Mộc Tuyên Dư xem trên TV đang phát quảng cáo. Thật ra cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc Giang Thừa Châu đã nói những gì, mà sao Uông Tử Hàm lại khắc sâu kí ức đó như vậy.
Nhưng cô sẽ không biết, khiến Uông Tử Hàm động tâm không phải nội dung Giang Thừa Châu nói, mà là biểu cảm một khắc đó của anh, có chút mê man, giống như chính anh cũng không biết mình đang nói gì, mà chỉ tuân theo suy nghĩ trong lòng, nói ra một màn kia. Mà biểu cảm trên mặt anh rất phức tạp, khó chịu, ngọt ngào, đau đớn giao hòa cùng một chỗ, cho đến khi anh nhìn đến Uông Tử Hàm, dường như mới tỉnh táo trở lại; chợt uống một ly rượu. Khi đó Uông Tử Hàm liền tin tưởng, anh chính là còn nghiêm túc với tình cảm.
Mộc Tuyên Dư vẫn xem TV như trước, cô nghiêng người tựa trên sô pha, chân tùy ý gác trên bàn. Mối tình đầu? Mối tình đầu của Giang Thừa Châu?
Cô từng hỏi anh, “Mối tình đầu của anh là lúc mấy tuổi?”
“Ở trường mầm non anh không có mối tình đầu.”
Anh cười đến muốn ăn đòn như vậy, nhưng anh nói tuyệt đối không sai, đây là cậu nam sinh từ nhỏ đến lớn đã có quá nhiều nữ sinh bên cạnh.
Nếu như nói từ khi họ bắt đầu chia tay cho tới bây giờ cô cũng chưa từng chủ động nghĩ tới anh, rốt cuộc như vậy, cô có được tính là một cô gái đặc biệt vô tình không?
Cô xoa trán của mình, sau đó đứng dậy, cầm một bình sữa vị chuối tiêu trong tủ lạnh. Chất lỏng được ướp lạnh, toát ra một cảm giác mát lạnh, mặt ngoài bình nước nổi lên một tầng bọt nước, nắm trong tay, tay cũng nhanh chóng giảm nhiệt. Cô uống một ngụm, vị chuối tiêu thơm mát nồng đậm tràn đầy trong khoang miệng, chất lỏng lành lạnh trượt xuống dạ dày, cái lạnh lạnh này cực kì thoải mái. Cô uống xong một bình, còn cảm thấy không đủ sảng khoái, lại đi lấy một bình nữa, rót xuống một bình chất lỏng lành lạnh, mới xem như đã giày vò đủ dạ dày của mình.
Uống hai bình sữa, dạ dày cô lập tức bị chất đầy. Cô cuốn núp trong sô pha, xem quảng cáo đã lâu không xem, sau đó cho ra kết luận, tất cả đều là lừa đảo.
Trong phòng chỉ có âm thanh truyền ra từ trong TV, tiếng động không cao không thấp, lại kì lạ là trong phòng có vẻ rất im lặng, loại yên lặng này khiến cô không thể giả vờ không nghe thấy tiếng vang ngoài cửa chính.
Cửa đã bị đẩy ra, cô lại vẫn như cũ không quay đầu lại, ngay cả hứng thú nhìn xem đó là ai cũng không có. Cô vẫn ngồi nghiêng như cũ, đôi chân thon dài xinh đẹp hơi hơi co lên, khiến cô giờ phút này tựa như đang chụp một bản quảng cáo, biếng nhác lại mị hoặc.
Tiếng bước chân của người đến càng ngày càng gần, cô có chút đau đầu xoa trán mình.
Cô quay đầu lại, thấy Giang Thừa Châu hơi hơi híp hai mắt, anh không nhìn cô, mà nhìn hai bình nước trống không đặt trên bàn trà. Anh mặc sơ mi màu trắng, hai bên tay áo hơi cuộn lên, phía dưới là chiếc quần màu xám, cách ăn mặc như vậy của anh giống như một sinh viên, nhưng rất có tính lừa gạt, khiến cô nghĩ tới lời anh từng nói, dối trá. Thời điểm anh học đại học cũng chưa từng có loại khí chất này, ngược lại hiện tại lại có cảm giác đó.
