Ninh Thịnh ở phòng y tế đã được băng bó vết thương, với cô mấy vết bầm này không là gì cả nhưng bốn người ngồi đây không nghĩ như vậy
Thần Túc nhìn cô đỏ mắt, miệng thì liên tục cằn nhằn
"Em thì giỏi rồi, cái gì mà không sao, nhìn thử xem trên người em còn chỗ nào lành lặn không!"
"Em thật sự không sao, mấy vết này nhìn dọa người vậy thôi chứ em chẳng thấy đau chút nào cả, bé con ngoan nào, đừng nhăn nhó nữa sẽ mau già lắm đấy ,ha ha !"
Nhìn cô không tim không phổi ngồi đó cười Thần Túc cực kỳ tức giận, hắn quay mặt đi, làm Ninh Thịnh gãy đầu, cô ngước lên hỏi Thần Dực
"Sao lại giận rồi !"
Thần Dực thở dài, hắn không biết khi nào hai người này mới thôi lộn xộn mà tu thành chính quả đây nữa, không trả lời câu hỏi của cô hắn chỉ đứng dậy nói
"Để anh đi mua cái gì cho em, em muốn ăn gì ?"
"Bánh mì là được rồi, cảm ơn !"
"Không có gì !"
Nói xong hắn lắc đầu đi ra ngoài, để lại bên trong bốn người nhìn nhau, hắn biết mình hiện tại chỉ là người ngoài không thể xen vào quá nhiều việc của bọn họ, chỉ cần em trai hắn tốt là được, còn việc khác hắn không quan tâm tới
Bước ra ngoài nhìn thấy Bạch Liên đang đứng trước cửa, thấy hắn bước ra cô ta liền nắm tay hắn, rưng rưng hỏi
"Dực ca ca, em đợi mọi người rất lâu mà không thấy trở lại, Ninh Thịnh có bị làm sao không ?"
Thần Dực nhíu mày nhìn cô ta, sau đó lắc đầu
"Không sao !"
Nghe hắn nói vậy cô ta liền thở phào, mặc vui vẻ nói
"Không sao là tốt rồi, để em vào trong xem sao !"
"Không cần đâu, em về lớp đi bên trong đã có người rồi, vào thêm ồn ào sẽ bị la, đi thôi "
Nói rồi hắn kéo tay cô ta đi về phía lớp học, Bạch Liên bị kéo đi mà vẫn quay lại nhìn chằm chằm cửa phòng y tế
Không khí trong phòng có hơi ngưng đọng, đến giờ vẫn không ai nói chuyện với ai, Nguyễn Luân là người mở miệng trước
"Nghiêm Khang, sao cậu vẫn ở đây ?"
Thần Túc nhìn lại người vẫn đứng im lặng từ nãy đến giờ, nhíu mày, từ sáng hôm nay Nghiêm Khang hành động rất lạ, bình thường hắn rất ít khi quan tâm ai đó ngoại trừ Bạch Liên nhưng hôm nay lại vô cùng để ý đến Ninh Thịnh, không lẽ
Nghĩ xong Thần Túc liên tục nhìn Ninh Thịnh và Nghiêm Khang, thấy cả hai khuôn mặt vẫn bình thường, hắn không khỏi có chút nghi hoặc, dù thế nào vẫn không thể tìm ra sự liên quan giữa hai người này
Tiếng chuông reo đánh vỡ bầu không khí hiện tại, bọn họ cũng không thể nào ở đây mãi được nên dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng vẫn phải vào lớp
"Em nghĩ ngơi đi tụi anh lên lớp đây !"
Nguyễn Luân vừa nói vừa đắp chăn lại cho cô, đúng là người con trai săn sóc mà, cô kéo tay hắn ,hôn lên má ,nhìn hắn ngượng ngùng đỏ mặt cô liền vui vẻ
"Hừ ! Đi nhanh lên !"
Bé con nào đó giận dỗi đứng ngoài cửa, cô nhìn thấy liền cười lắc đầu, đúng là đáng yêu quá mức quy định rồi
"Đi đây !"
Nghiêm Khang nói xong không nhìn cô mà đi thẳng một mạch, cô hiện tại vẫn không biết mình và hắn ta là như thế nào, với cô cảm xúc với hắn vẫn có nhưng cô không biết bản thân hắn ra sao, cô càng không thể cưỡng cầu được chuyện đó, thôi vậy tới đâu thì tới
Nằm được một lúc thì bên ngoài có người đi vào, cô nghĩ là cô giáo ở phòng y tế nên không mở mắt ra nhìn, nhưng người đó bước lạ gần chỗ cô, cảm nhận được đôi tay tiến lại gần mình, Ninh Thịnh lập tức mở mắt nắm lấy tay người nọ kéo hắn mạnh xuống khiến người đó nằm phía dưới mình
Thần Dực vừa mua thức ấn về, thấy cô ngủ định bụng kêu cô dậy để ăn, vừa mới vương tay ra thì đã bị người kéo lấy, đến khi bình tĩnh lại hắn đã nằm gọn trong lòng cô
Lần đầu tiên Ninh Thịnh thấy một người luôn bình tĩnh như Thần Dực mà lại đỏ mặt, cô có chút thú vị, khàn khàn hỏi hắn
"Anh định làm gì ?"
