Khoái Nhanh Ngược Tra Cặn Bã

Chương 43: Quyển 4 - Chương 43: Ngược vương gia phúc hắc cặn bã 9

Hết thảy giống như Hách Liên Hoành đã lường trước, vị phụ hoàng trong đầu toàn là giang sơn kia của gã quả nhiên đồng ý. Một bên là giang sơn xã tắc, một bên chỉ là một trong những người kế vị, lão Hoàng đế Tây Kỳ không chút do dự lựa chọn vế trước.

Mộng đẹp nhiều năm chỉ bởi vì một câu nói của người ngồi trên đế vị kia mà tan vỡ. Hách Liên Hoành biết Mạc Sinh Bạch không có khả năng thật sự coi trọng gã, nhưng phải làm sao đây? Kết quả đã không thể thay đổi. Hách Liên Hoành đau lòng khó chịu, thầm nghĩ muốn say một phen, tốt nhất là vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Vì thế vỗ bàn quát “Tiểu nhị, mang tiếp lên đây hai vò rượu!”

Tiểu nhị ca chạy đến trước mặt người rõ ràng đã say khướt “Vị khách quan này, trời cũng tối rồi, tiểu điếm cũng đã đến lúc phải đóng cửa!”

“Đóng cửa? Người khác tới đều có thể uống, tại sao tới ta thì lại đóng cửa?”

Mặt tiểu nhị lộ vẻ khó xử “Tiểu điếm thật sự là phải đóng cửa. Khách quan ngài đã uống ba vò nữ nhi hồng, không thể uống nữa.”

“Uống một chút rượu mà cũng phiền phức! ” Hách Liên Hoành không kiên nhẫn lấy ra một thỏi bạc, ước chừng khoảng mười hai lượng “Mang một vò rượu lên đây!”

Tiểu nhị ca bất đắc dĩ, đành phải chạy đến giá để rượu “Khách quan, nữ nhi hồng của ngài.”

Ánh nến rọi sáng đại sảnh, tiểu nhị hết nhìn thỏi bạc trên tay lại nhìn ba vò rượu rỗng trên bàn, có chút buồn bực. Chẳng lẽ giờ cứ vậy mà về nhà? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thổi tắt bớt vài ngọn nến, đóng kỹ cửa nẻo rồi mới rời đi.

Khi Hách Liên Hoành mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, phát hiện mình thế nhưng đã về tới khách phòng ở trạm dịch, đang muốn ngủ tiếp, lại trong thoáng chốc thấy được gương mặt gã đến chết cũng không thể quên kia, lập tức cả kinh từ trên giường ngồi bật dậy. Hách Liên Hoành không dám xác định bản thân có phải đang nằm mơ hay không, bởi vì người kia không mặc long bào mà là một trường bào thanh sắc, tóc chỉ dùng một sợi dây mỏng đơn giản buộc lại, vì thế thăm dò hỏi một câu “Hoàng thượng?”

“Ừ.”

Người nọ thế nhưng còn trả lời! Hách Liên Hoành đành phải dùng sức nhéo đùi mình một cái, cơn đau ập đến nháy mắt làm gã tỉnh táo lại, vội vàng từ trên giường đứng lên, cung thanh nói “Hoàng thượng, tại sao ngài lại đến đây?”

“Trong lòng người bây giờ đang oán trẫm phải không?” Biểu tình Mạc Sinh Bạch dường như thấp thoáng ý cười.

“Không dám.”

“Ngồi đi.” Mạc Sinh Bạch cũng không để ý “Nếu không nhờ có trẫm, Tứ hoàng tử chỉ sợ bây giờ đang nằm trong tửu quán đấy.”

Hách Liên Hoành theo lời ngồi xuống, không nói được lời nào.

“Được rồi, hôm nay trẫm tới là muốn nhờ Tứ hoàng tử giúp trẫm một việc.”

“Hách Liên có tài đức gì mà có thể giúp được Hoàng thượng?”

“Đừng vội từ chối.” Mạc Sinh Bạch dường như đã lường trước “Trẫm cam đoan chuyện này sẽ xảy ra trước đại hôn. Mà sau khi ngươi giúp trẫm, trẫm không chỉ trả lại tự do cho ngươi, còn giúp Tứ hoàng tử trở thành tân hoàng đế của Tây Kỳ, thế nào?”

