Mộc Tuyên Dư ngồi vào trong xe của Giang Thừa Châu. Cô nhìn giờ trên di động, cô đi đi lại lạ cũng đủ lâu, đã hơn nửa đêm, nhưng bây giờ tinh thần cô không tệ. Cô mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, thần sắc của anh chuyên chú nhìn về phía trước, không chút để ý tới cô. Cô thu hồi ánh mắt, ngồi yên lặng.
Kỳ thật lúc trước ở một giây té xỉu trong phòng tắm kia, cô đột nhiên nghĩ, cứ như vậy mà ngã xuống cũng tốt, nó sẽ lấy đi ký ức nên không thể lại tiếp tục tra tấn cô nữa. Trước đây Mạnh Ngữ Phán từng nói, rất hâm mộ cô và Hạ Ngữ Minh. Hạ Ngữ Minh vừa nhìn đã biết là người rất kiên cường, là người thế nào cũng không thể chinh phục. Mà cô thì là người có nội tâm kiên cường, rất dẻo dai, cũng khó thể chinh phục. Nhưng người kiên cường luôn có một khuyết điểm rất lớn, người khác đều chỉ cảm thấy, dù sao cô cũng đã kiên cường như vậy, cho nên cô nhất định có thể kiên trì đến cùng, đối với những đau khổ tra tấn kia cô đều có thể chịu được, chấp nhận và vượt qua.
Cũng sẽ không có người quan tâm. Trái tim này cũng sẽ đau đớn, cũng sẽ muốn buông bỏ.
Tại một khắc kia cô thừa nhận, cô cũng yếu đuối.
Trở lại khách sạn, Mộc Tuyên Dư không buồn ngủ lắm, nhưng cũng muốn ngủ. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, từ chuyện gặp Chu Chấn Hưng đến Giang Thừa Châu mắng cô không có tâm, rồi đến sinh bệnh lại đi bệnh viện, ngẫm lại cô cảm thấy mệt đến hoảng. Cô lập tức thay váy ngủ, chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Giang Thừa Châu nhìn bộ dạng của cô, cuối cùng không nói gì thêm, mà cầm lấy điếu thuốc và bật lửa, đi đến ban công. Anh hút ba điếu thuốc, mới đi súc miệng.
Lúc Giang Thừa Châu chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì chuông cửa vang lên, anh cau mày đi tới, mở cửa.
“Surprise!” Uông Tử Hàm đứng ở cửa, giương ra khuôn mặt tươi cười ánh vào trong mắt Giang Thừa Châu. Cô đẩy đẩy khuôn mặt không chút thay đổi của Giang Thừa Châu, “Có phải rất bất ngờ không?”
Giang Thừa Châu vốn đang buông tay lại không dấu vết đè lại cánh cửa, vẻ mặt hơi thả lỏng, “Sao em lại tới đây?”
“Vị hôn phu của em tuấn tú lịch sự lại anh tuấn phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, em đương nhiên không yên lòng, phải thường xuyên theo tới đây nhìn mới được.”
Giang Thừa Châu gật đầu, “Còn phải nói anh học phú năm xe.” (chắc là có học thức, giàu có, có năm xe? @@)
Người này…
Uông Tử Hàm nhíu mày, “Anh định đứng ở cửa nói chuyện với em sao?”
Giang Thừa Châu hơi lộ ra ý cười, đi ra cửa, xoay người muốn đóng cửa lại, “Muộn như vậy em tới đây, nhất định là rất mệt, anh đưa em đi tìm phòng nghỉ ngơi.”
Uông Tử Hàm lại không đi, vẫn nhìn Giang Thừa Châu, “Vì sao không mời em vào?”
Giang Thừa Châu nhìn cô, trầm mặc không nói.
“không phải là… bên trong giấu người chứ?”
Giang Thừa Châu nheo mắt, chống lại ánh mắt Uông Tử Hàm, lại như cũ bất động thanh sắc.
“Vậy em đây phải đi vào kiểm tra thật tốt một chút.” Uông Tử Hàm nói xong, thật sự chuẩn bị đi vào.