"Không làm gì, chỉ là muốn gọi em dậy, đã mua bánh về rồi !"
Nhìn bánh mì trên tay hắn ,cô híp mắt
"Tay đau, không ăn được, muốn anh đút !"
Thần Dực hắn cảm thấy mình sẽ tin cô nếu như hai tay cô hiện tại không mạnh mẽ chống bên hông hắn , hắn rất muốn từ chối nhưng không biết sao lại tự động gật đầu, xé một miếng bánh mì đưa đến miệng cô
"A..ừm.thật ngon !"
Ninh Thịnh ăn từng miếng từng miếng bánh mì được Thần Dực đút cho, ăn được phân nữa cô liền dừng lại, nhìn hắn
Thần Dực bị cô nhìn thì trong lòng loạn xạ, lắp bắp hỏi
"Sao....sao vậy ?"
"Không gì, ngón tay anh dính vụ bánh mì kia, để em làm sạch cho "
"Không...a.."
Chưa kịp nói không cần thì ngón tay đã bị cô ngậm vào miệng, bên trong miệng ấm nóng, từng cỗ nước bọt tiết ra làm ngón tay hắn ướŧ áŧ, cô đánh lưỡi rà liếʍ xung quanh, ngậm hết ngón tay nhả ra ngậm vào lên xuống, mô tả như cách quan hệ, thật dâʍ ɖu͙ƈ
Từng ngón tay đều được cô liếʍ qua, nước bọt dính trên đó như thêm một thứ nước bóng lấp lánh, hắn không cảm thấy dơ bẩn mà còn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ
"Ninh Thịnh.....đừng mà..."
Ninh Thịnh cúi đầu nói vào tay hắn
"Đừng làm gì ? Anh chỉ cho em ăn mà không cho em uống, em muốn uống "
"Để...anh đi lấy...nước "
Hắn run rẩy dự định ngồi dậy nhưng lại bị cô đẩy trở về
"Không cần ở đây có sẵn !"
Nói rồi cô cúi xuống hôn lấy hắn, lưỡi cả hai nhanh chóng tìm lấy nhau, triền miên quấn quýt, cô tham lam mυ'ŧ lấy nó, hút nước bọt chùn chụt, tiếng đá lưới chóp chép, tiếng ân a rêи ɾỉ trong cổ họng phát ra trong gian buồng phòng y tế
"Đừng...ở đây không được "
Thần Dực cố ổn định lại lý trí của mình. Ngăn cản bàn tay đang làm bừa dưới thân hắn, hơi thở hổn hển
"Ngoan , cho em một chút thôi !"
Ninh Thịnh nhẹ giọng, miệng ngậm lấy đầṳ ѵú hắn liếʍ ʍúŧ, hai tay thì tuột xuống cái quần thể thao, vuốt ve ƈôи ŧɦịŧ qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng
"Ư...không.... Không được đâu "
Cô đưa ngón tay mình vào miệng hắn khuấy đảo, đến khi nó phủ đầy nước bọt thì lấy ra, vén chiếc qυầи ɭóŧ sang bên chen một ngón tay vào lỗ nhỏ đang đóng mở bên dưới
"Ưʍ...đừng cho vào..chướng...khó chịu...ưʍ...ha..đừng động thấy lạ quá"
Ninh Thịnh không nói gì miệng cô vẫn đang liếʍ ʍúŧ một bên vυ' của hắn, ngón tay phía dưới vẫn đúng cuồng ra vào, Thần Dực ưỡn người khi bị cô đâm thật mạnh vào trong chạm ngay điểm nhạy cảm của hắn, hắn há miệng trợn mắt rên ư ử trong cổ họng
Hai ngón tay nữa được thêm vào, nhắm ngay điểm G của hắn mà động, Thần Dực líu lưỡi ,hông của hắn theo nhịp điệu ra vào của cô mà lắc, một luồn điện xông thẳng lên não của hắn, tay hắn bắt lấy bả vai cô run rẩy
"Aaaaaa....raaaaaaa....anh ra...."
Hắn phun ra một số lượng lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙, xong việc cả hai nằm thở hắc ra nhìn lên trần nhà, Ninh Thịnh lúc này cảm thấy hai tay có chút đau nhức, liền ngồi dậy dọn dẹp xong xuôi nằm xuống ôm người vào lòng ngủ thϊếp đi