Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 39: Lại lên tỉnh

Nhấp mấy ngụm rượu, Diệp Trạch Đào bắt đầu nói chuyện của chính mình.

Nghe hết chuyện của Diệp Trạch Đào, ông Điền liếc Lưu Mộng Y một cái, khuôn mặt hai người lộ lên vẻ kỳ quái.

Bỗng Lưu Mộng Y cười nói:

- Không ngờ anh có thể sinh tồn được ở trong cái kẽ hở này.

Ông Điền đưa cái nhìn đầy thâm ý cho Diệp Trạch Đào nói:

- Tốt lắm, biết lợi dụng mọi cơ hội để làm lợi cho chính mình, nhìn bề ngoài thì thô kệch lỗ mãng nhưng bên trong trí tuệ lại đầy mình. Chốn quan trường ở Trung Hoa này là vậy, không có chút cơ duyên nào cả. Khả năng để tự mình bước tiếp là rất ít. Lần này, cậu phải nắm chắc lấy cơ hội, nhất định phải dựa vào lão Cao Chấn Sơn đó, nếu như thế thì bước tiếp theo của cậu, tôi tin, sẽ rất an toàn và rộng mở.

Ông Điền nói chuyện chốn quan trường đều là những câu chuyện dài tập.

Diệp Trạch Đào cảm giác rằng có khả năng ông Điền là một vị trưởng bối của ai đó. Khi nói đến quá trình thăng tiến của mình, ngoài những đoạn mà không tiện nói ra thì ông ta đều nói ra hết.

- Anh Diệp này, sau này anh dự định như thế nào?

- Thì lần trước em đến huyện Xuân Trúc anh cũng đã từng nói dự định của anh rồi đấy. Anh muốn mang một thay đổi lớn đến cho huyện Xuân Trúc, chính vì thế cho nên lần này anh lên tỉnh, ngoài việc thúc đẩy việc trường trung học xây dựng lại, anh còn muốn thử một cơ hội ở Âm Lương Thiến.

Lưu Mộng Y nói:

- Em cũng định nói với anh chuyện này, chuyện mà lần trước em có nói với anh về tài nguyên thảo dược ở Âm Lương Thiến. Em đã nói chuyện với một số bạn bè làm về thảo dược, nghe nói, hiện nay dược liệu Bản lam căn đang cần rất nhiều.

Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Trồng Bản lam căn không thực tế chút nào, không phải là loại đó khó trồng mà là do giao thông bất tiện. Đối với những người dân ở Âm Lương Thiến mà nói thì mục tiêu cấp thiết trước mắt là thu lợi nhanh, làm giàu nhanh.

Ông Điền gật gù:

- Giao thông không thuận tiện thì có trồng lên rồi cũng không có tác dụng gì, Tiểu Diệp nói đúng lắm.

Lưu Mộng Y nói:

- Thế thì vẫn còn một dự án khác, hiện nay thị trường sản phẩm thực phẩm chức năng đang rất phát triển. Đối với nấm Linh Chi mà nói thì nhu cầu càng ngày càng lớn. Nấm Linh Chi tự nhiên thì hầu như đã khai thác hết rồi, bây giờ người ta lại chuộng Linh Chi nuôi trồng. Em hiện đang có một kỹ thuật nuôi trồng Linh Chi được nhập về từ Mỹ. Nếu như kỹ thuật này được đưa về áp dụng ở đó, em tin hoàn toàn có thể thành lập một công ty.

Về dự án này thì cũng vừa hay Diệp Trạch Đào cũng đã vừa được đọc qua tài liệu, mắt chợt sáng lên, hắn nói:

- Đúng rồi, hình như tôi có đọc được thông tin này ở đâu đó rồi thì phải. Nghe nói mấy năm trở lại đây ý thức nâng cao sức khỏe của người dân ngày càng nâng lên, nhu cầu về sử dụng nấm Linh Chi cũng ngày một gia tăng. Đồng thời, do sự đầu cơ của các thương gia nên giá cả của nấm Linh Chi tự nhiên không ngừng tăng mạnh, chỉ một cái nấm Linh Chi to thôi mà bán ra đến mấy chục ngàn tệ.