Giang Thừa Châu mở bên sườn người ra, để Uông Tử Hàm đi vào. Lúc Uông Tử Hàm đi vào, Giang Thừa Châu còn đứng ở cửa. Anh cảm thấy anh điên rồi, anh đang làm gì đây?
Lúc này anh mới chậm rì rì đi theo phía sau Uông Tử Hàm, Uông Tử Hàm đã đi vào phòng trong. Uông Tử Hàm dường như nhẹ nhàng phun ra một hơi, “Thừa Châu, biểu cảm vừa rồi của anh thật sự dọa đến em rồi. Em còn tưởng rằng anh thật sự giấu người chứ!”
Giang Thừa Châu đi tới cửa, trên giường trống không, không có người. Anh liếc mắt nhìn, trong phòng nơi có thể giấu người chính là ngăn tủ, mà Mộc Tuyên Dư không có khả năng chui vào trong ngăn tủ, như vậy chính là ở bên ngoài ban công. Cô chạy đi như vậy, hẳn là sẽ không ngu ngốc đến mức không mang theo cái gì chứ? Nhưng nếu quá sốt ruột thì sao? Cái váy ngủ kia của cô, vừa mỏng vừa ngắn…
Giang Thừa Châu đi vào, nhẹ nhàng cười với Uông Tử Hàm, “Vậy bây giờ yên tâm chưa?”
Uông Tử Hàm hướng anh đi tới, “Vừa rồi em nói đùa …” Cô mím môi, “Được rồi, kỳ thật em có chút tức giận, anh thế mà cũng định không cho em vào.”
“Là anh suy nghĩ không chu toàn, chỉ là anh không nghĩ em sẽ đột nhiên tới đây.”
“Anh một chút cũng không kinh ngạc vui mừng, không thích hợp. Em từ xa tới đây như vậy, anh cứ như vậy đối xử với em?”
Giang Thừa Châu lắc đầu, sau đó dùng tay xoa trán mình, “Mấy ngày nay anh quá mệt mỏi.”
Uông Tử Hàm nghĩ đến chính mình gõ cửa không bao lâu anh đã đến mở cửa, mà ngay cả áo ngủ anh cũng chưa thay, hiển nhiên còn chưa đi vào giấc ngủ, đó chính là thật sự bận bịu đến trễ như vậy? Vì thế áy náy nhìn anh, “Có phải em mang phiền phức đến cho anh không?”
“Sao em có thể là phiền phức chứ?” Trong mắt anh có sự cưng chiều nhợt nhạt, “Cho dù em là phiền phức, cũng là phiền phức ngọt ngào.”
Đến gần Giang Thừa Châu Uông Tử Hàm mới nhìn rõ mỏi mệt trong mắt anh, nhất thời hơi có chút thay đổi đối với hành vi của mình, kinh hỉ thích hợp với những thiếu nam thiếu nữ hơn, đối với bọn họ ở tuổi này, dường như không chiếm được giá trị thực hiện, “Vậy em sự phiền phức ngọt ngào đi trước tìm phòng nghỉ ngơi, anh cũng sớm một chút…”
“Không cần phiền phức như vậy.” Giang Thừa Châu nhìn ra ban công, nếu chuyện đã quyết định, đương nhiên phải làm đến cùng, đương nhiên cũng phải ác đến cùng, “Em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, bây giờ đã trễ thế này, hơn nữa chỉ một đêm mà thôi, sáng sớm ngày mai anh cùng em về thành phố Giang Tây.”
“Việc ở đây anh đều xử lý xong rồi sao?”
“Ừ.”
“Nhưng em còn muốn chơi hai ngày ở đây với anh.”
“Được, vậy chúng ta ở đây chơi thêm hai ngày.”
Uông Tử Hàm nhón chân, hôn một cái lên trán Giang Thừa Châu, “Anh thật tốt.”
“Anh không đối xử tốt với em, còn có thể đối tốt với người nào chứ?”
Uông Tử Hàm cười đến thỏa mãn.
