Hà Gia Hào không nghĩ tới sẽ có một ngày Mạc Chung Thâm phải nằm trong ICU [1], thân thể gầy yếu của cậu đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên người khiến cậu thoạt nhìn hệt như một thiên sứ, yếu ớt lại xinh đẹp.
[1]Intensive Care Unit, có thể tạm dịch là Khoa Hồi sức cấp cứu, Khoa Điều trị tích cực hoặc Khoa Chăm sóc đặc biệt
“Chung Thâm.”
“Sao cậu lại đến đây?”
Hà Gia Hào đi đến bên giường bệnh “Chú Mạc nói cho tớ biết, hi vọng tớ đến ở cùng cậu.”
“Dù cậu đã làm chuyện gì, Gia Hào, cũng không cần lộ ra biểu tình xin lỗi tôi như vậy đâu.”
“Thật xin lỗi. Tớ chỉ muốn tốt cho cậu.”
“Cậu chưa từng có lỗi với tôi.” Mạc Chung Thâm thần sắc mệt mỏi, bộ dáng không muốn nói tiếp.
Hà Gia Hào đặt giỏ quà trong tay lên bàn “Tất cả đều là xoài cậu thích ăn nhất, có muốn tớ gọt cho cậu ăn liền không?”
“Không cần, tôi cũng không có khẩu vị, vừa mới ăn xong bữa sáng.”
“Thôi vậy.” Hà Gia Hào cũng không biết nên nói gì, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Mạc Chung Thâm đột nhiên thở dài “Tôi có thể nhờ cậu một việc không?”
“Cậu cứ nói.”
“Tôi có cảm giác lần bệnh này không đơn giản như vậy, cậu có thể giúp tôi hỏi thăm một chút không?”
“Có thể. Cậu đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”
Hai người cũng không nói gì nữa, phòng bệnh nhất thời im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của cả hai.
Cửa phòng đột nhiên vang lên hai tiếng, Mạc Sinh Bạch bước vào, cũng nhìn thấy bầu không khí lúng túng giữa hai người “Gia Hào đến rồi à.”
“Chào chú Mạc.” Cho dù trong lòng có oán thầm cỡ nào, ngoài mặt Hà Gia Hào vẫn rất quy củ, không để cho người khác tóm được bất cứ sai lầm nào.
“Chung Thâm đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi baba, hôm nay con có thể xuất viện sao?”
Mạc Sinh Bạch trả lời không hề do dự “Không thể.”
Vì thế tâm tình Mạc Chung Thâm càng thêm sa sút “Con biết.”
Hà Gia Hào cảm thấy bản thân ở lại đây nữa thì có chút lúng túng, đành phải mở miệng cáo từ “Chú Mạc, Chung Thâm, vậy con đi trước.”
“Chú đưa con đi.” Không đợi Hà Gia Hào cự tuyệt, Mạc Sinh Bạch đã dẫn đầu ra khỏi phòng bệnh, Hà Gia Hào đành phải đuổi kịp. Mạc Sinh Bạch dừng lại ở góc hành lang, xung quanh không có người, yên tĩnh đến mức đáng sợ, Hà Gia Hào cũng dừng lại theo “Chú Mạc, chú tìm con có chuyện gì sao?”
“Chung Thâm mắc bệnh tim, tinh thần cũng không thể chịu thêm bất kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa. Làm một người ba, chú hi vọng con không nói với Chung Thâm những chuyện có thể ảnh hưởng xấu đến bệnh tình của em ấy, con hiểu không?”
Hà Gia Hào bị tin tức bất ngờ nghe được đánh đến ngẩn ngơ “Chú nói thật?”
“Lừa con thì có ích lợi gì sao?”
“Vậy Chung Thâm, cậu ấy…”
“Chú nhất định sẽ để em ấy sống sót. Còn nữa, chú biết con thích em ấy, nhưng cũng đừng nhúng tay vào. Mặc kệ là chuyện của chú con, hay là của Chung Thâm, đều không phải là thứ con nên quản, đã hiểu chưa?”