Lưu Mộng Y khẽ gật đầu nói:

- Đúng thế đấy, từ khi các nước Tây Âu buông lỏng các quy định hạn chế về các loại thảo dược thì những cây dược liệu truyền thống đã bắt đầu có mặt trên toàn thế giới, mà trong đó nổi bật là nấm Linh Chi.

Ông Điền chau mày hỏi:

- Loại nấm này có dễ trồng không?

Lưu Mộng Y mỉm cười đáp:

- Vừa hay em nhận được một tin, kỹ thuật trồng nấm Linh Chi này mới được nghiên cứu bởi các chuyên gia của một chuyên nghành thực nghiệm ở Mỹ, may thay em cũng có một người bạn làm trong đó. Nếu như Trạch Đào đồng ý thì em sẽ bỏ vốn ra đầu tư đưa kỹ thuật đó về.

- Thế thì phải tốn nhiều tiền lắm đấy?

Mặc dù biết rằng Lưu Mộng Y có ý muốn giúp mình, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không hy vọng Lưu Mộng Y phải bỏ ra quá nhiều tiền như thế.

Lưu Mộng Y mỉm cười nói:

- Chẳng phải anh từng nói phải biến quyên tiền thành hợp tác sao? Dù gì thì em cũng đang có một khoản tiền cần quyên. Nếu như em đầu tư vào dự án này, biết đâu em lại có thể thu về một khoản lớn. Thế nhưng việc này anh phải tìm được người đáng tin cậy ở huyện Thảo Hải tiến hành mới được đấy. Có được người tín cẩn rồi thì anh cũng có thể để cho bọn họ yên tâm công tác theo sự sắp xếp của công ty.

Diệp Trạch Đào nói:

- Đây đúng là một dự án hay, ta phải nhân cơ hội cả nước còn chưa đẩy mạnh trào lưu trồng cây thảo dược ta phải tiến hành ngay. Có như thế thì mới có thể đẩy nhanh tiến độ và tốc độ phát triển, quần chúng mới có thể làm giàu được!

Lưu Mộng Y hướng về phía Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Anh Diệp này, em còn nhớ anh từng nói anh có bán hoa lan kiếm tiền. Em lại có ý tưởng này, sau này anh sẽ theo con đường chính trị, mà những người theo con đường chính trị thì không thể vướng vào những chuyện như tham ô, ăn hối lộ được. Lần này cũng là một cơ hội tốt, anh cứ bảo người nhà anh đứng tên danh nghĩa tham gia góp vốn thành lập Công ty, còn anh lấy số tiền đó đầu tư vào đó, tất cả để người ta làm, đến khi thành công rồi thì anh cũng không còn phải chịu cảnh thiếu thốn nữa.

Ông Điền cũng khẽ gật đầu:

- Theo tôi thì tốt nhất là mẹ cậu đứng tên là tốt nhất, có như thế, thì trên lý thuyết là mẹ cậu đầu tư ở Công ty, còn thực tế thì cậu đầu tư vào đó.

Thấy hai người đang lo lắng cho tiền đồ của mình như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào không khỏi cảm động, thật ra chính bản thân hắn cũng không nghĩ ra những chuyện như thế này.

- Để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao.

Vừa nói Lưu Mộng Y vừa gọi điện thoại.

Nói chuyện một hồi, Lưu Mộng Y nói:

- Tôi đã hỏi rồi, nguyên vật liệu để nuôi trồng cũng đơn giản thôi, chỉ cần rơm rạ, bã rượu, bông hạt xác, mùn cưa … là được. Cũng không cần phải dùng đất chuyên dụng. Giá thành nuôi trồng ban đầu rất thấp. Về nhân lực thì không cần bằng cấp gì cả, chỉ cần qua một lớp đào tạo bồi dưỡng thì bất kỳ ai cũng có thể nhanh chóng nắm bắt những kỹ thuật để nuôi trồng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Thế thì dễ rồi, nhưng có điều, chúng ta cần phải bàn tới đó là nguồn tiêu thụ sẽ ra sao?