Uông Tử Hàm đi tắm rửa, Giang Thừa Châu an vị ở trong phòng, ngón tay anh gõ lên đùi mình. Đương nhiên lúc này anh có thể gọi Mộc Tuyên Dư đi ra, để cô rời đi, cô sẽ không cần chịu khổ ở ngoài ban công, hơn nữa theo tính cách thận trọng của cô, không có khả năng cô sẽ chủ động đi ra, ngộ nhỡ người ở trong phòng tắm không phải Uông Tử Hàm thì sao. Mộc Tuyên Dư chính là người như vậy, làm việc không xác định 100% thì sẽ không ra tay.
Nhưng tại sao anh phải khiến cô dễ chịu chứ!
Lúc Uông Tử Hàm đi ra, dường như mới nghĩ đến, nơi này chỉ có một cái giường, cô có chút xấu hổ nhìn Giang Thừa Châu.
“Em ngủ trước đi.” Giang Thừa Châu dịu dàng nhìn về phía cô, đây là người phụ nữ anh lựa chọn, anh cần phải cho cô đãi ngộ cao nhất.
Uông Tử Hàm gật gật đầu, vào lúc này lại cảm thấy khác người không thể nào nói nổi.
Cô nằm ở trên giường, nhìn anh cầm bản ghi chép, hình như đang xử lý vài công việc. Cô nhìn một lúc lâu, thì có thể hiểu, tối nay anh không định ngủ, nói không rõ là cảm giác gì, nhưng cô thật an tâm.
******
Mộc Tuyên Dư có chút hối hận, sao cô liền trực tiếp chạy ra, mà không khoác một bộ quần áo.
Khi nghe thấy giọng nói của Uông Tử Hàm cô cảm thấy tim mình đập thình thịch, hận không thể lập tức tìm cái động chui vào. Cô làm ổ ở một góc ban công, trên ban công để các loại hoa, cô rúc ở đây, ngược lại là cùng hoa thảo hòa thành một thể. Ban đêm gió thổi tới có chút lạnh, cô hơi châm chọc nghĩ, hôm nay truyền nước biển tất cả đều mất công toi. Lạnh, thật sự lạnh, so với lạnh khó chịu hơn là, cô không dám đối mặt với Uông Tử Hàm. Cô có thể nghĩ đến mình bây giờ danh không chính ngôn không thuận mang thân phận đáng ghê tởm, nhưng đây chẳng qua là một loại cảm giác, thật sự sau khi Uông Tử Hàm xuất hiện theo cách này, cô mới có thể chân thực cảm nhận được cái gọi là thân phận kẻ thứ ba.
Thì ra là người không thể trông thấy, chính cô cũng cảm thấy ghét bỏ như vậy.
Thậm chí cô rất sợ hãi, Giang Thừa Châu không quan tâm, để Uông Tử Hàm trực tiếp tiến vào, làm cho cô xấu hổ.
Cô tuyệt đối chịu không nổi cảnh tượng như vậy, cho nên cô trốn chạy, bằng tốc độ nhanh nhất giấu mình đi. Cô nghe thấy Giang Thừa Châu đối thoại cùng Uông Tử Hàm, càng thêm xác nhận thân phận của bản thân, là người không thể trông thấy như vậy, mà họ mới đương nhiên là một đôi.
Gió nhẹ nhàng thổi tới, giống như độc dược mãn tĩnh, khiến cô càng ngày càng khó chịu.
Chỉ chốc lát sau, thế nhưng còn có mưa xuống.
Lạnh, càng ngày càng lạnh, cô co lại thành một khối. Cô nghĩ tới mẹ, nghĩ tới ba, nghĩ tới anh trai, nếu họ biết tình trạng này của cô, có thể muốn từ đứa con gái hay em gái này hay không. Hiện tại cô trở thành dấu vết khiến cho họ mất mặt, không còn là con gái ngoan em gái tốt trước đây.
Nếu mẹ biết hiện tại cô đang chịu khổ, thì sẽ khó chịu cỡ nào?
Môi cô dần dần trở nên trắng bệch, nghĩ tới rất nhiều. Cô nghĩ tới Mạnh Ngữ Phán, nghĩ tới Hạ Ngữ Minh, nghĩ tới mẹ… Còn có rất nhiều rất là nhiều người.
Cô muốn ngủ, cũng buộc chính mình ngủ, sau khi ngủ, cô sẽ không thấy lạnh nữa.
