Người Tình Của Ác Ma

Chương 17

Sở Phong cúi đầu lại nhìn con mèo một cái, vừa đúng lúc cùng với ánh mắt con mèo giao nhau. Nhưng con mèo lại dùng một loại thái độ khinh thường hất đầu rời đi, giống như đang cười nhạo anh.

Con mèo đáng chết này lại dám coi rẻ anh!

Sở Phong trừng còn mèo, quả thật chính mình không thể tin được ánh mắt của nó.

"Sở Phong, chúng ta đặt tên cho nó được không?" Lương Dĩnh Nhi sờ sờ cằm con mèo, cùng nó chơi trên thảm sàn nhà vô cùng vui vẻ.

"Không." Hừ! Tại sao anh phải đặt tên cho con mèo ngạo mạn vô lễ này? Sở Phong bốc đồng phủ quyết đề nghị của Lương Dĩnh Nhi.

Lương Dĩnh Nhi lại cố ý coi thường câu trả lời của Sở Phong, làm bộ như anh không có ý kiến. "Anh xem lông nó thật trắng, thật dài, thật mềm mại, giống như là Bạch Tuyết vậy. Chúng mình liền gọi nó là Tuyết Nhi đi!"

Sở Phong không nói.

Lương Dĩnh Nhi lại rất tự động cho rằng Sở Phong đã đồng ý.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, về sau tên em là Tuyết Nhi nhé!"

Mèo "Meo " một tiếng như thể đồng ý, nó liếʍ liếʍ gò má Lương Dĩnh Nhi, thân mật dựa gần cô. Phản ứng nhiệt cùng thái độ đối đãi với Sở Phong khác một ngàn dặm.

Sở Phong bị vắng vẻ hồi lâu, lại nhìn thấy thái độ hai mặt của Tuyết Nhi, thẹn quá thành giận từ sau lưng đá nó một cước.

Chú mèo tránh thoát công kích của anh, lại chạy về phía Lương Dĩnh Nhi kêu meo meo.

Lương Dĩnh Nhi nghe được, vừa lúc nhìn thấy Sở Phong để chân trái xuống , nên cho rằng Tuyết Nhi bị khi dễ. Đem nó ôm vào lòng, không để cho nó bị Sở Phong hành hạ nữa.

Sở Phong bị Tuyết Nhi vu khống á khẩu không trả lời được. Ai có thể nghĩ đến một con mèo lại thông minh như thế, tâm cơ sâu như vậy?

Lúc này, anh chỉ có thể đứng nhìn dáng vẻ Lương Dĩnh Nhi chơi đùa với con mèo. Sự tức giận với con mèo đáng chết kia ngày càng tăng, nhất là con ngươi màu tím của nó. Anh nhìn thế nào cũng cảm thấy nó như đang châm biếm anh, nhưng anh lại không có cách với con mèo này.

Sở Phong không nói một câu, hờn dỗi xoay người rời đi, nhốt mình ở bên trong thư phòng.

Lương Dĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, thấy thế không khỏi lo lắng.

Cô nâng lên chi trước của Tuyết Nhi, nói với nó: "Em cần phải ngoan một chút, đừng chọc chú Sở Phong tức giận nữa!"

Cô nói xong, Tuyết Nhi làm như nghe hiểu lời cô nói trả lại mấy tiếng "Meo meo" , nhảy vào trong lòng cô.

Lương Dĩnh Nhi sờ đầu Tuyết Nhi, đi tìm Sở Phong thôi.

Phiền phiền phiền!

Đối mặt với đống công văn không thể thoát ra, nhìn những chữ nghĩa này lại thấy vô cùng chướng mắt. Thậm chí bút máy trong tay cứng đầu cứng cổ liên tiếp đứt mực, mà trên sàn nhà rải rác toàn tờ giấy bị nhu thành đoàn.

Sở Phong thật phiền, cũng không biết vì sao lại thấy phiền như vậy.

Bởi vì con mèo kia? Không, ai muốn so đo cùng con mèo đần kia.

Chỉ vì bóng dáng ngày xưa hay vây quanh anh, quấn quít líu ríu nói không ngừng bên cạnh anh bây giờ lại không thấy đâu. Một cỗ cảm giác bị bỏ rơi khiến anh rất khó chịu.

Tựa hồ anh càng ngày càng quan tâm Lương Dĩnh Nhi. Càng ngày càng quen có cô bầu bạn, càng ngày càng không thể không có cô.

Một tờ giấy trắng lại bị vò thành một cục ném xuống sàn nhà. Cả người Sở Phong dựa ra sau, hai mắt nhắm lại, không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên những đoạn ngắn về những ngày anh cùng Lương Dĩnh Nhi ở chung.

Cô luôn thích quấy rầy anh, ầm ĩ anh, khiến anh bất đắc dĩ lấy nụ hôn ngăn miệng cô lại.

Cô thường thích gối lên cánh tay anh khi ngủ, vùi đầu ở bên cạnh anh, coi anh là gối ôm hình người.

Cô thường thích. . . . . .

Vô hình trung, anh đã đem Lương Dĩnh Nhi quy làm một phần trong cuộc sống của anh.

"Sở Phong!"

Giật mình vì vạt áo bị người khẽ lay động. Sở Phong quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Lương Dĩnh Nhi cùng. . . . . . Con mèo đáng chết kia!