Lưu Mộng Y cười:

- Chỉ cần trồng được, thì việc tiêu thụ em sẽ lo cho. Bên em có một đội ngũ chuyên môn lo đầu ra, việc này không thành vấn đề.

Diệp Trạch Đào cảm kích nói với Lưu Mộng Y:

- Anh không biết phải nói như thế nào nữa!

Có kỹ thuật như thế rồi, Lưu Mộng Y đến đâu cũng chỉ nói đến chuyện kiếm tiền, việc này cũng chính là cô toàn tâm giúp mình.

Ngước mắt nhìn Diệp Trạch Đào, giọng của Lưu Mộng Y chợt yếu ớt:

- Khi em cần nhất thì anh đã có mặt. Khi em bất lực nhất thì đã có anh đứng ra chắn dao cho em!

Ông Điền khoát tay chặn lại nói:

- Nào, hãy nhìn vào tương lai, những chuyện cũ thì thôi đừng nhắc lại nữa. Tiểu Diệp à, công việc chủ yếu hiện nay ở trong huyện là phải rèn luyện thật tốt, cháu nhất định phải làm thật tốt những công việc của huyện, phải lập được thành tích, có thành tích rồi thì mọi chuyện mới xuôi chèo mát mái.

Diệp Trạch Đào nói:

- Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức. Chỉ cần cháu còn ở xã Xuân Trúc một ngày, cháu cũng phải làm được một cái gì đó xứng đáng!

Ông Điền lúc này mới mỉm cười nói:

- Cháu khó khăn lắm mới có dịp đến đây, Mộng Y cũng thế, vậy hai cháu cùng nhau đi dạo chút đi.

Từ nhà Ông Điền đi ra, Diệp Trạch Đào thấy Lưu Mộng Y đã thay một bộ quần áo rất trang nhã, trông cô thật xinh đẹp, liền cười trêu:

- Đi dạo phố với cô gái xinh đẹp như thế này, chắc anh được mọi người hâm mộ lắm đây!

Nghe thấy thế, trong lòng Lưu Mộng Y rất vui, cô nhoẻn miệng cười:

- Anh là người con trai đầu tiên được đi dạo phố cùng em đấy, anh phải làm thế nào cho ra dáng đấy nhé!

Bộ trang phục trên người Lưu Mộng Y lúc lắc, toát ra vẻ thanh xuân phơi phới, toát lên vẻ thanh khiết của một thiếu nữ.

- Có thật là em đang kinh doanh không?

Diệp Trạch Đào cảm thấy thật khó hiểu, sao một cô gái trong sáng thế này mà lại có thể kinh doanh được nhỉ?

Cô liếc nhìn Diệp Trạch Đào rồi cười nhẹ hỏi:

- Sao nào, có vấn đề gì không? Lẽ nào em không thể kinh doanh được?

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Không có gì, chỉ cảm thấy không giống mà thôi!

Lưu Mộng Y cũng cười:

- Có anh mới không giống một cán bộ của Nhà nước. Cách nói chuyện không giống, sự đạo mạo cũng không có!

Vuốt vuốt mũi, Diệp Trạch Đào cười khổ sở nói:

- Thì anh cũng chỉ là người mới thoát khỏi ghế nhà trường mà thôi, tất cả đều còn phải học nhiều. Nói thật, có nhiều chuyện ở chốn quan trường anh còn chưa thích ứng được nữa đấy.

Nói đến đây, Diệp Trạch Đào lại nhớ lại buổi ngâm mình trong bể nước nóng bàn chuyện công việc với các vị lãnh đạo. Trước đây, hắn không bao giờ nghĩ mọi người có thể bàn chuyện công việc được ở trong bể tắm cả.