Sức hấp dẫn quá lớn, Hách Liên Hoành có chút động tâm. Nói một cách khái quát, Hách Liên Hoành lúc này giống như người sắp chết khát đang lạc đường trên sa mạc, đột nhiên phát hiện cách không xa có một ốc đảo, lại nảy lên tia hy vọng sống sót. Ánh sáng của ngọn nến thấp thoáng lay động trên mặt gã, Hách Liên Hoành suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc gật đầu “Chỉ cần không gây nguy hiểm đến Tây Kỳ quốc, Hách Liên nguyện trung thành với Hoàng thượng.”

“Yên tâm.” Mạc Sinh Bạch lại cho gã thêm một viên thuốc an thần “Trẫm đã từng nói, quân vô hí ngôn.”

Mặt trời dần dần hiện lên trên nền trời, ánh sáng ngày mới đem từng tầng mây trắng nhuộm dần thành sắc hồng tươi đẹp.

Trên triều, Mạc Sinh Bạch nghe được nhiều nhất chính là các loại thanh âm ca tụng công đức, căn bản tìm không thấy một tia khác biệt. Mà người vốn đứng gần thiên tử nhất – An vương, lại không thấy bóng dáng. Mạc Sinh Bạch biểu tình nhàn nhạt, thanh âm không gợi nổi một tia sóng “An vương sao không có mặt?”

Các vị đại thần hai mặt nhìn nhau, không có ai biết được nguyên nhân.

“Hôm nay đến đây thôi, không có chuyện gì thì đều lui ra đi.”

Mạc Sinh Bạch ngồi trên long ỷ cao cao, nhìn bóng dáng các đại thần rời đi, thần sắc có chút khó đoán.

“Hoàng thượng, có thể là thân thể An vương không khoẻ, hay để nô tài đi thăm dò một chút xem sao?” Vương Thọ không khỏi hỏi, loại chuyện vì Hoàng thượng phân ưu này là thứ đương nhiên phải làm của một nô tài trung thành.

“Không cần, ngươi cũng lui ra đi.”

Vương Thọ theo lời lui ra, nhưng trong lòng lại luôn có cảm giác hôm nay Hoàng thượng hình như có chút khác lạ.

Mà Mạc Ứng Đường đang ở trong vương phủ không phải bởi vì thân thể không khỏe, mà là vì bị Mạc Ứng Niên đã lâu không gặp trói lại cả một đêm. Đêm qua Mạc Ứng Niên đột nhiên xuất hiện trong phòng y, một câu cũng không nói đã hướng y động thủ, y vì không phòng bị nên rất nhanh đã bị chế ngự, còn bị Mạc Ứng Niên dùng dây thừng trói lại. Mạc Ứng Đường nhìn đệ đệ song sinh của mình giả thành bộ dáng của y đuổi toàn bộ người hầu đi, bởi vì là sinh đôi, cho nên không có ai phát hiện.

Đã lâu không được uống nước, cổ họng Mạc Ứng Đường có chút khô khốc “Ứng Niên, ngươi đem ta trói ở trong này rốt cuộc là muốn làm gì?”

Mạc Ứng Niên chắp hai tay sau lưng, ở trước mặt Mạc Ứng Đường dạo qua một vòng “Ngươi xem, ta có khuôn mặt giống hệt ngươi, sẽ không có ai phát hiện ngươi đã bị đánh tráo cả!”

“Ngươi muốn trở thành ta? Hay là ngươi muốn cái danh An vương?”

“Không. Ta cũng không hiếm lạ những thứ phù du này!”

Mạc Ứng Đường nhìn chăm chú vào ánh mắt Mạc Ứng Niên đang đánh giá y, sâu thẳm như biển đêm, dù có nhìn đến thế nào cũng không nhìn ra được chút manh mối gì. Rõ ràng là bộ dáng vô cùng bình tĩnh, Mạc Ứng Đường theo bản năng lại ngửi được hương vị nguy hiểm “Ngươi, rốt cuộc đã có chuyện gì mà ta không biết?”

“Rõ ràng là thân phận giống nhau, khuôn mặt giống nhau, nhưng ngươi lại được đứng dưới ánh mặt trời, có được tình yêu của hắn. Nếu ta trở thành ngươi, vậy người hắn yêu sẽ là ta.” Mạc Ứng Niên cười vô cùng xinh đẹp, một bộ dương dương tự đắc.

