Câu cuối cùng Nguyên Nguyên nói rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để người trong phòng nghe thấy.
Vừa dứt lời, Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên, hai người với gương mặt đỏ bừng quay người rời đi, nhanh như tốc độ tên lửa.
Phòng làm việc trống rỗng ít đi tiếng ồn ào lúc trước ngược lại khiến cho người ta cảm thấy vắng vẻ. Lương Dĩnh Nhi không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng sáng tạo, tới phòng tài liệu và phòng nước, nghĩ muốn quen với hoàn cảnh công ty hơn.
Rất tốt, cô tìm được phòng tài liệu cô cần tìm, cũng tìm được phòng nước. Nhưng những động tác này tốn gần ba tiếng của cô, không có lý do khác, đơn giản chỉ vì cô là một người phụ nữ phản ứng chậm chạp.
Lương Dĩnh Nhi đi ra khỏi cửa chính của công ty, bây giờ là tám giờ tối.
Đài Bắc vào đêm rất lạnh, nhưng lại rất náo nhiệt. Bình thường, cô sau khi tan việc chính là về nhà, tắm rửa, ngủ, về phần ăn cơm, có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng hôm nay, cô một mình ngồi trước cửa công ty, chờ người ước hẹn với cô - Sở Phong.
Anh ấy nói : sau khi tan việc sẽ tới đón cô. Anh ấy nói : Muốn mang cô đi ăn tối. Nhưng, anh tan việc lúc mấy giờ đây?
Lấy tập tính cú đêm của anh, nếu anh nói bữa tối có khi nào là người ăn một bữa không?
Có khi nào anh không thể tới đúng giờ vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?
Có khi nào anh quên sự tồn tại của cô rồi không?
Rất nhiều rất nhiều vấn đề đang lũ lượt hiện lên trong đầu cô.
Cô đá hòn đá nhỏ chướng mắt ra, nhìn kim chỉ giờ trên đồng hồ đeo tay chỉ tới số mười, kim chỉ phút hướng số mười một dời đi.
Thời gian cũng khuya lắm rồi, mà cô vẫn còn ở chỗ này, lúc nhìn lại đồng hồ thì 55 phút nữa lại trôi qua.
Sở Phong sẽ đến sao?
Lúc này, một chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ dừng trước mắt cô, thân hình thon dài bước xuống đi về phía cô.
Anh ấy tới, cũng trễ rồi.
"Làm sao trễ như vậy vẫn còn ngồi ở đây?" Gió đêm không ngừng thổi qua, Sở Phong nhíu mày cởϊ áσ vét ngoài bao trùm lên đôi vai mảnh khảnh của cô, chỉ sợ cô bị lạnh.
Cô gái ngu ngốc này, vừa mới khỏi bệnh lại ở đây hứng gió đêm, nếu anh không tới kịp, chẳng lẽ cô định ở đây chờ anh cả đêm?
Chậc, nếu không phải tổ chức có chuyện, lại xảy ra tranh cãi với khách hàng về hợp đồng, anh cũng không đến trễ như vậy.
"Vì tôi đã hẹn ăn tối với anh mà!" Lương Dĩnh Nhi kéo chặt áo khoác trên người.
Đợi ở ngoài lâu như vậy, cả người cô đều run lên vì lạnh.
"Em nên gọi điện cho anh chứ." Sở Phong thấy thế, cánh tay duỗi ra ôm cô vào lòng, trong giọng nói đều là thương tiếc cùng cưng chiều.
"Em không có điện thoại." Cô không có số điện thoại của Sở Phong, cũng không có điện thoại di động.
Nhúc nhích cơ thể, cô chọn tư thế dễ chịu nhất.
Chân mày càng nhíu chặt hơn, trong đôi mắt anh dấy lên một ngọn lửa."Vậy em cũng đừng ngồi ở đây, ngộ nhỡ lại cảm thì làm thế nào?"
Anh bá đạo đem Lương Dĩnh Nhi ôm trong lòng càng chặt hơn. Lúc này anh mới thấy rõ ánh mắt của cô sưng đỏ, sắc mặt cũng tái nhợt dọa người. Lúc cô phát sốt cũng không khoa trương như vậy. Cô bị làm sao?
"Em ngồi ở nơi này vì muốn anh dễ dàng nhìn thấy em hơn. . . . . . làm sao vậy?" Ý thức được ngón tay Sở Phong dừng ở trước đôi mắt cô, cô không hiểu hỏi.
"Tại sao lại khóc?" Đáng chết, là ai hại cô khóc thảm như vậy? Là thằng nào? Nếu như hắn làm cô khóc, anh sẽ làm thịt thằng đó!
Lương Dĩnh Nhi xoay người, thoát khỏi ngực của anh, nghiêm túc đối mặt với anh.
"Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên nói em vì muốn gạt anh mà cố ý giả bệnh để làm lý do anh tới chăm sóc em, nhưng em không có!" Nước mắt trong suốt lại tí tách rơi xuống lần nữa.
