Người Tình Của Ác Ma

Chương 12

"Tôi chỉ là . . . . ." Anh nên nói cái gì đây? Quan tâm cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô là bởi vì. . . . . . Anh cũng không hiểu được tại sao mình muốn đem một người xa lạ ở lại chỗ ở của mình.

Sở Phong rốt cuộc mày bị gì vậy? Sao lại khác thường như thế.

"Ông chỉ là cái gì?" Tuyền Hoàng không buông tha tiếp tục ép hỏi.

"Không có gì." Lúc này Sở Phong tựa như đứa trẻ quật cường đang giận dỗi, khiến Tuyền Hoàng nhìn mà trầm trồ khen ngợi trong lòng!

A, xem ra muốn báo thù ác ma cũng không phải là việc khó .

"Ông yêu cô ấy sao?" Tuyền Hoàng tỏ vẻ hiểu rõ hỏi, bởi vì anh muốn nhìn thấy bộ dạng phiền não của ác ma.

Quả nhiên Sở Phong quay đầu lại rống to: "Tôi không có!" Giống như một con sư tử bị chọc giận lại không chỗ phát tiết.

Đáng chết! Yêu cô tuyệt đối không phải là đáp án chính xác, bởi vì anh là ác ma, mà anh không muốn cô bị thương.

"Tùy ông ." Biết dừng là tốt rồi. Tuyền Hoàng lời nói xoay chuyển, dùng một giọng khác nói: "Chỉ là vận khí của ông cũng thực xui xẻo. Lúc trước khi tổ chức phân phối chức vụ, ông may mắn rút được vị trí chủ tịch mọi người đều tránh xa."

"Ông còn dám nói! Tôi nhớ chức vị này vốn nên rơi xuống trên đầu ông mới đúng."

"Ngượng ngùng, tôi là người có gia đình, không thích hợp gánh trọng trách lớn này." Tuyền Hoàng vội vàng đẩy trách nhiệm.

"Tổ chức" trong miệng bọn họ chính là tổ chức toàn cầu -- "Ngục".

“Ngục” có mấy trăm chi nhánh trên toàn thế giới, mà mấy trăm chi nhánh này dựa theo khu vực mà chia làm tứ môn. Tứ môn này do Sở Phong, Tuyền Hoàng cùng với hai người nữa quản lý.

Tứ môn môn chủ nghe lệnh một người, người này chính là lãnh đạo tối cao của “Ngục”.

Nếu nói Ngục là tổ chức hắc đạo, như vậy tập đoàn Đằng Diễm là buôn bán kinh doanh, hai tổ chức trái ngược, hơn nữa toàn bộ tập đoàn Đằng Diễm so ra kém Ngục một phần mười.

Về phần phân chia chức vụ trong Ngục có thể khiến người ta rớt mắt kiếng - rút thăm, do bốn vị Môn chủ rút thăm. Người rút trúng tự nhiên trở thành chủ tịch tập đoàn Đằng Diễm, những người còn lại nắm giữ 15% cổ quyền tập đoàn Đằng Diễm, là thành viên hội đồng quản trị.

Ban đầu người đầu tiên trúng thầu là Tuyền Hoàng, sau anh lại lấy lý do đã kết hôn, mặt dày mày dạn yêu cầu rút thăm lần nữa.

Giải thưởng lớn vì vậy rơi vào trên vai Sở Phong, khiến Sở Phong hận không thể đem Tuyền Hoàng ngũ mã phanh thây, sau đó đem thủ cấp của hắn ném xuống sông cho cá ăn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh luôn khi dễ Tuyền Hoàng, thù này không báo không phải là quân tử!

Cũng vì vậy, bọn họ căn bản không sợ việc kinh doanh cạnh tranh liên quan đến hắc đạo, cũng không thèm đếm xỉa đến Truy Sát Lệnh của hắc đạo cùng rất nhiều sát thủ chuyên nghiệp, chỉ cần lấy danh hiệu Ngục ra, ai dám động đến bọn họ?

Về phần bán tháo cổ phiếu tập đoàn Đằng Diễm, bọn họ lại càng không cần lo lắng. Bởi vì cổ đông tập đoàn Đằng Diễm tất cả đều là người mình, hơn nữa phản bội tổ chức kết quả chỉ có một con đường - chết, có ai sẽ ngu xuẩn đến vậy?
Chương 5
"Gia đình. . . . . ." Sở Phong sửng sốt mấy giây, đối với hai chữ này cảm thấy hoang mang.

Đây là một danh từ rất xa lạ với anh, cho dù tổ chức Ngục không quy định rõ ràng, nhưng tất cả thành viên cơ hồ đều tuân thủ truyền thống từ xưa tới nay của tổ chức —— thành viên đều cô độc cả đời.

Trước mắt ngoài một mình Tuyền Hoàng ra, các thành viên còn lại trong tổ chức đều không muốn đánh vỡ truyền thống này. Nhiều lắm chỉ là vui đùa với phụ nữ một chút mà thôi, ngán, liền kết thúc đoạn tình cảm đó.

Mà anh thì sao? Chẳng lẽ. . . . . . anh sẽ là người ngoại lệ thứ hai?

"Ê! Ông là ngu, đần, ngốc, hay là thoái hóa thành người nguyên thủy rồi?" Tuyền Hoàng đưa tay quơ quơ trước mặt Sở Phong, nhưng Sở Phong lại không phản ứng chút nào.