Trông thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như vậy, Lưu Mộng Y cười khẽ:

- Trước đây em cũng giống như anh vậy, khó thích ứng được, nhưng cuộc sống là vậy mà, ai cũng có chuyện khó nói. Phía sau sự huy hoàng bao giờ cũng chứa đầy những uẩn khúc.

Dường như chợt nhớ đến chuyện gì không vui, Lưu Mộng Y liền thay đổi hẳn tâm trạng.

Trông thấy như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, lẽ nào trong gia đình của Lưu Mộng Y cũng có gì đó không được như ý?

Chợt nhớ đến chuyện có kẻ muốn gϊếŧ cô, Diệp Trạch Đào an ủi:

- Em yên tâm, chỉ cần có anh bên cạnh, sẽ không có ai dám làm hại em!

Nghe thấy lời này, ánh mắt của Lưu Mộng Y chợt lóe sáng lên, tâm trạng u uất lúc nãy đã biến mất, cô chủ động nắm lấy tay của Diệp Trạch Đào:

- Câu này là do anh tự nói đấy nhé!

Cảm nhận rõ khuôn ngực căng đầy của Lưu Mộng Y đang nép sát vào tay của mình, bỗng Diệp Trạch Đào cảm thấy rộn ràng khó tả. Thật ra chỉ là một hành động tự nhiên thôi nhưng bây giờ nó lại trở thành hành động không được chính đáng cho lắm. Hắn đưa mắt nhìn ra tứ phía như sợ có ai đó phát hiện ra hắn lúc này vậy.

Đương nhiên trong lòng hắn cũng xuất hiện một cảm giác khác lạ. Hắn ước gì Lưu Mộng Y cứ nắm tay hắn mãi như vậy.

Lưu Mộng Y hình như cũng cảm giác thấy tình huống đang xảy ra với Diệp Trạch Đào, thấy bộ dạng căng thẳng của hắn như vậy, trong lòng cười thầm, cố ý nắm chặt tay hắn hơn nữa.

Hai người cứ như vậy vừa dạo vừa cười nói vui vẻ.

Đi được một đoạn, lúc này Diệp Trạch Đào mới lấy lại được bình tĩnh.

Lưu Mộng Y rất bận rộn, đáng lẽ hai người sẽ cùng nhau đi dạo tiếp, nhưng sau khi cô nghe điện thoai, nói với Diệp Trạch Đào:

- Công ty ở miền Bắc đang xảy ra một số chuyện, em phải về gấp!

- Đừng vội vàng quá, tiền thì lúc nào cũng phải kiếm, nhưng cũng phải để ý đến bản thân mình nữa chứ!

Diệp Trạch Đào nói với Lưu Mộng Y như vậy.

Lưu Mộng Y nhìn Diệp Trạch Đào cười nói:

- Anh yên tâm, em biết phải làm thế nào. Còn dự án kia em sẽ lập tức liên hệ với họ, còn anh cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị. Em thấy nếu anh công tác ở xã Xuân Trúc, hay là anh cứ thành lập một văn phòng trước đi, chuyên về thu thập các loại thảo dược, ngoài Linh Chi ra thì các loại thảo dược khác cũng có thể làm được mà. Việc đầu ra thì anh khỏi lo, chỉ cần anh chịu trách nhiệm cung cấp thảo dược theo mục lục mà em đưa ra là ổn rồi.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu. Ở xã Xuân Trúc này cái khác không có chứ thảo dược thì không thiếu. Trước đây luôn bị bọn buôn lậu ép giá khiến cho người dân không thu được lợi nhuận. Nay chính mình lập thành một trạm thu mua, ít ra thì cũng có thể nâng giá cao lên một chút để người dân còn có lời.

- Em yên tâm, việc này cứ để anh lo!

Diệp Trạch Đào hồ hởi, ít ra thì bản thân hắn cũng coi như làm được chút ít gọi là vì người dân.