Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 28: Trồng Thứ Khác

“Tớ muốn thích nghi hoàn cảnh nhanh hơn, sớm muộn gì cũng phải làm, bây giờ học rồi thì sau sẽ không bị lúng túng.” Tô Thanh Ngọc nghiêm túc đáp lại. Tất nhiên đây là nói khách sáo thôi, cô đến nông thôn không phải để lười biếng mà là làm việc thật. Có nhiều cách để lười biếng lắm, nhưng cô muốn gây dựng sự nghiệp ở đây thì phải bỏ công sức. Xây dựng nông thôn không thể tránh khỏi chuyện làm đồng, cô phải hiểu về tình hình cây trồng và đất đai ở đây mới có thể chuẩn bị cho công việc sau này.

Cao Hiểu Hoa nói: “Vậy thì tớ cùng làm với cậu.”

Tô Thanh Ngọc trả lời: “Không cần đâu, cậu cứ thong thả học cách cắt cỏ là được.”

Cao Hiểu Hoa vẫn rất ngại, thật ra cô ta cũng hơi sợ làm đồng. Hiện tại thấy Tô Thanh Ngọc tự giác làm việc khiến cô ta rất kính nể. Ngay cả Chu Lâm cũng thật sự bái phục cô, lúc trước cứ nghĩ Tô Thanh Ngọc nhờ vào quen biết, sẽ lười nhác, còn định sẽ gây sự với cô… Tư tưởng giác ngộ quả nhiên cao. Chẳng trách cha cô ta nói cô ta phải tranh thủ học hỏi nhóm thanh niên trí thức, đừng suốt ngày sinh sự.

Phía bên này, Tô Thanh Ngọc đã nói chuyện với nhóm của Lý Phương. Lý Phương cũng thấy Tô Thanh Ngọc nên làm việc nhẹ, dù gì cũng mới tới mà thôi.

Tô Thanh Ngọc cười nói: “Về quê xây dựng, chúng ta không thể sợ khổ sợ mệt được.”

“Em là nghé con mới đẻ không sợ cọp, cứ làm rồi sẽ biết thế nào là lợi hại.” Từ Lệ nói thẳng.

Tô Thanh Ngọc chỉ cười, không nói gì.

Đến nơi, Tô Thanh Ngọc nhìn cây trồng trên đồng, hiện tại đang là lúa mì vụ xuân. Mấy hôm nay đã có thể bắt đầu thu hoạch dần rồi. Nhưng sản lượng xem ra đúng là thấp. Hồi trước Tô Thanh Ngọc đã từng làm nông ở quê, đương nhiên biết sản lượng của nông thôn. Vừa nhìn bông lúa mì thưa thớt là biết sản lượng không ổn rồi. Nhưng nghĩ đến việc thiếu hụt phân bón lại là chuyện không thể thay đổi được.

Cô vừa xuống ruộng lúa mì với Lý Phương, vừa nói: “Lúa mì nhìn không nhiều chị nhỉ.”

Lý Phương thở dài: “Mấy năm nay bọn chị cũng cố học hết sức rồi, nhưng đất này trồng kiểu gì cũng thế. Thật ra sản lượng của các xã viên cũng không hơn kém là bao. Đất đai ở đây không được màu mỡ.”

Tô Thanh Ngọc thấy thế này không ổn. Thật ra ngày nay rất nhiều nơi đã không còn cảnh thiếu lương thực nữa rồi. Nông trường cấp tỉnh lị mà người cha tệ bạc đã tìm cho cô hồi trước chính là một tỉnh lương thực lớn. Người ta ăn không hết, còn có thể cung cấp cho cả nước. Còn lương thực trồng ở đây chỉ đủ để sống qua ngày.

“Mọi người không nghĩ đến trồng cái khác ư?”

Lý Phương lắc đầu: “Đều do đội nói trồng cái gì, chúng ta sẽ trồng cái đó. Bọn chị cũng không hiểu, có thể trồng được lương thực là đã may lắm rồi.” Lý Phương gặt lúa mì mở ra một khoảng trống, đang định chỉ Tô Thanh Ngọc cách dùng nông cụ, kết quả vừa ngoái đầu đã thấy Tô Thanh Ngọc làm rất thành thục. Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng cũng ra dáng lắm.

“Em biết dùng liềm à.”

Tô Thanh Ngọc ngẩng đầu cười đáp: “Học theo chị đó.”

