"Nghiên Nghiên, em không phải là trợ lý của chị sao?" Pha trà; tìm tư liệu, những chuyện thế này, chẳng lẽ không thể gọi trợ lý làm sao? Lúc này Lương Dĩnh Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Trợ lý chẳng lẽ phải mặc cô sai bảo, làm lụng vất vả sao?" Lần này đổi lại là Nguyên Nguyên giành lấy quyền nói chuyện. Giọng điệu của cô mặc dù ôn hòa, nhưng lời nói ra lại rất chói tai.
Thật ra thì, thường ngày, Lương Dĩnh Nhi đối với các cô tốt như chị em. Có lúc họ còn cố ý đem công việc của họ ném cho cô, cô cũng chưa từng oán trách nửa lời. Nhưng, hôm nay vì một kẻ có tiền, có quyền, có thế, họ lại có thể ném toàn bộ mọi chuyện ra sau đầu mà chỉ trích cô.
"Chị không có ý đó." Lương Dĩnh Nhi yếu đuối cúi đầu. Bình thường cô hiếm khi giận người khác, cũng không biết mắng chửi người, cho nên khi gặp loại trận địa này, cô cũng không thể bày sự uy nghiêm của cấp trên ra.
Nếu như muốn hỏi : vì sao Lương Dĩnh Nhi có thể ngồi lên vị trí quản lý này? Chỉ có thể nói cô dùng gấp hai thời gian làm việc, cũng tốn rất nhiều tinh lực vào đó. Cho nên cô không giống những người đi làm khác, sau khi tan tầm thường đi chơi đùa. Cũng không giống Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên, một lòng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào câu được kim qui tế. (rùa vàng)
Mà cá tính của cô thuộc loại dịu dàng như nước, cũng cổ vũ thêm sự kiêu ngạo của Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên, làm cho hai người bọn họ không hiểu đúng mực hướng cô kêu gào.
"Không có ý đó? Nếu không là loại ý gì? Giả bộ nhu nhu nhược nhược, cô cho rằng chúng tôi sẽ giống như đàn ông thương yêu cô sao? Bản thân không đi đo thử xem mình nặng bao nhiêu cân lượng, nhìn xem có đủ bán hay không!" Nghiên Nghiên tới trước một bước, chỉ vào Lương Dĩnh Nhi, mở miệng mắng.
Lời nói ra rất đả thương người, bình thường hay ngu ngơ như Lương Dĩnh Nhi cũng nghe hiểu Nghiên Nghiên đang châm chọc cô.
"Nghiên Nghiên, mới vừa rồi chị chỉ muốn em lấy giúp chị vài thứ thôi. . . . . ." Cô bất đắc dĩ ngập ngừng nói.
"Quản lý, nói chuyện đừng nhỏ giọng như vậy, người khác không biết còn tưởng rằng chúng tôi đang ức hϊếp chị. Đúng rồi!" Lời nói xoay chuyển, Nguyên Nguyên đột nhiên hỏi: "Có phải cô ở trên giường Sở Phong cũng như vậy?"
"Sở Phong?" Đôi mắt của Lương Dĩnh Nhi nhất thời sáng lên."Người đó rất tốt đấy! Lúc trước chị phát sốt là anh ta giúp chị. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết lời, toàn bộ người bên trong phòng làm việc thở hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt tựa như gặp quỷ.
"Anh ta đối với chị rất tốt?" Ly Ly đứng ở một bên im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng, tay nắm chặt quả đấm cho thấy cô và đồng nghiệp đều đang rất lo lắng.
Sở Phong, một người đàn ông bí ẩn. Mọi người chỉ biết rằng : trong những năm gần đây một tay anh dẫn dắt " tập đoàn Đằng Diễm " phát triển mạnh mẽ, bản đồ sự nghiệp từ Á châu làm trung tâm kéo dài tới các quốc gia trên thế giới. Từ ăn mặc ngủ nghỉ, cho tới buôn bán súng ống đạn dược, đều là hạng mục kinh doanh của "Đằng Diễm", trình độ giàu có của tập đoàn này có thể so sánh với một quốc gia tiên tiến.
Nhưng kỳ quái là không có một người nào biết lai lịch của Sở Phong, bất luận là gia thế, bối cảnh, thân phận các loại, hoàn toàn không ai biết. Mọi người chỉ biết duy nhất một điều: anh ta là người Hoa thực sự, cùng với danh hiệu — ác ma trên thương trường của anh.
Trên thương trường, không người nào có thể nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy ấy, càng không có người nào dám lãnh giáo cổ tay thiết thủ lãnh khốc vô tình của anh. Anh chỉ đưa một ánh mắt, một động tác, cũng đủ khiến người khác sợ tới mức tông cửa xông ra, cũng bởi vì như thế, danh hiệu "Ác ma" từ đó liền đi theo anh.
Mà Lương Dĩnh Nhi - cô lại dám nói Sở Phong chăm sóc cô, thậm chí còn nói người đó rất tốt, đây quả thực là điều tất cả phái nữ đồng bào không cho phép!
"Anh ấy rất tốt với chị đó!" Lương Dĩnh Nhi nói, đầu óc lại trở về cảnh sáng sớm hôm nay.
Sáng nay Sở Phong cúi đầu nói với cô, bảo cô sau khi tan tầm ở cửa ra vào chờ, anh muốn dẫn cô đi ăn tối. Sau đó lại trộm hôn cô, chọc cho cô tâm hoảng ý loạn.