Giang Thừa Châu lại đi đến trước bàn trà, nhìn chữ viết trên bình nước, khóe miệng kéo kéo.
Cô rất cảm kích ý cười như cười như không này của anh, nó đã nhanh chóng phá hủy thành công cái khí chất nhanh nhẹn của thiếu niên kia.
Cô phát hiện chính mình thế nhưng có thể đọc hiểu ý tứ trong nụ cười đó của anh. Chẳng qua trong bình nước là sữa, không phải rượu, nhưng nếu quả thật là rượu, chỉ sợ anh sẽ càng cười châm chọc. Bởi vì điều đó ở trong mắt anh, cô chính là cố ý làm ra hành động như vậy, uống rượu tiêu sầu tại thời điểm anh đến, dùng việc này để biểu đạt sự “thương tâm muốn chết” đối với việc đính hôn của anh.
Mỗi hành vi của cô, đều bị anh giải đọc tính toán trước.
Một lúc sau, Giang Thừa Châu vẫn lộ ra nụ cười châm chọc kia. Cô theo ánh mắt anh nhìn qua, là cuốn tạp chí đó, anh thấy được người trên trang bìa, càng thấy được tiêu đề cực lớn kia.
“Mua lúc ông chủ giảm giá.” Cô nói ra một câu, lại cảm thấy rất không cần thiết.
Quả nhiên, anh nhìn về phía ánh mắt của cô cực kì nghiền ngẫm.
Cô không nhìn anh nữa, cũng không nói chuyện với anh, chỉ xem TV, nghe những lời quảng cáo khoa trương bị biến đổi khéo léo này. Giang Thừa Châu nhìn cô trong chốc lát, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô nhìn chằm chằm vào TV, anh lại nhìn cô. Cô mặc chiếc váy có dây đeo nhỏ với hoa văn linh tinh, làn váy rất ngắn, bên trong là đôi chân nhỏ thon dài của cô, trên thân không mặc nội y, người có vẻ càng gầy. Cô có xương quai xanh rất xinh đẹp, mà làn da trên mặt của cô rất đẹp, ngũ quan tươi đẹp cũng không diễm lệ, nhưng lại có một sức mị hoặc nồng đậm. Cô có một mái tóc dài, tóc dài hơi xoăn, nhưng không lộn xộn. Động tác của cô tùy ý như thế, có một chút gợi cảm biếng nhác đến trong xương cốt.
Anh cười, trước đây anh chính là bị một cô gái như vậy chơi quanh, cô dùng chính vẻ bề ngoài như thế mà mê hoặc anh?
Cô hơi hơi nghiêng người, tầm mắt đối lập với anh, ai cũng không dời ánh mắt.
“Tôi đói bụng, đi nấu cơm.” Giang Thừa Châu tự nhiên ra lệnh cho cô.
Cô đương nhiên có thể cự tuyệt yêu cầu của anh. Anh nâng cằm, thế nhưng, cô dám sao?
Đáp án là, vấn đề không phải là dám hay không dám, mà là cô căn bản sẽ không làm như vậy. Cô từ trên sô pha xuống, đi dép lê vào, rồi đi tới nhà bếp. Căn nhà này, là Giang Thừa Châu cung cấp, cô biết anh sẽ về, chỉ là không biết khi nào thì anh xuất hiện mà thôi. Trong tủ lạnh có một ít đồ ăn, cô mua đều chưa dùng qua.
Chẳng qua anh cũng cảm giác được, cô đích xác không dám.
Ngày hôm qua nói chuyện cùng Thẩm Tác Lâm qua điện thoại, ngữ khí trong điện thoại của Thẩm Tác Lâm cũng thoải mái hơn không ít, bộ có liên quan đã không nhằm vào sản phẩm của “Thịnh Đạt” nữa, đây coi như một khởi đầu tốt. Nhằm vào chuyện này rất tế nhị, kiểm tra nghiêm mật chẳng qua chỉ đại biểu cho việc phụ trách nghiêm túc, cho dù hành động này sẽ mang đến ngàn vạn tổn thất cho xí nghiệp, nhưng không có cách nào khác.