Thật kỳ quái, lúc đối mặt với một nhóm người nghiêm khắc phê bình, cô có thể kiên cường chống cự đến phút cuối cùng mới rơi lệ. Nhưng trước mặt Sở Phong, cô lại không cách nào khống chế nước mắt mình, chỉ vì cô sợ anh cũng cho rằng cô là người dối trá.
"Nói chậm một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Anh lấy bàn tay vỗ nhẹ lưng của cô, giống như đang an ủi đứa bé, giọng nói rất dịu dàng, toát ra tràn đầy cưng chiều.
Điểm này thật không giống anh tẹo nào, anh nên là ác ma không có lương tâm.
"Họ nói em là một người đàn bà giả bộ, nhưng em chỉ hy vọng mọi người có thể hòa thuận. . . . . ." Cho nên cô không oán họ quăng công việc cho cô, cũng không oán họ không đem cô xem là cấp trên mà cư xử, nhưng. . . . . . Cô làm như vậy lại giống như là trợ trụ vi ngược (giúp người xấu làm điều ác).
"Mấy cô đó là người nào?" Trong tiếng nói của anh tràn đầy sát khí.
Anh nhất định phải cho bọn họ trả giá thật lớn, ai bảo họ dám khi dễ người phụ nữ của anh.
Trong tiềm thức, anh đã đem Lương Dĩnh Nhi quy làm vật sở hữu.
Lương Dĩnh Nhi lắc đầu một cái, không nghe thấy vấn đề anh hỏi và giọng nói lộ ra sát khí của anh, chỉ tự mình nói tiếp: "Có lẽ, em còn làm chưa đủ tốt. Hoặc là chưa suy nghĩ chu toàn, nhưng em thật sự không cố ý giả vờ yếu ớt, tại sao họ lại có thể nói em như vậy chứ?"
Ý thức đã mơ hồ, cô không biết những lời này là nói cho Sở Phong, hay là nói cho Nghiên Nghiên, Nguyên Nguyên.
"Ai nói cái gì?" Giọng nói của anh so với lúc trước càng trở nên trầm thấp hơn, anh nắm chặt cánh tay Lương Dĩnh Nhi.
Cô bị đau hô lên một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Sở Phong.
Tại sao ánh mắt của anh lại lạnh như vậy? Là bởi vì ghét cô sao?
Không, cô không muốn anh ghét cô. Cô không muốn!
"Tại sao lại nhìn em như vậy? Anh cũng cho rằng em là loại đàn bà tham lam tán tận lương tâm sao? Nhưng mà, em không tham, em chỉ vì thích anh, cũng chỉ là thích anh mà thôi!" Cô không cần tiền, không cần quyền, không cần thế, cô chỉ muốn một người là anh, đây cũng coi là tham sao?
Dùng hết toàn lực tỏ tình, thể lực chống cự hết nổi cô mắt nhắm lại, đột nhiên té xỉu.
Cùng lúc đó, Sở Phong nhanh chóng tiếp được cô, vẻ mặt tức giận ban đầu lập tức bị lo lắng thay thế.
Sở Phong ôm Lương Dĩnh Nhi lên xe, sau đó động tác thuần thục ấn số điện thoại.
Điện thoại được kết nối, tiếng của đối phương liền truyền ra từ loa.
‘Sở Phong, tên ác ma không có lương tâm này. Tôi không quản ông chết ba mẹ, huynh đệ, tỷ muội, chính là đừng hơn nửa đêm rồi còn gọi điện thoại.’ Tuyền Hoàng cầm điện thoại lớn tiếng gầm thét, không cần xem số điện thoại, không cần nghe tiếng của đối phương, nhìn thời gian là biết người nào gọi tới.
"Bây giờ, cầm lấy công cụ phát tài của ông, trong ba phút tới nhà tôi."
Đối với tiếng rít gào của Tuyền Hoàng, anh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, cũng thừa dịp chỉnh lại áo khoác trên người Lương Dĩnh Nhi.
Anh thích trên người cô thấy đồ thuộc về anh.
Đô —— đô —— đô ——
Tuyền Hoàng mang vẻ mặt không thể tin trừng mắt nhìn chằm chằm điện thoại.
Sở Phong lại dám treo điện thoại của anh! Có lầm hay không a! Rốt cuộc là ai có việc cầu ai!
Tuyền Hoàng ảo não đem điện thoại thả lại chỗ cũ, tiếng vang thân thiết vang lên bên tai.
"Lão công, làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt tức giận của anh, Bảo Bảo biết là ác ma lại gọi điện thoại đến phá rối.
"Bảo Bảo, anh phải đi ra ngoài một chuyến, em tự mình cẩn thận một chút." Anh hôn lên môi vợ yêu, để bình ổn cảm xúc vừa rồi.
"Trong nhà trang bị đầy đủ thiết bị bảo vệ, anh đừng lo lắng."
Hai người hôn lửa nóng, một bộ dáng coi như trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình. Nhưng ông trời lại không chiều ý người, chuông điện thoại lại vang lên.
Tuyền Hoàng một tay ôm eo nhỏ của vợ, một tay đè xuống phím call.
"Dừng lại việc quá giới hạn của hai vợ chồng ông, ông chỉ còn dư hai phút."