Khoái Nhanh Ngược Tra Cặn Bã

Chương 59: Quyển 6 - Chương 59: Ngược Thần vương vô thượng cặn bã 2

Ánh trăng Thiên giới to lớn sáng rọi, nhu hòa lại thần bí. Suối tiên dưới ánh trăng như tỏa ra từng tầng ngân quang, đẹp đến khó tin.

Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, đừng nói là cậu muốn tôi vào trong suối tắm một cái nhé?

Hệ thống: Đúng vậy đó, thứ này có thể rửa trôi sạch sẽ ma khí trên người ngài, sau này cho dù có đứng trước mặt Thần vương, y cũng sẽ không thể nhận ra ngài là Ma.

Mạc Sinh Bạch: Ý của cậu là nói nguyên chủ phong ấn một ngàn năm, so ra vẫn kém một lần ngâm mình ở nơi này?

Hệ thống: Đương nhiên không phải. Nguyên chủ lúc đó nuốt phải thánh vật, vạn bất đắc dĩ mới phải đóng băng bản thân, nhờ đó mới có được trạng thái như khi ngài tỉnh lại.

Nhận được thêm một tin tức có ích, Mạc Sinh Bạch cũng lười cùng hệ thống so đo, cởϊ qυầи áo xong liền chìm vào trong nước.

Thanh Tiêu lại cùng Bạch Nghiễn ầm ĩ một trận, nguyên nhân vì sao hắn cũng đã sớm quên, chỉ là từ thuở đất trời hồng hoang, bốn thần thú được sinh ra, hắn và con cọp kia đã nhìn nhau không vừa mắt, nếu không phải bọn họ đánh nhau sẽ khiến cho nhân gian gặp đại họa, Thanh Tiêu tin chắc chính mình một khi hiện ra nguyên thân, chỉ cần vẫy đuôi một cái là có thể đánh bay con hổ già ngu ngốc kia xa vạn dặm.

“Thanh Tiêu, Bạch Nghiễn hai người không thể yên tĩnh một chút sao?” Chu Tước thật sự chịu không nổi hai tên này, mỗi lần gặp mặt đều phải cãi nhau một trận túi bụi “Đã bao nhiêu năm rồi hả?”

“Bản tôn mới khinh thường cùng tên giun xanh nhỏ này so đo.”

“Hừ. Bản tôn cũng không thèm cùng con mèo trắng nhỏ này so đo.”

“Ngươi nói ai là mèo trắng nhỏ?”

“Ngươi nói ai là giun xanh nhỏ?”

“Có tin ta đánh ngươi không hả?”

“Ta đã sớm muốn đánh ngươi!”

Nhìn tình trạng hùng hổ giương cung bạt kiếm của hai người, Huyền Minh cũng bất đắc dĩ “Đừng ồn nữa, hai người các ngươi thật sự là không nên gặp nhau mà.”

Chu Tước bị bọn họ làm cho bực bội “Được rồi, Ma tộc gần đây có chút động tĩnh, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, các ngươi chú ý một chút là được. Ta đi trước.” Nói xong liền không thấy bóng dáng.

Hai người Thanh Tiêu và Bạch Nghiễn nhìn nhau hừ lạnh một tiếng, cũng rời đi. Huyền Minh nhìn đại điện trống rỗng, bất đắc dĩ cười cười, hai tên kia không biết phải mất bao nhiêu năm nữa mới nhận ra tâm ý của nhau đây chứ. Còn Chu Tước, khi nào thì y mới phát hiện ra tâm ý của mình dành cho y đây?

Chu Tước hóa thành một con thanh điểu, không phân phương hướng mà bay loạn, cũng không biết bay bao lâu, cho đến khi nhìn thấy Lưu ly Thần tuyền mới dừng lại. Vốn định hóa thành hình người vào ngâm mình trong suối, lại phát hiện bên trong thế nhưng đã có người, mà khi Chu Tước vừa bước vào Lưu ly Thần tuyền, người nọ như cảm ứng được mà xoay người qua.

