"Ngủ!"
"Ơ. . . . . . Bây giờ là buổi sáng mà! Hơn nữa tôi vừa mới tỉnh ngủ." Lương Dĩnh Nhi bất bình oán trách, cái miệng nhỏ nhắn không khép lại được, cuối cùng chỉ đổi được một chữ —— "Ngủ!"
Nào có người nào có dáng vẻ như vậy a! Lương Dĩnh Nhi mếu máo, kéo chăn lên che ở trên người. Rồi sau đó mới không cam lòng đưa lưng về phía Sở Phong.
"Một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê. . . . . ."
Ơ, phía sau thế nào lại truyền đến tiếng hút không khí? Lương Dĩnh Nhi muốn quay đầu lại nhìn lén, nhưng lại sợ Sở Phong sẽ mắng cô, đành phải thôi.
"Một trăm ba mươi con dê, một trăm ba mươi mốt con dê. . . . . ."
A? Tại sao tất cả gối đầu và chăn đều không cánh mà bay rồi? Lương Dĩnh Nhi đầy một bụng thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cho rằng Sở Phong có tư thế ngủ kém, vì vậy lại bắt đầu đếm cừu.
"Năm trăm hai mươi mốt con dê, năm trăm hai mươi hai con dê, năm trăm hai mươi ba con dê. . . . . ."
Mệt quá mệt quá! Rốt cuộc muốn đếm tới lúc nào mới có thế ngủ đây?
Lương Dĩnh Nhi nghỉ ngơi một lát, len lén xoay người về phía Sở Phong, muốn xem xem bộ dáng đang ngủ của anh. Nhưng vừa quay qua một cái, cô liền bị đôi mắt đen của anh dọa cho sững sờ.
"Cuối cùng cô cũng đếm xong rồi sao?" Gương mặt của Sở Phong chỉ rõ rằng chủ nhân của nó đang không được vui.
Lúc cô bắt đầu đếm dê, anh còn có thể làm bộ như không nghe thấy. Lúc cô đếm tới hai trăm con dê, sự chịu đựng của anh đã bị cô mài hết. Khi cô đếm tới năm trăm con dê, anh hận không thể đem miệng cô che lại.
"Người ta không ngủ được." Lương Dĩnh Nhi nhỏ giọng nói.
Cô cũng đã cố duy trì đếm dê! Nhưng cô ngủ không được, còn cách nào khác đâu!
"Không ngủ được cô có thể không cần ngủ." Chính là cô không nên quấy rầy giấc ngủ của anh.
"Là anh muốn tôi ngủ, bây giờ anh lại trách tôi!" Lương Dĩnh Nhi đối với hắn làm mặt quỷ.
Nhảy xuống giường, cô muốn vận động thư giãn gân cốt một phen.
"Cô có thể nói với tôi cô không muốn ngủ." Cô không nói, ai biết cô không muốn ngủ!
Lương Dĩnh Nhi chớp chớp mắt, quay đầu lại nói với Sở Phong vẫn đang nằm ở trên giường: "Không phải tôi đã nói qua sao?" Tại sao anh có thể đần như vậy! Cô đã nói trước đó rồi mà cũng không nhớ được.
"Cô chỉ nói : bây giờ là ban ngày, còn nữa : cô vừa mới tỉnh ngủ mà thôi." Anh hối hận đã cho cô gái này ở lại, để bây giờ cô ở sau lưng anh khinh miệt anh!
Lương Dĩnh Nhi nghe anh nói, nở nụ cười :"Tôi vừa mới ngủ dậy, làm sao có thể còn muốn ngủ nữa!"
Aiz! Cô đột nhiên phát hiện mình rất tốt bụng. Dù Sở Phong đần như vậy, nhưng cô cũng không ghét anh ta. Ngược lại còn giống như thiên sứ nhắc nhở anh !
Sở Phong sửng sốt, không biết nên nói cái gì.
Thật sự là trí thông minh của anh bị hạ thấp sao? Tại sao khi nghe lời nói của Lương Dĩnh Nhi, thì đầu óc của anh sẽ trở nên trống rỗng?
"Hắc! Sao anh không nói chuyện vậy?" Tay nhỏ bé phất phất trước mặt Sở Phong, phát hiện anh không có phản ứng. Lương Dĩnh Nhi lại hảo tâm đề nghị: "Tôi đi giúp anh nấu bữa sáng, anh muốn ăn cái gì không?"
"Anh. . . . . ." Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên anh không thể nói ra lời.
"Không cần quá cảm động, tôi là vì báo đáp anh có ân chứa chấp tôi." Hắn cư nhiên cảm động đến nói không ra lời, xem ra cô làm người thật là quá thành công.
"Cô. . . . . ." Anh vẫn như cũ nói không ra lời.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi, anh cảm thấy cô hồn nhiên đáng yêu. Lần thứ hai nhìn thấy cô, anh lại thấy cô ngốc ngếch, dại dột có chút buồn cười. Nhưng đến giờ phút này, anh chỉ muốn đuổi cô ngốc này ra khỏi nhà.
"Phòng bếp ở đâu? Tôi đi xem một chút." Lương Dĩnh Nhi như một con con ruồi không đầu lượn quanh lượn quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy phòng bếp với phong cách châu Âu.
Ừm, trong phòng bếp rất đầy đủ, dao, thớt gỗ, bếp gas, mọi thứ cần đều có. Lại nhìn tủ lạnh một chút, cá thịt trứng sữa, rau dưa trái cây, mọi thứ đầy đủ.