Cô biết, đây là Giang Thừa Châu cho táo ngọt, cô nhất định phải nghênh đón.
Cô đi vào phòng bếp. Giang Thừa Châu nghe phòng bếp truyền đến tiếng động, ngồi trên sô pha vẫn không nhúc nhích. Căn nhà này, nhìn qua thì hoàn toàn mới, nhưng không ai biết, nó đã tồn tại hơn bảy năm, nhưng trước đây anh hầu như chưa từng ở nơi này. Mỗi một chi tiết ở đây, tất cả đều được thiết kế dựa theo sở thích của cô, mỗi một góc anh đều tự mình xem qua, bảo đảm cô sẽ thích. Phòng ở vừa mua thì anh còn từng ảo tưởng, nếu anh đưa cô tới nơi này, cô sẽ có phản ứng như thế nào.
A, đến cuối cùng căn phòng này chỉ có một tác dụng, mỗi lần anh tới đây, lại một lần nhắc nhở chính mình, anh đã làm những việc ngốc này, còn có những chuyện cô gái kia đã làm với anh.
Mà bây giờ, anh không cần mấy thứ này nhắc cho tỉnh ngộ, bởi vì anh sẽ giải quyết một lần.
Mộc Tuyên Dư làm thức ăn xong, bưng đến trên bàn cơm, sau đó bảo anh đến ăn. Giang Thừa Châu đi đến bên bàn ăn ngồi xuống, lần đầu tiên nghĩ đến lời này cảnh còn người mất, thì ra là cảm giác như vậy.
Sau khi anh ngồi xuống, Mộc Tuyên Dư lại lập tức tránh đi, “Tôi không đói bụng.”
Anh nhếch nhếch khóe miệng, chính mình ăn cơm.
Chỉ là Giang Thừa Châu ăn cơm xong, vẫn không định làm gì, Mộc Tuyên Dư cũng không thể đuổi anh, dù sao đây cũng là chỗ của anh, anh không đuổi cô đã tốt lắm rồi. Anh không định rời đi, cô liền chủ động đi lấy khăn mặt cùng bàn chải mới ra, lúc Giang Thừa Châu nhìn cô thế nhưng còn lấy ra đồ ngủ của nam, ánh mắt híp lại.
Lúc này Mộc Tuyên Dư không suy nghĩ thêm nữa anh sẽ muốn mình thế nào, chỉ cất đồ đạc xong, sau đó đi thu dọn bát đũa, Giang Thừa Châu thì đi tắm rửa.
Cô thu dọn xong tất cả, tâm tình gần như rơi xuống đáy cốc, vừa nhắm mắt lại, chính là trang bìa của tạp chí kia, người đàn ông mặc âu phục, cô gái mặc sườn xám, bọn họ đứng chung một chỗ, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, dường như có thể cảm nhận được hạnh phúc nhợt nhạt giữa họ, sự hạnh phúc đó vừa phải, khiến người ta như cảm nhận được sự ngọt ngào đó.
Cô rất muốn cười nhạo mình, nếu lựa chọn, cần gì phải suy nghĩ những điều này mà khiến mình khó chịu.
Giang Thừa Châu từ trong phòng tắm đi ra, thật tự nhiên đi vào phòng, mà cô cũng chỉ nhìn động tác của anh, tay trái hung hăng bấm một cái vào tay phải của mình, mới có thể khống chế bản thân ngăn cản động tác của anh. Cô nghĩ tới lời mình từng nói với anh trai, công ty sẽ tốt, tất cả sẽ trở lại trạng thái lúc ban đầu, tất cả đều sẽ tốt đẹp lên, mà cô chậm rãi xoa nơi bị chính mình bấm lên, cứ vân vê như vậy, đau sẽ không đau nữa.
Cô cũng theo vào phòng, nếu lựa chọn, cũng sẽ không suy nghĩ chuyện khác người như vậy.
Mà dáng vẻ cứng ngắc của cô, lại không tránh được ánh mắt của Giang Thừa Châu. Hiện tại cô khó chịu, trong lòng cũng thống khổ, vì sao nghĩ đến sự thật, lại khiến anh dễ chịu như vậy chứ!
Hai người nằm trên giường, ai cũng không nói gì.