"Sở Phong, anh đang tức giận sao?" Lương Dĩnh Nhi thận trọng hỏi.

Anh nên nói anh không phải tức con mèo kia, mà là tức vì cô không ở bên anh sao? "Không, anh không có tức giận." Chỉ là buồn bực mà thôi! Cảm giác vắng vẻ như người yêu dấu không ở bên.

Anh không cách nào phủ nhận, anh hi vọng cô vẫn đi cùng anh, vĩnh vĩnh viễn viễn. Nhưng anh không thể ích kỷ khóa cô lại, xem cô như chim hoàng yến ngu ngốc.

"Thật? Nhưng nhìn anh dường như đang không vui." Chính cô cũng cảm thấy không dễ chịu, không có lý do gì, dòng suy nghĩ của cô không khỏi bởi vì anh mà sinh ra.

Lương Dĩnh Nhi ôm Tuyết Nhi cùng nhau chui vào trong ngực Sở Phong, đem đùi anh làm thành nệm êm. Đây là thói quen mà khi cô cùng anh sống chung hay làm một tuần nay.

"Em biết?" Cô quả nhiên là đã thông suốt?

"Dĩ nhiên là em biết chứ! Ai biểu hôm nay anh không cười, không khí trầm lặng, anh vẫn còn giận Tuyết Nhi sao?" Lương Dĩnh Nhi ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh có hồn nhìn Sở Phong. "Nếu như, anh vẫn còn giận Tuyết Nhi, như vậy em sẽ kêu nó xin lỗi anh. Về sau anh vẫn ở bên cạnh em, sẽ không bao giờ để em một mình cô đơn nữa, được không?"

Chỉ là một chút cô đơn ngắn ngủi , đã làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Có lẽ bởi vì lúc đầu một người không nơi nương tựa đi làm trên vùng phía bắc này. Giờ đây, có người làm bạn bên người cô, chăm sóc cô. Cô ngược lại giống như đứa trẻ dính lấy mẹ , không muốn rời khỏi Sở Phong, nhưng Sở Phong nguyện ý ở cùng cô như vậy sao?

Dựa vào thân phận của anh, còn nhiều danh môn thục viện xã hội thượng lưu muốn ngã vào lòng anh, anh có thể lựa chọn cô sao?

Cô không biết, cô chỉ là ích kỉ muốn ở bên anh, tham luyến hương vị của anh.

Tuyết Nhi cúi đầu về phía Sở Phong, lại meo meo một tiếng, coi như là hùa theo lời "Thật xin lỗi" của Lương Dĩnh Nhi.

Cằm anh tựa vào đỉnh đầu Lương Dĩnh Nhi, đôi tay ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô, tất cả nhu tình không thể thốt ra thành lời .

Mà Tuyết Nhi lại nhảy vào l*иg ngực của tân chủ nhân. Tự do tìm kiếm một góc thoải mái nhất, không làm kỳ đà cản mũi người khác.

"Sở Phong." Lương Dĩnh Nhi kêu lên một tiếng, là làm nũng mà không phải là kháng cự.

Anh không muốn cùng cô như thế này cả đời sao?

Sở Phong không nói, gió nhẹ mát mẻ từ cửa sổ thổi qua.

Anh cứ dựa vào cô như vậy một buổi sáng.
Chương 7
Nhà sách là nơi tốt nhất để tiêu thời gian. Nhất là đối với loại người không thích dạo chơi như Lương Dĩnh Nhi. Nhà sách chính là nơi giải trí hưu nhàn thường ngày.

Lần này, Lương Dĩnh Nhi theo Sở Phong tới tòa nhà nơi làm việc của anh. Nhưng cô chỉ có thể ở phòng nghỉ ngơi mà không thể làm gì. Còn Sở Phong lại loay hoay sứt đầu mẻ trán, vì vậy cô liền len lén xuống lầu đi tới nhà sách gần đó.

Cô cầm lấy ba bốn quyển tiểu thuyết, tính thanh toán tiền xong sẽ đến quán Coffee xem.

Về phần tại sao tính tiền xong mới xem? Đó là bởi vì cá nhân cô cho rằng thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Nếu như đứng xem trong nhà sách, không chỉ khiến cho nhân viên phục vụ xem thường, bản thân cũng dễ dàng bị đau nhức tay chân . Không bằng mua về từ từ thưởng thức, dù sao sách vốn là nên cất chứa.

Lương Dĩnh Nhi đẩy ra cửa kiếng nhà sách, trên tay một túi sách khiến cô bật cười. Nhưng nụ cười của cô không duy trì được quá lâu, đằng trước một cô gái thẳng tắp đi về phía cô, hai người đυ.ng vào nhau, sách rơi đầy đất.

"Cô ơi, cô không sao chứ?" Lương Dĩnh Nhi nhìn về phía người con gái té trên đất, đưa tay muốn đỡ cô ấy dậy.

"Tôi không sao, ngược lại sách của cô lại bị tôi đυ.ng rớt, thật là ngại." Tiếng của cô gái này dịu dàng đến mức khiến người ta say. Nhất là vẻ ngoài xuất sắc của cô ấy, làm cho một ít phái nam ở đây động lòng.

Cô giúp Lương Dĩnh Nhi đem sách nhặt lên. Hành động cử chỉ không khác gì những tiểu thư khuê các, nhưng lại mang phần thân thiết.