Không tệ lắm! Không ngờ một người đàn ông có thể đem phòng bếp để ý sạch sẽ như thế."Sở Phong, anh muốn ăn cái gì? Sandwich cùng sữa tươi, hay là bánh nướng kẹp dầu chao quẩy* thêm sữa đậu nành."
"Tùy tiện, cô thích là được." Sở Phong dùng gối che đầu mình lại. Bây giờ, anh chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.
Cuộc sống của người bình thường không phải là thứ anh có thể trôi qua. Anh là con mèo đêm, trừ khi có hội nghị quan trọng muốn mở. Nếu không ban ngày anh chỉ ngủ, buổi tối mới dậy làm việc. Thấy Lương Dĩnh Nhi đối đãi với anh như vậy, anh trừ chấp nhận vẫn là chấp nhận.
"Vậy sao? Vậy thì làm sandwich đi, nếu không còn phải ra ngoài mua thêm nguyên liệu." Lương Dĩnh Nhi lầm bầm lầu bầu.
Cô trước lấy nguyên liệu cần dùng từ trong tủ lạnh ra, sau đó bắt đầu nấu nướng.
Đầu tiên đem sandwich nướng đến xốp giòn. Rồi đem chân giò hun khói bỏ vào microware (lò vi sóng) nướng, khiến mùi thơm tản mát ra. Sau đó chiên trứng, lại đem tất cả đồ ăn từng tầng từng tầng một chồng lên, dùng tăm cố định. Một bữa sáng phong phú cứ như vậy hoàn thành! Ơ, cô thiếu chút nữa quên rót ly sữa tươi.
"Sở Phong, ăn sáng!" Lương Dĩnh Nhi một tay cầm khay, một tay kéo kéo Sở Phong.
"Ưmh. . . . . . Đừng kêu." Sở Phong gạt tay nhỏ bé của Lương Dĩnh Nhi ra, chuyển phương hướng, tiếp tục ngủ.
Lương Dĩnh Nhi nhìn thấy hắn như vậy không khỏi than thở, một người đàn ông trưởng thành mà lại tùy hứng như đứa trẻ.
"Bữa sáng thơm lắm cơ!" Lương Dĩnh Nhi cầm lấy sandwich, thả vào lỗ mũi Sở Phong "Anh phải ăn sáng mới có sức, ngoan ngoãn đi! Ăn xong bữa sáng, anh muốn ngủ chị đây cho anh ngủ." Lương Dĩnh Nhi đùa hắn cực kỳ vui vẻ, chỉ cần Sở Phong không nhịn được lật người, cô sẽ đem sandwich thơm ngào ngạt để trước mũi anh.
"Phiền." Sở Phong không hề lật người nữa, cũng không gạt tay Lương Dĩnh Nhi ra.
Bàn tay thô dày của anh bắt được cổ tay Lương Dĩnh Nhi, một tay kéo cô xuống, môi mỏng nhắm ngay môi cô vô cùng chính xác.
Hôn thật sâu, Sở Phong không nỡ buông cô ra, còn Lương Dĩnh Nhi lại là quên giãy giụa.
Cho đến khi khó thở, hai người mới thở gấp chậm rãi tách ra.
"Thay vì ăn điểm tâm, anh tình nguyện ăn em." Cô vẫn ngọt ngào như khi nãy! Sở Phong hài lòng nâng lên khóe miệng : "Còn nữa, em nhỏ tuổi hơn anh, đừng tự xưng chị, người ta nghe mà cảm thấy buồn nôn."
Sở Phong gọn gàng xuống giường, liếc thấy sandwich đang nằm trên khay, lợi dụng tư thế “gió thu cuốn hết lá vàng khô” giải quyết nó, sau đó lại ung dung đối mặt với Lương Dĩnh Nhi.
Chỉ có Lương Dĩnh Nhi, gương mặt ửng hồng, đầu cúi thật thấp, như muốn đào cái động chui vào đó.
"Anh. . . . . . Ăn, ừm, như vậy là được rồi, tôi đi dọn dẹp phòng bếp. . . . . ." Mang vẻ mặt hốt hoảng, cô tùy tiện lấy cớ chạy đi.
"Làm gì mà gấp như vậy?" Sở Phong không để cho cô đi, bàn tay ra sức nắm lấy tay cô.
"Tôi. . . . . . Anh nếu ăn xong rồi, tôi, tôi cũng nên đi dọn dẹp. . . . . . Như vậy, như vậy sẽ không làm dơ. . . . . ."
Sở Phong đem Lương Dĩnh Nhi ôm vào trong lòng, không cho cô chạy trốn : "Anh đang rất rảnh rỗi."
Ôm cô có cảm giác mềm mại , ấm áp, còn có mùi hương của cô ập vào mũi anh.
Cảm giác ôm cô tốt như vậy, đừng mơ hắn sẽ không buông cô ra!
"Bây giờ, anh không buông tôi ra, tôi liền về nhà." Lương Dĩnh Nhi phồng má, như con mèo hoang.
Đi làm việc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lương Dĩnh Nhi tức giận, cũng là lần đầu tiên cô nghiêm mặt với người khác.
"Được, anh buông." Sở Phong buông tay, tùy tiện nằm nghiêng trên giường. "Nhưng mà, em cũng đừng trốn vào phòng bếp. Nếu em vào lâu quá khiến anh không nhẫn được, như vậy anh sẽ tự mình đi vào đem em ‘ mang ’ ra ngoài."