“Yêu? Ngươi đã yêu nữ nhân nào?”

“Ngươi thật sự là ngu ngốc không ai bằng. Tại sao người ta yêu nhất định phải là nữ nhân?”

Mạc Ứng Đường nhíu mày càng chặt, cũng không muốn cùng y nhiều lời vô nghĩa “Là ai?”

“Ngươi không cần quan tâm.”

Trong lòng Mạc Ứng Đường dâng lên một cỗ cảm giác vô lực, rốt cuộc là đã có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra vào thời điểm y không hề hay biết? Ai có thể khiến cho Mạc Ứng Niên sinh ra ý nghĩ đóng giả mình? Bên cạnh mình lại có ai buộc y nhất định phải dùng thân phận An vương tiếp cận? Chỉ cần suy nghĩ một lát, Mạc Ứng Đường đã trực tiếp nghĩ ra một cái tên – Mạc Sinh Bạch. Sắc mặt Mạc Ứng Đường trắng bệch, phản ứng đầu tiên chính là người kia lại đang mưu tính thứ gì đây. Nhưng vừa rồi Mạc Ứng Niên nói người người kia yêu chính là mình, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng hắn toàn tâm bảo hộ mình khi nhảy khỏi lưng ngựa ngày đó, trái tim cũng đột nhiên trở nên rối loạn.

“Nếu người ngươi yêu là Mạc Sinh Bạch, ta chỉ có thể khuyên ngươi mau chóng rời khỏi hắn đi!”

“Ha?” Mạc Ứng Niên cẩn thận quan sát mỗi một biểu tình của Mạc Ứng Đường “Dễ đoán được như vậy sao?”

“Ứng Niên, hai người các ngươi không có khả năng.”

“Không thử thì làm sao biết được?” Mạc Ứng Niên không hề để ý tới Mạc Ứng Đường khuyên nhủ “Ngươi hiện tại không cần khuyên ta, ta đã sớm không thể thoát khỏi hắn. Lòng người thật sự rất kỳ lạ, ta chỉ vừa nhìn thấy hắn, trái tim sẽ đập mạnh đến mức muốn nhảy ra ngoài, trong mắt trong tâm tất cả đều là hắn, muốn vĩnh viễn cùng hắn một chỗ, chỉ có hai người chúng ta.” Biểu tình Mạc Ứng Niên đột nhiên trở nên có chút vặn vẹo “Nhưng mà, người hắn yêu thế nhưng lại là ngươi! Ngươi biết không? Ta có đôi khi ghen tị, ghen tị đến mức muốn gϊếŧ chết ngươi!”

“Ứng Niên…”

“Ngươi lại không yêu hắn! Vậy tại sao lại chiếm lấy tình yêu của hắn?”

“Ta…” Mạc Ứng Đường nhìn gương mặt giống hệt mình kia lộ ra vẻ thống khổ, trong lòng cũng không chịu nổi, càng hỏng bét chính là khi Mạc Ứng Niên đột nhiên bùng nổ cảm giác căm hận cùng tình yêu mãnh liệt kia, y cũng bị ảnh hưởng.

“Ngươi đừng nói nữa! Ngươi căn bản chưa từng yêu bất cứ ai, cho tới bây giờ người ngươi yêu nhất cũng chỉ có bản thân ngươi!” Mạc Ứng Niên thần sắc bình tĩnh trở lại “Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, ta sẽ thay thế ngươi. Trong khoảng thời gian này, tạm thời ủy khuất ngươi vậy.”

Lời muốn nói cũng đã nói hết, Mạc Ứng Niên không hề quay đầu lại mà rời khỏi phòng. Sau khi gọi quản gia Vương phủ đến cố ý dặn dò căn phòng này ngoại trừ y ra ai cũng không thể vào, mới thả lỏng mà nở nụ cười.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, mục tiêu công lược Mạc Ứng Đường, độ hảo cảm đối với ngài tăng 10, hiện tại độ hảo cảm là 45, độ ngược tâm tăng 20, hiện tại độ ngược tâm là 20.

Mạc Sinh Bạch lúc này đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống thật sự là vừa mừng vừa lo, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?