Mái tóc bạc của người nọ thuôn mượt như suối, mày như núi xa, lông mi đen tuyền, môi như hoa đào vừa nở, khi khóe môi người nọ nhếch lên, dù là thần tuyền hay ánh trăng, xinh đẹp đến mức nào cũng chỉ có thể làm phông nền cho nụ cười kia. Chu Tước trong một khắc đó tim đập như trống, đôi chân vốn đứng yên cũng vô thức cử động, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thân thể mình không thể khống chế bay về phía người nọ, không thể phản kháng.

Thời điểm cảm giác được có vật sống tới gần, Mạc Sinh Bạch đã ẩn đi ma văn hắn vốn cố ý tạo ra trên mặt. Cầm lấy bé chim nhỏ đang dùng đôi mắt to tròn siêu moe nhìn mình đặt lên lòng bàn tay, lại trái sờ phải sờ nhìn thử một chút. Nhưng hắn thật sự không thể nào đem bé thanh điểu ngốc nghếch này liên hệ cùng một chỗ với một trong bốn Đại thần thú, Chu Tước đại danh đỉnh đỉnh được! Mạc Sinh Bạch cố ý nở nụ cười tà mị, ngay cả khóe mắt cũng ẩn chứa một tia mê hoặc, đem tiểu thanh điểu đặt lên môi hôn một cái “Xin chào nha, chim nhỏ.”

Chu Tước lập tức tiến vào trạng thái ngay đơ, trong đầu cái gì cũng không biết, chỉ có thể cảm giác vừa rồi lông vũ của mình lướt qua một nơi vô cùng ấm áp vô cùng mềm mại, suýt chút nữa bản thân mình là ai cũng quên mất! Chu Tước cảm giác bản thân mình xong đời rồi, y thế nhưng đối với một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt ngay cả tên cũng không biết nổi lên loại tâm tư này, đây nhất định là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết rồi!! Nhưng mà, chính mình bây giờ đang ở dạng chim, làm sao để hỏi tên người ta đây, chẳng lẽ phải hóa thành hình người? Như vậy cũng không được, lỡ như người ta cho rằng mình cố ý nhìn lén người ta tắm rửa thì sao? Tiên tử này nhất định sẽ nghĩ mình là đồ phong lưu không đàng hoàng đấy! Tiêu rồi, làm sao bây giờ?!

Không đợi Chu Tước rối rắm xong, Mạc Sinh Bạch đã đặt y lên bờ, sau đó chính mình cũng lên bờ. Thời điểm Chu Tước nhìn thấy tám khối cơ bụng hoàn mỹ kia, nhất thời cảm thấy bản thân nhất định đã bị cây búa của Lôi Thần đánh cho một phát trong cháy ngoài khét. Tại sao, tại sao lại là nam nhân!!! Chu Tước cảm giác cả người cực kỳ không ổn. Nhưng mà, mặc xong quần áo cũng mẹ nó quá đẹp đi, trường bào màu đen được thêu chìm hoa văn vàng kim, mái tóc dài vừa nãy còn rối tung đã được một cây trâm ngọc búi lên, cả người lộ ra một loại tuấn mỹ tà mị, còn ẩn chứa khí khái quân lâm thiên hạ. Tròng mắt của Chu Tước lập tức dính sát lên người kia, tại sao một nam nhân lại có bộ dạng tốt như vậy hả!!! Nhưng mà dù là một nam nhân, y cũng thật thích hắn nha!

“Tiểu thanh điểu, tạm biệt.” Mạc Sinh Bạch xoa xoa cái đầu tròn tròn của Chu Tước, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Chu Tước đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, mới kịp phản ứng người kia đã đi mất, nhưng mà y còn chưa biết tên hắn là gì mà, sau này làm sao tìm được hắn chứ?!

