Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 18: Sao Cậu Lại Tới Đây

Tô Thanh Ngọc lại đề nghị mọi người tự giới thiệu bản thân, đều tới một tỉnh, có lẽ đến lúc đó gặp chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Chưa kể, trên xe này có mấy người ở cùng một huyện với nhóm Tô Thanh Ngọc. Về phần một công xã, ngoại trừ Cao Hiểu Hoa còn có một nam sinh gầy teo thấp thấp tên Lý Thông.

Tô Thanh Ngọc lấy sổ tay của mình ra, kêu mọi người ghi tên và phương thức liên lạc vào, viết cả địa chỉ gia đình và phương thức liên lạc trong thành phố.

“Tất cả mọi người đều tới từ Hải Thành, sau này chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau. Nếu gặp chuyện gì không liên lạc được với người nhà thì liên lạc với nhau trước, mọi người giúp được thì giúp. Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài nhờ vả bạn bè, còn mối quan hệ bạn bè gì tốt hơn quan hệ của thanh niên trí thức đồng cam cộng khổ như chúng ta hiện tại chứ? Bạn giúp tôi một chút, tôi giúp bạn một chút, bất kể khó khăn gì cũng có thể giải quyết.”

Mấy cô gái chàng trai trẻ tuổi không có tâm cơ gì, nghe thấy lời nói từ tận đáy lòng của Tô Thanh Ngọc thì mỗi người đều viết thông tin của mình vào, đồng thời trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

Chưa kể, đã có những phương thức liên lạc này, trong lòng mọi người cũng cảm thấy có chút an tâm. Cuối cùng bọn họ cũng không cảm thấy mình chỉ có một mình nữa.

Tô Thanh Ngọc nhìn những phương thức liên lạc trên sổ nhỏ, tâm trạng càng lúc càng tốt.

Đây đều là quan hệ đó.

Đừng thấy mấy đồng chí thanh niên trí thức không thể về thành phố, nhưng bọn họ còn có người nhà ở Hải Thành mà.

Lỡ như về sau còn cần dùng tới thì sao?

Hơn nữa, vài năm sau đám thanh niên trí thức còn có thể trở về thành phố, ai biết sau này bọn họ sẽ phát triển thế nào. Khi xa nhà, Tô Thanh Ngọc luôn cho rằng bạn bè không bao giờ là ít. Bình thường thì không cảm thấy, nhưng gặp chuyện rồi mới biết quen biết được ai đó quan trọng bao nhiêu.

Đương nhiên, Tô Thanh Ngọc nói giúp đỡ bọn họ cũng là lời nói thật lòng. Đám trẻ này tới bên kia cũng không dễ dàng, lỡ như thật sự gặp phải cặn bã, thổ địa như cô có thể giúp được người nào thì nhất định phải giúp người đó. Từ nhỏ tới lớn, ảnh hưởng lớn nhất của bà con làng xóm với cô chính là nhiệt tình giúp đỡ mọi người, giúp người làm niềm vui.

“Đoàn kết chính là sức mạnh...” Tô Thanh Ngọc vui vẻ ngâm nga hát.

Những bài hát thế này có thể ảnh hưởng rất nhiều tới tâm trạng của người khác, bọn họ chẳng mấy chốc đã bị kéo theo. Mọi người cùng nhau hát, hát ra hết những cảm xúc tiêu cực và sợ hãi lúc trước, thay vào đó chính là cảm xúc trẻ trung, đầy nhiệt huyết.

Xe đi thẳng tới tỉnh Hoa Nam, lại bắt đầu xuống xe phân phối lại, được xe của từng khu tới đón đi. Mọi người lưu luyến chia tay nhau.

Tô Thanh Ngọc khuyên bảo: “Mọi người đừng sợ, lấy được phương thức liên lạc rồi, bất kể xa bao nhiêu chúng ta cũng cùng nhau.”

Nhìn mọi người đầy nhiệt huyết lên xe, Tô Thanh Ngọc cũng lên xe theo Cao Hiểu Hoa.

Lần này người trên xe đã đến cùng một khu.

Tô Thanh Ngọc còn gặp một bạn học nam khác của mình, Trương Minh.

Một chàng trai trắng trẻo, trông rất đơn thuần, còn để đầu bảy ba.

Cao Hiểu Hoa chào hỏi anh ta, anh ta cũng không cởi mở lắm, nhìn thấy Tô Thanh Ngọc thì rất kinh ngạc.

Tô Thanh Ngọc không để ý tới anh ta.

Cô nhớ người này, anh ta cũng xem như có thành tích rất tốt trong lớp, nhưng vì thế mạnh ngoại hình của anh ta phù hợp với tiêu chuẩn cái đẹp của học sinh cấp ba nên bình thường có rất nhiều bạn nữ tiếp xúc với anh ta. Có điều người này không muốn phật ý người khác nên toàn vờ như không biết suy nghĩ trong lòng cô bé người ta, ai tới cũng không từ chối, cũng không chấp nhận, còn từng mấy lần âm thầm niềm nở với Tô Thanh Ngọc. Sau khi anh ta biết nhà Tô Thanh Ngọc là gia đình cán bộ thì suýt chút nữa đã theo đuổi cô rồi.

Cũng may lúc đó Tô Thanh Ngọc vì vấn đề gia đình nên không thích quan tâm tới mọi người, vì vậy mới không cho người khác cơ hội để lợi dụng.

Tô Thanh Ngọc vừa ngồi xuống, Trương Minh đã hỏi cô: “Sao cậu cũng tới đây? Chẳng phải cha của cậu là...”

“Cha tôi nói con cái gia đình cán bộ phải làm gương tốt, tới địa phương gian khổ nhất.”

Trương Minh giật giật khóe môi: “Vậy nhất định cha cậu sẽ đón cậu về thành phố rồi.”

“Không đâu, cha tôi nói chừng nào quốc gia cho thanh niên trí thức trở về thành phố thì tôi mới quay về.”

Nghe Tô Thanh Ngọc nói vậy, đám thanh niên trí thức lập tức sinh ra cảm xúc kính nể. Tuy rằng bọn họ mới tới nhưng vẫn thầm ngây thơ hi vọng người nhà có thể có cách để bọn họ nhanh trở về, mặc kệ là đi làm lính hay trở về làm công nhân, trở về quét đường cũng cam tâm tình nguyện.

“Khoác lác cái gì, nói không chừng chẳng bao lâu đã trở về rồi.” Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh Trương Minh nói. Cô ta có mặt tròn mắt tròn, thoạt nhìn còn có chút đáng yêu, chỉ là nói chuyện không xuôi tai.

“Chu Lâm, cậu đừng nói lung tung.” Trương Minh nói.

Nữ sinh tên Chu Lâm lập tức hừ một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.

Không cần đoán cũng biết Trương Minh vừa mới dụ dỗ cô bé này.

Tô Thanh Ngọc không thích tranh luận với người khác, nhưng trước mặt nhiều thanh niên trí thức như vậy, cô phải bảo vệ danh dự của mình: “Tô Thanh Ngọc tôi nói được làm được, mọi người hãy làm chứng cho tôi, tôi tuyệt đối không dựa vào bất kỳ quan hệ nào rời khỏi nông thôn trở về thành phố, trừ khi chính sách quốc gia cho chúng ta trở về!”

Cao Hiểu Hoa kéo cô, ý bảo cô đừng mạnh miệng như vậy. Tô Thanh Ngọc không sợ, dù sao cô vốn đó ý định như vậy. Hơn nữa cô cũng không biết chừng nào có thể trở về thành phố.