Biểu tình trên mặt hắn quá mức nghiêm trọng, còn chứa đựng uy áp của kẻ bề trên, Hà Gia Hào nhất thời bị ánh mắt của hắn đóng đinh tại chỗ, không nói được lời nào nhìn Mạc Sinh Bạch quay trở lại phòng bệnh, chỉ có đôi tay không ngừng run rẩy đã bán đứng cảm xúc thật của chính mình. Y đứng một mình trong góc, giống như một kẻ bị vứt bỏ, tựa như bản thân đang ở trên một cánh đồng hoang vu, chỉ cần một trận gió lớn đã có thể thổi bay.
Mà Mạc Chung Thâm lúc này đang xuất thần nhìn chằm chằm vào đôi tay Mạc Sinh Bạch đang gọt xoài cho cậu, ngón tay của hắn tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng, dưới ánh mặt trời như tản mát ra ánh sáng lấp lánh, cậu đột nhiên nghĩ đến bộ dáng khi đôi tay này di chuyển trên thân thể chính mình, ôn nhu mà ma lực.
“Nghĩ gì mà lại xuất thần như vậy?” Mạc Sinh Bạch đem xoài gọt thành từng miếng nhỏ, dùng nĩa ghim một miếng đưa đến bên môi Mạc Chung Thâm “Con muốn ăn không?”
Mạc Chung Thâm hé miệng nhận lấy, cẩn thận nhai nuốt rồi mới nói “Rất ngọt.”
Cứ như vậy một người đút một người ăn, bầu không khí vô cùng hòa thuận ấm áp, một dĩa xoài nhỏ rất nhanh đã được ăn xong. Mạc Sinh Bạch lau khóe miệng cậu “Muốn ăn nữa không?”
Mạc Chung Thâm lắc đầu “Ăn không nổi.”
“Chung Thâm, con có thể cần phải làm một cuộc phẫu thuật.”
“Phẫu thuật?”
“Ừ. Một phẫu thuật rất nhỏ. Làm xong là có thể về nhà.”
“Nhưng mà baba, không phải ba nói con chỉ bị sốc nhiệt thôi sao?”
Mạc Chung Thâm xoa đầu cậu, mặt không đổi sắc nói dối “Vốn là như vậy, nhưng khi bác sĩ kiểm tra toàn diện cho con thì phát hiện trong thận con có một viên sỏi nhỏ.”
“Nhưng mà.” Mạc Chung Thâm muốn nói lại thôi, cậu luôn có cảm giác có chuyện gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ.
“Không có nhưng mà gì hết, baba ở ngay đây. Chẳng lẽ Chung Thâm sợ phẫu thuật sao?”
“Không phải.”
“Vậy là được rồi. Baba còn có chuyện phải bàn bạc với bác sĩ, con cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng bệnh, được không?”
Mạc Chung Thâm cố gắng bỏ qua bất an trong lòng, gật gật đầu.
Mạc Sinh Bạch lưu lại một nụ hôn lên trán cậu, mới xoay người rời đi.
Hàn Mộc đang cùng một đám chuyên gia thảo luận về phương án tiến hành phẫu thuật cho Mạc Chung Thâm, nhìn thấy Mạc Sinh Bạch bước vào, liền chủ động hướng hắn giải thích về tính khả thi của ca phẫu thuật.
Mạc Sinh Bạch cũng không quan tâm tỷ lệ thành công mà đám bác sĩ chuyên nghiệp này đưa ra, hắn biết nếu hệ thống đã ra tay thì tuyệt đối không có vấn đề. Hắn chỉ hỏi chuyện mình quan tâm nhất “Khi nào thì có thể tiến hành phẫu thuật?”
Các chuyên gia hai mặt nhìn nhau, chỉ có Hàn Mộc đứng ra trả lời vấn đề của hắn “Mạc tiên sinh, bệnh nhân, cũng chính là con trai của ngài có nhóm máu Rh(-) cực kì hiếm gặp, cho nên ngày phẫu thuật tạm thời chưa thể quyết định.”
“Vậy bây giờ các người ngồi đây thảo luận chuyện này thì có ý nghĩa gì? Chỉ cần không tìm thấy quả tim thích hợp, một tháng sau Chung Thâm vẫn phải chết.”
“Mạc tiên sinh, ngài…”
Mạc Sinh Bạch khoát tay “Tôi biết máu Rh(-) rất hiếm gặp, tỷ lệ là một phần triệu đúng không?”
“Cho dù hiếm gặp cũng không có nghĩa là không thể tìm thấy, chỉ cần còn thời gian thì không thể buông tha dù chỉ một tia hi vọng.”