Cô nhắm mắt lại, hô hấp lại không giữ được vững vàng.
Sau lúc anh nói với cô chơi không nổi thì đừng chơi, cô quả thật bị đả kích không nhỏ, liên tục một tuần không xuất hiện trước mặt anh, mà Giang Thừa Châu lại sớm đã ném cô lên chín tầng mây, bên người anh không thiếu nhất chính là mỹ nữ, thiếu đi một người cũng sẽ không khiến anh có gì khác thường, các bông hoa lớn của khoa của học viện ở trước mặt anh ai mà không dịu dàng mềm mỏng?
Nhưng mà một tuần sau, cô lại xuất hiện ở trước mặt anh, lúc này đây cho dù anh dùng cách thức nào để đối xử với cô, cô cũng sẽ không biểu lộ biểu cảm bị thương trước đó nữa.
Ngày thứ hai khi cô xuất hiện một lần nữa, Giang Thừa Châu đưa cô ra biển chơi, đó là sở thích của anh, các loại trò chơi mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đều rất thích, vì thế đối với phương diện nào đó anh cũng đam mê rất đặc biệt.
Cô còn nhớ rõ, hôm đó cô mặc một chiếc váy bút chì màu xám, chiếc váy này có thể khiến cô nhìn qua càng thêm có khí chất. Cô và Giang Thừa Châu đứng trên boong tàu, gió rất to, không ngừng lay động sợi tóc và làn váy của cô, sợi tóc của cô hỗn độn ma sát với khuôn mặt, sau đó cô liền nhìn đến ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô, một giây sau, tay anh liền chạm đến trên người cô, động tác trực tiếp gần như thô bạo.
Tay cô do dự rất lâu, vẫn không đẩy anh ra, cô không nghĩ tới lại đổi lấy một câu chơi không nổi thì đừng chơi.
Gió rất to, ánh mặt trời rất sáng, ánh mặt trời giống như bị gió thổi hỗn độn, mà cô bị anh đặt trên boong tàu, dùng tư thế sỉ nhục nghênh đón anh tiến vào. Đau, chỉ còn lại đau đớn, lục phủ ngũ tạng dường như cùng lệch vị trí, giống như một loại tra tấn không kết thúc. Toàn bộ quá trình, cô cắn chặt răng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chấm dứt như thế nào, cô không rõ ràng, cô chỉ biết là, cơ thể mình giống như không phải là của mình. Cô nhìn thấy anh rời đi từ trên cơ thể cô, ngay cả liếc mắt nhìn cô thêm một cái cũng không có, trực tiếp xoay người rời đi.
Mà cô ngay cả sức lực để ngồi dậy cũng không có, dưới người có máu, cô cảm thấy chính mình như sắp chết.
Cô tiêu tốn tất cả sức lực để đứng lên, hai chân run rẩy dường như lại muốn té xuống. Sắc mặt cô trắng bệch, giống như mặc căn bệnh nặng.
Nam nữ trên du thuyền rất nhiều, chỉ cần người khác hơi đυ.ng phải một cái, cô sẽ lập tức ngã xuống.
Cô đi xuống từ trên boong tàu, nghe được anh nói chuyện cùng Tần Sâm Châu.
“Ở trên đó lâu như vậy, làm cái gì đấy?” Giọng Tần Sâm Châu căn bản không giống như nho nhã lễ độ biểu hiện ra ngoài lúc bình thường.
“Anh nói đi?”
“Dùng qua?”
“A, chỉ là bộ dạng vừa vặn phù hợp tâm ý của em mà thôi.”
Tùy ý như vậy, cô trải qua đau đớn anh lại không để ý chút nào, chỉ là vừa vặn làm cho anh cảm thấy tương đối thuận mắt, không vừa mắt thì anh nhìn cũng chẳng buồn nhìn, chứ đừng nói là chạm…
Đồ chơi, từ đó lập tức chui vào trong đầu.
Cô từng cho rằng cảm giác này sẽ không bao giờ xuất hiện, đời này cô cũng không cần nó.
Nhưng bây giờ…
Cô mở to mắt, cảm giác đó lại trở lại.
“Thấy ác mộng?” Giang Thừa Châu nằm bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng.