Người Tình Của Ác Ma

Chương 24

Lương Dĩnh Nhi ôm Mẹ Lương nói lời từ biệt lần nữa. Rồi mới lên chiếc xe đã ngừng lại thật lâu, do Sở Phong lái xe, chạy thẳng về phía sân bay.

Theo thời gian trôi qua, xe hơi cuối cùng cũng từ từ biến mất trên quốc lộ.

"Mùa xuân năm nay hình như đến sớm." Ba Lương để lại một câu làm người ta đoán không ra đầu mối, liền xoay người vào nhà.

"Đúng vậy a, đúng là tới sớm chút." Tiện tay bẻ chút hoa lá, Mẹ Lương cũng theo Ba Lương tiến vào nhà.

Mùa xuân của con gái đến sớm, không phải sao?

Đứng lặng ở pháo đài cổ kính núi trên núi Alpes (Châu Âu) được xây dựng từ thời cổ, thuộc quyền sở hữu của một quý tộc. Diện tích rộng đến mức có thể chứa mấy ngàn người. Bề ngoài ra vẻ vì người đời sau sửa sang lại, tòa lâu đài hiện ra sắc màu phục cổ hoa lệ. Nhưng, ai cũng không ngờ tới bên trong lại cất giấu các công cụ khoa học kỹ thuật tiên tiến, cùng với tài liệu cơ mật của tổ chức Ngục.

"Sở Phong!" Lương Dĩnh Nhi mặc một thân áo mỏng màu xanh đậm, quần rộng màu trắng sữa. Đang ăn một miếng bánh mì vừa ra lò, một tay cầm xem báo mới hôm nay.

"Thế nào? Sao lại vội vã như vậy?" Sở Phong kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Lương Dĩnh Nhi đúng lúc nhào vào trong ngực anh.

"A, anh xem báo ngày hôm nay chưa."

Lương Dĩnh Nhi mở tờ báo ra, tin tức trang đầu — tập đoàn Thái Uy đổi chủ, sắp bị sát nhập vào tập đoàn Đằng Diễm.

Thái Hàm - chủ tịch tập đoàn bởi vì tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, bệnh tim tái phát không được điều trị kịp thời, đã chết vào sáng hôm qua. Tập đoàn Thái Uy mặc dù do Thiếu chủ tạm thay quyền. Nhưng bởi vì tiền vốn không đủ, đầu tư thất bại cùng nhiều nguy cơ khác, không ít cổ đông đã lén lút quyết định đem cổ phần bán cho tập đoàn Đằng Diễm, để tránh việc một khi tập đoàn Thái Uy đóng cửa, họ sẽ bị tổn thất hàng chục tiệu. Về phần tập đoàn Đằng Diễm sẽ tiếp nhận tập đoàn Thái Uy với giá cả và điều kiện như thế nào, vẫn còn chờ thương thảo.

"Chuyện này thì có gì ngạc nhiên?" Sở Phong nhíu mày hỏi, thuận tiện gặm một phần ba ổ bánh mì nướng.

Tập đoàn Thái Uy vốn có hoạt động ở châu Âu. Hôm nay, tin tức tập đoàn đóng cửa đã lên trang đầu của các tờ báo Châu Âu, anh cũng không cảm thấy kỳ quái.

Ngược lại, động tác lần này của Tuyền Hoàng thật đúng là mau. Mấy ngày trước, Sở Phong mới thông báo cho anh muốn Thái Uy, nhanh như vậy liền có tin tức truyền ra, trong này tất nhiên là có bẫy.

Không phải anh không tin bạn bè mình. Chỉ vì đối tượng là Tuyền Hoàng - cái thằng bạn xấu này, anh vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.

"Đằng Diễm là công ty của anh phải không?" Lương Dĩnh Nhi đòi lại phần bánh mì nướng còn dư, nhanh chóng đem nó ăn vào bụng, để tránh lại bị anh ăn trộm.

"Ừh, phải." Cô hẳn là không có bản lãnh đoán ra những chuyện này đi?

"Vậy anh sẽ thu nạp tập đoàn Thái Uy sao?" Lương Dĩnh Nhi di chuyển vị trí, chuyển qua một nơi thích hợp nhất.

"Sao em lại hỏi chuyện này?" Trước kia cô làm ở công ty mỹ phẩm H&B, đảm nhiệm ngành sáng tạo, đột nhiên quan tâm tới loại tin tức này, thật sự có điểm quái dị.

"Bởi vì nếu anh không thu nạp vào, sẽ có rất nhiều người thất nghiệp. Cho nên em mới hỏi anh có thu vào công ty mình không." Làm người phải có lòng từ bi, mặc dù cô không tin Phật, nhưng làm nhiều việc thiện luôn có ích.

"Anh vốn không muốn tiếp nhận điều kiện của bọn họ. . . . . ." Ai bảo bọn họ có gan bắt cóc người phụ nữ anh yêu mến nhất. "Nhưng, nếu em đã nói vậy rồi. Thì anh sẽ tha bọn họ một lần." Dù sao cũng không có lần sau nữa rồi! Sở Phong sảng khoái ký tên lên bản hợp đồng.

"Haiz! May mắn anh đồng ý."

"Anh đồng ý ký rồi , có phải em cũng nên đồng ý một điều kiện của anh?" Ha.., thật ra thì bản hợp đồng này anh vốn muốn ký, thuận tiện lấy ra lợi dụng một chút. "Tối hôm nay muốn đi đâu?" Tay anh không an phận thăm dò vào trong áo cô, cởi nút cài áo ngực.

"Ưmh, còn phải đi ra ngoài à?" Lương Dĩnh Nhi bất đắc dĩ oán trách.

Đi tới châu Âu chưa được mấy ngày, cô đã nhanh chóng đem tất cả danh lam thắng cảnh dạo xong một lần rồi: bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, đấu trường La Mã cổ đại, kênh đào Venice, nhà thờ Thiên Chúa Giáo St. Peter, thánh địa đấu ngưu Tây Ban Nha vân vân… tất cả cô đều đi qua rồi. Có lúc cô thật hoài nghi, anh tới làm việc hay là có mưu đồ khác.

Theo tập tính của anh mà nói, một trăm phần trăm là có mưu đồ khác.

"Hôm nay đi Florence – cái nôi của văn hóa thời phục hưng. Nơi đó có rất nhiều di sản nghệ thuật." Anh nắm tay cô, vùi đầu ở trên vai cô.

"Nhất định phải đi sao?"

Cô mệt quá mệt quá, chỉ muốn ở nhà ngủ mấy ngày.

"Không đi, anh liền đốt bản hợp đồng." Môi của anh từ xương quai xanh của cô trượt xuống, trải qua nhiều ngày "Thăm dò", anh đã biết rõ nơi mẫn cảm nhất của cô.

"Cái gì! Dám uy hϊếp em. . . . . . Ha ha. . . . . . Thật là nhột." Tiểu nhân, cư nhiên đánh lén cô. "Thật là nhột, đừng." Lương Dĩnh Nhi cười khanh khách, muốn đẩy Sở Phong ra. Nhưng cả người lại sụi lơ , không có tý lực.

"Em thật thơm, làm cho anh muốn ăn sạch." Thật ra thì bây giờ anh đang trong quá trình hưởng dụng.

"Đây chẳng qua là hương vị của sữa tắm." Lương Dĩnh Nhi cố gắng giải thích cùng chống cự. "Bây giờ là ban ngày, hơn nữa nơi này là phòng khách. . . . . ." Tay nhỏ bé vô lực của cô đẩy a đẩy a, ngược lại lại giống như đang dụ dỗ anh.

Tóc rối tung, quần áo xốc xếch, thân thể mềm mại, ánh mắt sương mù, gò má ửng hồng, đôi môi đỏ thắm.. Bây giờ nhìn cô có thể khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

"Không sao. Bây giờ, anh liền muốn em." Du͙© vọиɠ của anh sưng vù đến mức khiến anh khó chịu.

Sở Phong vung tay lên, đem tất cả vật phẩm trên bàn quét sạch, lại cho cô nằm ngang ở trên mặt bàn.

Anh thô bạo gạt qυầи ɭóŧ cô, vận sức chờ phát động tính tiến công một lần.

"Đừng như vậy." Nào có ai ở trên bàn liền, liền làm chuyện yêu đương? Lương Dĩnh Nhi thẹn đến mức muốn chui xuống đất.

"Không còn kịp rồi."

Anh bưng lấy mông của cô, chuẩn bị mãnh liệt đâm vào ——

"Sở tiên sinh, ngài có chuyển phát nhanh."

"Chết tiệt!" Là tên nào không biết sống chết dám phá hỏng chuyện tốt của anh?

Sở Phong lấy cái mền che lại cơ thể trần của Lương Dĩnh Nhi. Tự mình lại choàng lên áo tắm, đi về phía phát ra tiếng gọi, nghĩ muốn làm thịt cái tên chết tiệt kia.

"Sở tiên sinh, thư của ngài, xin mời ký nhận." Một cậu bé đội mũ lưỡi trai, cầm trên tay bút bi và đơn ghi nhận, mở miệng e sợ.

Hu…—— ông chú này đáng sợ! Cậu, cậu cũng chỉ là muốn thu tiền, thay người đàn ông bên ngoài kia tặng đồ. Người đàn ông đó nói cho cậu biết có thể tự do ra vào nhà này, cậu mới dám to gan tiến vào.

"Ai cho cậu vào đây?" Đám bảo vệ bên ngoài kia là thùng cớm sao? Ngay cả một cậu bé cũng có thể tùy ý đi vào, vậy anh muốn họ trông coi cửa làm gì? Thấy thế, Sở Phong càng thêm nổi giận.

"Cháu cũng không biết. Người đó nói : nói là bác sĩ của tổ chức Ngục, ngài liền biết." Hu . . . . . Chuyện xấu gì cậu cũng không làm, chỉ muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt thôi. Aizz, rốt cuộc cậu biết tại sao người đàn ông bên ngoài kia không tự mình tiến vào rồi.

"Lấy đồ ra." Sở Phong vội vàng ký tên qua loa, sức lực mạnh mẽ cơ hồ sắp đem giấy viết rách. "Cho cậu mười giây chạy ra khỏi chỗ này, cút!"

Nghe được có thể đi, cậu bé như được đặc xá, bàn chân vội vàng như bôi dầu chạy đi.

Hu. . . . . . Sau này cậu cũng không dám tới gần đây chơi đùa nữa rồi, nơi này có người xấu đáng sợ.

Tuyền Hoàng đang giở trò quỷ gì, có chuyện gì gọi một cuộc điện thoại là xong. Cần gì tốn công tốn sức gửi thư, còn phá hỏng hưng trí của anh. Sở Phong mày nhíu lại một chỗ, anh mở bức thư ra, phía trên là bút tích của Tuyền Hoàng.