Đến ngày thứ ba, Tử Hà mới đến tìm hắn, trực tiếp mang Mạc Sinh Bạch đi gặp Thành chủ thành Thanh Long, Thanh Tiêu. Mạc Sinh Bạch cũng không hỏi nàng tại sao một thị thϊếp không được sủng lại làm được chuyện này, dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình, mà hắn cũng chỉ mới giúp Tử Hà chút chuyện nhỏ. Hắn tin lúc đó cho dù không có ai giúp đỡ, nàng cũng có thể thuận lợi thoát thân.

“Ngươi có thể đem khăn che mặt kéo xuống không?”

Mạc Sinh Bạch theo lời tháo xuống khăn che mặt.

Thanh Tiêu lộ ra vẻ mặt hứng thú “Ngươi đã đυ.ng trúng ai trong Ma tộc vậy?”

“Không biết.”

“Không biết?”

“Công phu ẩn nấp của Ma tộc rất mạnh, tiểu tiên không thể nhận ra được. “

“Ngươi cũng thẳng thắn đấy, có điều trình độ của loại ma văn này, bản tôn cũng hết cách.”

“Vậy tiểu tiên đành cáo từ.” Mạc Sinh Bạch chắp tay, xoay người định đi.

“Này, ngươi gấp cái gì chứ, bản tôn còn chưa nói xong mà! Bản tôn không thể tiêu trừ ma độc trong thân thể ngươi, cũng không có nghĩa là không ai có thể làm được!”

“Vậy, người có thể giúp thân thể tiểu tiên trừ ma độc sẽ đồng ý giúp đỡ chứ?”

Thanh Tiêu lộ ra nụ cười trấn an “Ngươi nếu là người được Tử Hà mang đến, bản tôn nói sao đi nữa cũng sẽ chữa khỏi cho ngươi. Về phần người có thể giúp đỡ kia, ngươi cứ yên tâm, người là Thần vương, nhất định sẽ đồng ý giúp ngươi.”

“Vậy đa tạ Thành chủ.” Mạc Sinh Bạch biết mình rốt cuộc đã có thể nhìn thấy Thần vương Vô Cương, mà thân phận của Tử Hà tiên tử kia có nhìn thế nào cũng không đơn giản như nàng đã nói.

Mạc Sinh Bạch cùng Thanh Tiêu đi đến cung điện mà Thần vương cư ngụ, Quỳnh Hoa Điện.

“Thanh Long, ngươi đã gần trăm năm không mang theo người khác đến đây, hôm nay còn mang theo một người lạ?”

Mạc Sinh Bạch không dấu vết mà đánh giá người đang đứng ở giữa điện, trường bào còn trắng hơn cả tuyết ở cực Bắc, mái tóc đen dài buông thẳng đến mắt cá chân, đồng tử ánh lên sắc vàng nhàn nhạt, gương mặt cũng không được coi là quá tuấn mỹ, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác thánh khiết lạnh lùng. Mạc Sinh Bạch có trực giác vị Thần vương này rất khó công lược, vừa thấy đã biết đây là loại người chưa từng khám phá hồng trần, cũng không thể bị những thứ bên ngoài tác động, giống như một cao tăng đắc đạo không có thất tình lục dục, tuy rằng so sánh này cũng không quá thích hợp.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, lần đầu tiên gặp gỡ mục tiêu công lược của ngài, Thần vương Vô Cương. Đầu mối nhiệm vụ lần này là có được một giọt nước mắt của Thần vương Vô Cương.

Mạc Sinh Bạch:??

Hệ thống: Đây là nhiệm vụ duy nhất không cần kéo độ hảo cảm cùng độ ngược tâm nha, chỉ cần có được một giọt nước mắt của Thần vương Vô Cương thôi ~

Mạc Sinh Bạch thật muốn khóc, rốt cuộc đây là cái nhiệm vụ quỷ quái gì chứ?!