“Em thật thông minh.” Lý Phương có ấn tượng rất tốt với cô thanh niên trí thức mới tới này. Nhanh nhẹn, tính cách tốt, tư tưởng giác ngộ cao lại còn thông minh nữa.

Cả buổi sáng, Tô Thanh Ngọc đều làm việc. Tất nhiên, làm nông không phải là mục đích của cô nên cô cũng không gắng hết sức. Đối với cô, mảnh đất này dùng để trồng lương thực là lãng phí. Ban đầu cô vì xây dựng quê hương nên đã học một số kiến thức. Ý tưởng đầu tiên lúc ban đầu của cô là thu hút đầu tư tại quê nhà, nhưng trước khi thu hút đầu tư cũng cần phải có gì đó. Đối với nông thôn mà nói, ngoài việc dựa vào mảnh đất này để kiếm ăn thì chẳng còn con đường nào khác.

Anh có thể xây nhà máy, nhưng nền tảng của nhà máy cũng cần vùng này phải phù hợp với điều kiện xây nhà máy. Người ta xây nhà máy rượu cần nước tốt, xây nhà máy thực phẩm lại cần đến cây trồng tốt về cả số lượng lẫn chất lượng. Còn nhà máy móc kỹ thuật thì... xa vời quá.

Quê của Tô Thanh Ngọc cần cái gì thiếu cái đó, ngay cả một mảnh đất chẳng ra làm sao cũng cho ra sản lượng không hề thấp, nhưng với tình trạng lương thực toàn quốc đều không đáng tiền, đúng thật là chẳng có gì đặc biệt. Vậy nên khi đó Tô Thanh Ngọc mới muốn làm nghề tay trái, đó là trồng đặc sản, làm cho danh tiếng vang xa, trước mắt là giúp người trong thôn tăng thêm chút thu nhập, sau là dựa vào nông sản thu hút đầu tư chung vốn xây nhà máy, tạo ra một dây chuyền gồm trồng trọt, sản xuất, gia công, tiêu thụ…

Tuy giờ đã đổi chỗ rồi, điều kiện thị trường cũng khác, nhưng thật ra chẳng hơn kém nhau là mấy. Ở đây hoàn toàn có thể dành ra một phần đất trồng những cây thích hợp, sau đó dùng số cây trồng này đổi lấy tiền và lương thực với cấp trên. Không nói đến nhà nước hiện giờ dự trữ đủ bao nhiêu lương thực, nhưng lương thực của một đại đội Tô Gia Đồn nhỏ bé tuyệt đối đổi thoải mái.

Tô Thanh Ngọc nghĩ về những chuyện này cả một buổi sáng. Làm xong hết việc là cô cũng đã có chút cơ sở rồi. Chỉ có điều chuyện của mình còn chưa làm xong, cũng không có quyền lên tiếng, tốt hơn là phải có tiếng nói rồi mới làm được những việc này.

Khó khăn lắm mới tan làm, Tô Thanh Ngọc đều mỏi nhừ hết cả người. Trên mặt cũng đầy mồ hôi xen lẫn với bụi bặm, khuôn mặt vốn trắng trẻo lại lộ ra vẻ nhếch nhác.

Các nam thanh niên trí thức vui vẻ huýt sáo ra khỏi đồn, còn hô to tên của các nữ thanh niên trí thức: “Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, làm gì đấy?”

Trong số đó có một người tuổi tác hơi lớn đến giúp Lý Phương cầm nông cụ. Lý Phương đỏ mặt: “Anh cứ đi trước đi, em còn phải giúp người mới.”

“Ừ, anh cũng phải giúp hai người mới đến bên đó.” Nam thanh niên trí thức kia lập tức rời đi.

Tô Thanh Ngọc nhìn Lý Phương: “Chị, hai người là…”

“Anh ấy tên Trương Vũ, cùng một lứa thanh niên trí thức. Bọn chị sắp kết hôn. Anh chị đã gặp người lớn trong nhà cả rồi.” Lý Phương đỏ mặt đáp.

Tô Thanh Ngọc cười nói: “Chúc mừng chị nhé.”

Lý Phương cười: “Có gì đâu mà chúc mừng, sau này vất vả ấy chứ. Anh chị đều là thanh niên trí thức, ở đây thì không có ai để nương tựa, ngay cả nhà cũng chẳng có mà ở. Sau này không biết phải làm sao, có hai người đến cùng lúc với chị, bọn họ cũng hết cách, chịu đựng bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng sắp lấy dân trong vùng. Nhưng mà điều kiện cũng được, xem như có chỗ để về.”