Hừ, đừng tưởng rằng làm như vậy anh sẽ không còn cách nào!

"A! Lương tiểu thư bị phỏng rồi!" Tuyền Hoàng gào họng kêu to.

Một trận gió lốc kéo tới, Sở Phong lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai níu chặt cổ áo Tuyền Hoàng : "Ông, nói, cái, gì?" Anh từng chữ từng chữ một nói ra, giọng điệu lại vô cùng lạnh, nhất là sức lực trên tay đủ để khiến một người đàn ông cao lớn hít thở không thông.

Biết rõ chỉ là đùa giỡn, đối phương còn là bạn thân của anh. Nhưng anh lại không thể khống chế nổi cảm xúc mà làm ra loại hành động này, đến tột cùng là anh bị gì rồi?

"Ông quý trọng cô ấy như thế, nếu cô ấy thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sao?" Tuyền Hoàng lơ đễnh sửa sang lại vạt áo, cà vạt.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi, thì anh đã thông qua mạng lưới tình báo của Ngục điều tra bối cảnh sau lưng cô .

Lương Dĩnh Nhi trong sạch như tờ giấy trắng, trừ khi cô cực kỳ đặc biệt đối với Sở Phong, nếu không hậu quả khó có thể dự liệu.

Anh thấy cô ấy là đặc biệt, bởi vì anh thấy được nhu tình trong mắt Sở Phong.

Loại ánh mắt này anh từng có qua, mà bây giờ Sở Phong cũng có.

A, lần này có người nối gót theo con đường anh đi rồi!

Vẻ mặt cười gian của Tuyền Hoàng khiến Sở Phong giận đến nghiến răng. Sở Phong hận đến mức muốn đánh anh ta nhừ tử.

Sở Phong hồi đáp: "Tôi tự có cách bảo vệ cô ấy."

"Kẻ địch ở trong tối, ông ở ngoài sáng, ông có thể nắm chắc đến mức một giọt nước cũng không lọt không?"

"Này. . . . . ." Sở Phong đột nhiên suy nghĩ sâu xa .

Sở Phong xác thực không thể cam đoan lúc nào cô ấy cũng an toàn, nếu như có anh bên cạnh thì với bản lĩnh của anh, dư dả đối phó với những người đó. Nhưng nếu là ngày thường, cho dù có người âm thầm bảo vệ cô ấy, nhưng vì vấn đề khoảng cách, còn có ngõ tối, góc chết chính là nơi tốt nhất để cho đối thủ ra tay.

Lòng Sở Phong toàn bộ đều đặt lên vấn đề an toàn của Lương Dĩnh Nhi, không nhận thấy được một bóng dáng nho nhỏ sáng ngời ngay trước mắt. Hơn nữa người nọ còn nhìn chằm chằm vào anh, chỉ kém không có kêu thành tiếng.

"Anh ấy sao vậy?" Ngượng ngùng quấy rầy Sở Phong, Lương Dĩnh Nhi không thể làm gì khác hơn là hỏi Tuyền Hoàng.

Trong lúc nấu cháo cô thường nghe thấy tiếng đối thoại của hai người. Dù không nghe thấy rõ ràng lắm, nhưng tối thiểu cô biết bọn họ vừa nói vừa cười, nhưng sao cô vừa đi ra thì bọn họ lại dừng lại? Khiến cô không biết có nên gọi họ đi ăn hay không.

Tuyền Hoàng nhìn Lương Dĩnh Nhi một cái, vẻ mặt quỷ dị, giọng mang huyền cơ nói với cô: "Em đi nói với anh ta ‘ anh suy nghĩ xong nên làm thế nào chưa?’, như vậy anh ta sẽ để ý em."

"Ờ." Lương Dĩnh Nhi thong thả đi tới, làm theo lời Tuyền Hoàng. "Anh suy nghĩ xong nên làm thế nào chưa?" Những lời này thật sự có chút kỳ quái, rốt cuộc hai người đàn ông này đang suy nghĩ gì đây?

"Tôi nghĩ ra một phương pháp có thể dùng được , nhưng còn phải xem cô ấy có đồng ý hay không." Sở Phong cau mày, căn bản không nhận ra ai đang hỏi anh.

Là phương pháp gì? Là ai có nguyện ý không?

Trong lòng Lương Dĩnh Nhi cứ bị vấn đề này chiếm cứ. Nhưng cô lại không muốn hỏi nhiều, bởi vì đây là chuyện riêng của người khác. Mà cô cũng không phải là gì của Sở Phong, cho nên cô có tư cách gì để hỏi nhiều.

Lương Dĩnh Nhi không có phát hiện, ngoài vấn đề này, lòng cô còn có cảm giác khác thường.

"Nói một chút phương pháp đó xem?" Tuyền Hoàng thay Lương Dĩnh Nhi hỏi ra vấn đề trong lòng.

Sở Phong ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Dĩnh Nhi đang ngồi chồm hỗm ở trước mặt anh, thuận miệng nói: "Ngày mai, anh cùng em đi làm."

Cứ như vậy anh có thể bảo vệ sự an toàn của cô, không để cho cô ngu xuẩn đến mức bị người xấu lừa đi. Thứ hai có thể quang minh chánh đại làm bạn ở bên người cô, trên danh nghĩa là bảo vệ cô, thực chất là dụ dỗ cô.