Mạc Sinh Bạch nở nụ cười “Bác sĩ Hàn, tôi chưa hề nói là sẽ bỏ cuộc.”
“Vậy ý của ngài là?”
“Em ấy nhất định sẽ sống sót.”
“Này…” Hàn Mộc có chút khó xử, y căn bản không thể cam đoan loại chuyện này, nếu không tìm thấy quả tim thích hợp thì cho dù có y thuật cao siêu đến đâu cũng chỉ uổng phí.
“Làm cha của em ấy, tôi cũng có máu Rh(-). Không phải nói độ phù hợp của những người có quan hệ huyết thống là cao nhất sao? Vậy làm phiền bác sĩ Hàn thay tôi kiểm tra độ phù hợp tim của tôi và Chung Thâm đi.
“Mạc tiên sinh, nếu ngài đem trái tim đổi cho bệnh nhân, vậy ngài sẽ…” Hàn Mộc há miệng, nhưng từ ‘chết’ lại không thể nào thốt nên lời.
“Bác sĩ Hàn không cần lo lắng. Tôi đã nói, tôi nhất định sẽ để em ấy sống sót.”
Hàn Mộc hết cách, đành phải mang Mạc Sinh Bạch đi làm kiểm tra. Chờ mọi thứ đều được kiểm tra xong thì đã là ba giờ sau, Hàn Mộc xoa xoa đôi mắt chua xót “Mạc tiên sinh, ngài có thể về trước. Kết quả kiểm tra hai ngày nữa sẽ có, đến lúc đó tôi sẽ báo cho ngài.”
“Cám ơn.”
Hàn Mộc nhìn bóng lưng kiên định của Mạc Sinh Bạch, yên lặng xuất thần. Một người cha lại có thể vì con mình mà làm được đến mức độ này, ngay cả tính mạng cũng không cần, thật sự là một người cha rất vĩ đại. Vậy còn người kia thì sao, cũng có thể vì mình mà làm được đến vậy không?
“Làm sao vậy? Nhớ ai đấy?”
Thanh âm quen thuộc làm Hàn Mộc bừng tỉnh, vội quay đầu lại ôm lấy người kia.
“Sao vậy? Hôm nay sao lại đột nhiên không tránh ta?”
“Hàn Yến.” Hàn Mộc nhìn nam nhân trước mặt, đôi mắt sắc bén như ưng, gương mặt có tính xâm lược rất mạnh, còn có nụ cười không chút trói buộc kia “Con đáp ứng.”
Hàn Yến híp mắt nhìn Hàn Mộc, tựa như đang nhìn một con mồi vô cùng ngon miệng “Hôm nay làm sao vậy?”
“Chỉ là cảm thấy không nên để lỡ mất.”
“À? Ta vừa mới thấy Mạc Sinh Bạch từ trong phòng con đi ra ngoài, là hắn giúp con hạ quyết tâm?”
“Xem như vậy đi. Là bị sự hi sinh của hắn dành cho Mạc Chung Thâm làm cho có chút cảm động.”
“Ngốc.” Hàn Yến vừa đặt Hàn Mộc lên tường liền hôn tới, trực tiếp đem Hàn Mộc hôn đến thân thể mềm nhũn. Tay lưu loát cởi bỏ áo blouse trắng trên người y “Giữa bọn họ cũng không phải quan hệ cha con thuần khiết đâu, cục cưng à.”
Ánh mắt Hàn Mộc trừng lớn “Bọn họ là…”
“Không sai.” Hàn Yến ôm cơ thể Hàn Mộc đặt lên bàn làm việc, cả người lập tức đè lên “Đã làm nhiều lần như vậy rồi, sao con vẫn còn mẫn cảm như cũ thế?”
“Hàn Yến, nhẹ một chút.”
Hàn Yến ác ý liếʍ lên hai điểm trước ngực Hàn Mộc, khiến cho y một trận run rẩy. Hắn cười đến tà nịnh “Tiểu Mộc, gọi baba.”
Hàn Mộc quay đầu đi không để ý đến hắn, phóng túng chính mình, tùy ý thân thể ở dưới thân Hàn Yến một lần lại một lần đạt đến cao trào, đầu óc trống rỗng, chuyện gì cũng không thể nhớ nổi.