Anh ấy đối với cô rất tốt, không phải sao?
"Anh ta rất tốt với chị?" Nghiên Nghiên cầm lấy bả vai mảnh khảnh của Lương Dĩnh Nhi, tính tình nóng nảy không chút nào che giấu. "Lương Dĩnh Nhi! Rốt cuộc cô dùng phương pháp gì bò lên giường Sở Phong? Cô nói đi!"
Bả vai Lương Dĩnh Nhi bị đầu ngón tay của Nghiên Nghiên đâm vào, lại bị cô lay động kịch liệt, đoạn ký ức ngọt ngào vừa rồi ngay lập tức bị một đoàn sắc mặt khó coi của quân đoàn nương tử thay thế.
"A! Tôi hiểu rồi ! Trước kia cô làm bộ không muốn tham gia quan hệ hữu nghị, trên thực tế cô căn bản là vô cùng chờ mong. Thậm chí còn cố ý đến trễ khiến Sở Phong có hứng thú với cô phải không? Sau đó cô sẽ giả bộ ngã bệnh, để cho anh ta không thể không chăm sóc cô, đúng không?" Bây giờ, Nguyên Nguyên hận Lương Dĩnh Nhi nghiến răng nghiến lợi.
Ly Ly đáng giận còn đổ thêm dầu vào lửa: "Thật không nghĩ tới quản lý thanh thuần của chúng ta cũng sẽ xuất ra thủ đoạn dụ dỗ, hơn nữa tâm cơ còn sâu như vậy!"
Lòng thật đau, Lương Dĩnh Nhi không thể tin được thì ra những người bạn tốt của cô có thể trở mặt vô tình nhanh như vậy.
Chóp mũi cô đỏ lên, không muốn tiếp tục cãi vã với bọn họ. Cô sửa sang lại các văn kiện trên mặt bàn, chờ họ nói xong thì sẽ tự động rời khỏi, ngày mai có thể khôi phục bình tĩnh như xưa.
Nghiên Nghiên nhìn động tác của cô cảm thấy khó chịu, lại châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô: " Bây giờ cô thu đồ làm gì? Muốn nhanh chóng trở về như vậy, cô muốn tố cáo cho Sở Phong phải không? Kẻ chỉ biết giả bộ đáng thương!"
"Đúng vậy! Thì ra cô cũng là một phụ nữ tham lam."
"Không biết xấu hổ! Thật không thể hiểu được cô làm thế nào mà lên được chức quản lý này!"
Tiếng chửi rủa vang lên không ngừng, mà Lương Dĩnh Nhi chỉ có thể cúi đầu xuống. Đợi đến khi không gian nhỏ hẹp yên tĩnh lại, đầu cô mới nâng lên, vẻ mặt cô so với khóc còn khó coi hơn.
"Nghiên Nghiên, Nguyên Nguyên, hai người có thể nói cho tôi biết phòng tài liệu và phòng nước ở nơi nào không? Về sau tôi cần tài liệu và cà phê thì tôi tự mình đi lấy, như vậy sẽ không phiền tới hai người nữa."
Kể từ khi vào công ty làm việc, bởi vì không có thời gian dư cho cô quen thuộc môi trường, cho nên phạm vi cô quen thuộc trong công ty cũng chỉ có căn phòng làm việc này, đi khỏi nơi này, nơi nào cô cũng không biết.
Mà bây giờ cô chỉ cần dùng một chút thời gian đi quen thuộc hoàn cảnh, như vậy mọi người có thể hòa hòa khí khí làm việc với nhau rồi, không phải sao?
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, lướt qua hai gò má, như nước mưa tích tích tách tách rơi vào bản kế hoạch mà Lương Dĩnh Nhi còn chưa kịp dọn dẹp, làm nhòe đi mấy dòng chữ in ấn tinh xảo.
Một đám người đang kiêu ngạo nhìn thấy một màn như vậy không khỏi hốc hác mồm, lý trí ban đầu biến mất vô tung cũng quay trở về. Nhưng lúc này, người nào lại dám buông mặt nói câu thật xin lỗi?
Bầu không khí hết sức căng thẳng, không ai muốn mở miệng, tất cả đều hiện ra trạng thái trầm mặc, một chữ đều nói không ra.
"Sao lại không nói chuyện vậy?" Giọng điệu bình thản không hợp với vẻ mặt lệ rơi không ngừng, Lương Dĩnh Nhi chỉ nhìn đồng hồ đeo tay một chút. "Đã năm giờ, sau khi tan tầm mọi người đều còn có việc đi? Vậy mọi người cứ đi trước, sau này tôi cần thứ gì sẽ tự mình đi tìm."
Bước chân di chuyển chậm chạp, mỗi người lấy tốc độ rùa bò rời khỏi phòng, nhưng Nghiên Nghiên và Nguyên Nguyên vẫn còn ở lại trong phòng làm việc.
"Lại làm sao vậy?" Lương Dĩnh Nhi rất muốn mỉm cười, nhưng bắp thịt trên mặt dường như không chịu sự khống chế của cô.
"Tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ." Nghiên Nghiên nói không ra lời.
Nguyên Nguyên không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: "Ra khỏi hành lang quẹo trái căn phòng thứ hai chính là phòng tài liệu, phòng nước ở ngay sát vách, còn có. . . . . . Chúng em. . . . . . thật xin lỗi."