Hôm sau, lúc Mộc Tuyên Dư tỉnh lại, trời đã sáng, toàn thân cô đều đã tê rần, tay cũng tê dại, chân cũng tê dại, cô xoa nhẹ một lúc lâu mới có thể đứng lên.
Cô cẩn thận nhìn xuống, trong phòng không có người.
Thần kinh cô kéo căng rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại, đi vào trong phòng, cô mới muốn cười nhạo chính mình. Cô vội vã chạy ra ban công, vì không để người khác phát hiện ra mình, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể nhớ rõ xử lý xong dấu vết tồn tại của mình, lại quên mang một bộ quần áo cho mình, quả nhiên cô là tự làm tự chịu.
Mà Giang Thừa Châu châm chọc cô làm việc cẩn thận, không phải là không có đạo lý.
Cô đi qua, cởi váy ngủ ra để xuống sô-pha, nhìn nhìn lại cảm thấy rất đáng cười. Hiện tại Giang Thừa Châu hẳn là đã ra ngoài dạo chơi cùng Uông Tử Hàm?
Cô tìm tất cả mọi thứ của mình, tâm tư phụ nữ bình thường rất nhỏ, hôm qua Uông Tử Hàm không phát hiện ra cái gì, là cô ta không ở lại bao lâu, một khi cô ta ở lại lâu, sẽ tìm ra dấu vết để lại.
Cô tìm một bộ quần áo có thể mặc, nhanh chóng thay xong, sau đó mang theo đồ đạc của mình liền rời đi.
Khi đi đến đại sảnh thì người bồi bàn từng thấy cô cùng Giang Thừa Châu, nhìn về phía ánh mắt của cô có thâm ý khác. Dường như chỉ trong một đêm, mọi người đều biết cô có thân phận khiến người ta xấu hổ.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cô đem quần áo của mình ném vào thùng rác, sau đó trực tiếp thuê xe đến sân bay, ngồi chuyến gần nhất về thành phố Giang Tây.
Mộc Tuyên Dư bị bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng, xuống máy bay liền bắt đầu nôn mửa. Nhưng cô không muốn đi bệnh viện, đành phải trở lại tiểu khu Bàn Nguyệt. Đại não cô nặng trĩu, vô cùng khó chịu, trở lại chung cư liền nằm trên giường ngủ một ngày một đêm. Cơ thể cô hơi tốt lên một chút, nhưng vẫn ho khan và chảy nước mũi như trước.
Cô không muốn đi bệnh viện, vì thế đến tiệm thuốc mua rất nhiều thuốc.
Sau đó thêm chuyện kì lạ xảy ra, cô uống thuốc màu gì, cô có thể chảy ra nước mũi màu đó, ngay cả cô cũng cảm thấy chính mình hết sức mắc ói.
Thời gian hơn một tuần, cô đều vô tri vô giác, cuối cùng không có cách nào vẫn phải đến bệnh viện.
Cơ thể hoàn toàn tốt lên, thì cũng đã hơn mười ngày.
Sau đó cô nhìn thấy truyền thông đưa tin, Giang Thừa Châu và Uông Tử Hàm cùng nhau trở lại thành phố Giang Tây, chạm mặt chính diện với phóng viên ở phi trường, cử chỉ hai người thân mật, quan hệ mật thiết, xem ra ngày kết hôn sắp tới gần.
Lúc cô vô tri vô giác vượt qua mỗi ngày thì Giang Thừa Châu đều cùng đi du lịch với Uông Tử Hàm ở các nơi.
Mộc Tuyên Dư muốn cười, rồi lại cười không nổi.
Cô bỏ tờ báo kia xuống, nhìn một lúc lâu.
Ông chủ tờ báo là người rất nóng tính, thấy cô xem một lúc lâu lại không mua, vì thế tức giận, “Mua hay không hả, không mua thì đừng chắn ở đây ảnh hưởng việc làm ăn người ta.”
Rõ ràng xung quanh trừ cô ra thì không có bất kỳ người nào.
Mộc Tuyên Dư buông tờ báo, không mua.
Mà người kia, cô cũng mua không nổi.