâm Hạo cười tươi với Ninh Thịnh :"Cậu mau về lớp đi, mình không sao đâu!"
"Vậy sao?" Ninh Thịnh hờ hững nói
"Ừm, vậy Ninh Thịnh, mình có thể đến lớp cậu tìm cậu hay không! " hắn đưa tay lên gãi đầu, mặt nhăn nhó nhìn cô
"Không!" Ninh Thịnh trả lời xong liền quay lưng đi, Trương Lâm Hạo nhìn cô ,nụ cười trên khuôn mặt hoàn toàn không có, ánh mắt âm u, một bàn tay đặt lên cánh tay bị thương lúc nãy bây giờ chỉ còn lại một mảng đỏ nhợt nhạt mà nhéo thật mạnh đến khi nơi đó trở nên xanh tím
Hắn nhìn vết thương liền nhếch môi cười đi vào lớp học, áo tay dài bị xắn lên đến khủy tay lộ ra vết thương kia
Bạn học trong lớp thấy vậy liền chạy đến hỏi thăm, Trương Lâm Hạo luôn miệng nói không sao ,mình chỉ bị nhẹ, nhưng nhìn vết thương của hắn ai cũng oán trách Ninh Thịnh kia không biết đều ,ra tay mạnh như vậy, lời chửi bới khắp lớp học, đến khi hết buổi học ai cũng biết Ninh Thịnh vô cùng xấu tính, đánh bạn học mình bị thương mà lại không nói xin lỗi, có người vì thấy bất bình mà nói với cả thầy cô, Ninh Thịnh biết mọi việc nhưng cũng không để ý, nhưng cô không quan tâm không có nghĩa là ai cũng sẽ không quan tâm .