Từ Bi Điện

Chương 72

“Đây là quy củ Tự Châu sao?” Nguyệt Hồi lắp bắp, “Ca ca có thể…có thể…như vậy…với muội muội?”

Nhưng Lương Ngộ không trả lời, đôi tay kia rời khỏi má nàng, dường như cũng kinh hoàng với hành động của chính mình, chống thân lùi ra phía sau một chút, hai tay siết chặt quyền gắng gượng chống đỡ trên sàn nhà.

Thân thuyền vẫn đang lay động mãnh liệt, đèn gió trong khoang treo trên móc đồng lắc lư lên xuống, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Bỗng nhiên đèn rơi khỏi móc nối, đoạn dưới hầm chứa đầy dầu hỏa, một khi dầu lửa gặp nhau, quả thật không dám tưởng tượng hậu quả. Lương Ngộ vươn tay đỡ theo bản năng, chỉ là lần động đậy này liên lụy đến vết thương sau lưng, đau đến nỗi hắn gần như chảy nước mắt. Thật lâu sau mới từ từ hòa hoãn xuống, sau đó cúi đầu thổi tắt ngọn đèn, thuận tay để đèn sang một bên.

Trong khoang rơi vào bóng tối, thời điểm này chỉ có tối tăm mới che giấu được hổ thẹn. Trên lưng tấy đau, máu lại ròng ròng chảy xuống, ướt một mảng trên lưng, nhưng so với đau đớn, thứ làm hắn dày vò hơn nữa chính nỗi xúc động nhất thời vừa rồi. Không dám nghĩ lại, nghĩ lại liền không chốn dung thân, rốt cuộc hắn đã làm gì, rõ ràng đã nhẫn nại lâu như vậy, vì sao đến thời khắc này lại kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Thực ra trong đáy lòng hắn, khát vọng của hắn đối với Nguyệt Hồi chưa bao giờ tàn lụi, trên đường Nam hạ liệu sẽ nảy sinh gì đó, hắn cũng âm thầm chờ mong. Lần này tiêu diệt loạn đảng chẳng qua cũng chỉ là một thứ thủ đoạn. Thứ nhất là để Hoàng Đế được tự do mấy ngày, thứ hai là để Tư Lễ Giám lập công lập uy, thứ ba chính là để rời khỏi tòa thành kia——chỉ cần rời đi được, hắn sẽ không còn là Lương Nhật Bùi, nàng cũng không phải là Lương Nguyệt Hồi.

Hắn luôn chờ mong khi đã hoàn toàn nắm vững thực quyền vương triều Đại Nghiệp, hắn sẽ có thể tìm cho cuộc đời mình một kết cục viên mãn, mà viên mãn này không thể dựa vào ai khác, chỉ có Nguyệt Hồi. Nhưng mà hắn lại dày vò, ngày đêm chịu đựng khiển trách của lương tâm, sao hắn lại có thể nảy sinh suy nghĩ không an phận với đứa bé ỷ lại vào hắn ngay từ khi sinh ra. Cho dù hắn và nàng không phải huynh muội ruột, nhưng tình nghĩa lẫn nhau so với ruột thịt chẳng khác gì, về này ngày lễ ngày tết tế bái trước linh vị cha mẹ, hắn phải đối mặt với cha mẹ thế nào đây?

Nhưng hắn không giữ nổi chính mình, hắn là kẻ tư dục quá thịnh, Luyện Tâm từng nói phàm tâm của hắn bùng cháy rất mạnh, cho hắn một chuỗi bồ đề. Mấy năm nay hắn cũng niệm Phật, cũng chép kinh thư, ngay cả chuỗi bồ đề cũng đã lần đến nhẵn nhụi, vốn nghĩ có thể không chế được tâm tính, lại chẳng ngờ kiếp nạn phàm tâm của hắn lại ứng ở nơi này.

Nụ hôn vừa rồi, tuy trong lòng đầy cả hối hận lẫn xấu hổ, nhưng giữa cơn hỗn độn, lại chẳng nhìn thấy ánh sáng, dường như vẫn nếm được mùi vị của máu tươi, hắn không nhịn được mà vươn đầu lưỡi liếʍ môi.

Nguyệt Hồi ngốc luôn rồi, nàng bị xóc nảy đến tận chân tường, ngơ ngác ngồi ngây ra đó. Hắn muốn lên tiếng, thiên ngôn vạn ngữ khó lòng mở miệng, vết thương đau cũng làm hắn choáng váng, đành thuận thế dựa vào tường, suy yếu nhắm mắt lại.

Sóng cuồng ngập trời, phúc thuyền bị đẩy lêи đỉиɦ sóng chìm nổi bao bận, dây thừng căng đứt mất một nửa. Nhưng vận khí cũng không quá tệ, khi cơn gió lốc biến mất, hai sợi neo vẫn còn buộc chặt lại, con thuyền cũng không đến mức bị cuốn phăng đi. Nhưng mà trạm thuyền và ưng thuyền đi theo bị sóng đánh vỡ hai con, Thập Nhị Đoàn Doanh cũng tổn thất mười mấy người, bây giờ đã vào đêm, không thể vớt, đành phải chờ cho đến lúc hừng đông.

Thời tiết trên biển luôn quỷ quái như thế, một khắc trước còn mưa rền gió dữ, một khắc sau đã trời quang mây tạnh, trăng tròn vành vạnh treo trên màn trời.

Nguyệt Hồi thò đầu từ khoang ra, phần lầu khoang phúc thuyền bọn họ ở đã bị sập xuống một nửa, ai sống sót sau tai nạn đều cảm thấy may mắn. Nhưng bây giờ nàng chưa kịp vui, tuy hành động hoang đường của Lương Ngộ làm nàng vừa tức vừa sợ, nhưng tình trạng của hắn hiện tại không ổn, dù thế nào cứu người vẫn là quan trọng nhất.

“Dương thiếu giám, Tần thiếu giám…” Nàng vừa gọi vừa gạt nước mắt, “Đốc chủ bị thương rồi, mau mau cứu hắn.”

Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An mới bò từ đống phế tích ra hoảng sợ, vội chạy vào xem, thấy Chưởng ấn ngồi dựa vào tường, ánh trăng xuyên qua lỗ thủng trên đỉnh chiếu xuống người hắn, im lìm tĩnh lặng, chỉ có hàng mi khép mở dưới dòng thác sáng mới giúp nhìn ra hắn còn sống.

“Không thể ở lại thuyền này được nữa, phải đổi sang một thuyền khác.” Dương Ngu Lỗ lập tức gọi phiên tử tới đỡ người, lần trước xuất phát đội thuyền lấy phúc thuyền làm chính, còn có hai con thuyền hải thương nhỏ hơn một chút đi sau hậu thuẫn, thuyền hải thương được phúc thuyền che đậy trong gió lốc, cơ bản không chịu hao tổn gì, trên thuyền đều có sẵn tất cả mọi thứ, đưa người qua mới dễ bề trị thương.

Bọn họ tới đỡ, vừa mới duỗi tay thì Nguyệt Hồi kêu lên, “Vết thưa ở phía sau lưng, mọi người đứng chạm vào, nhẹ một chút.”

Vì thế mọi người thật cẩn thận tránh khỏi chỗ thương, nâng người dậy. Khi sắp ra khỏi khoang, Lương Ngộ quay đầu lại nhìn nàng, “Ta có lời…muốn nói với muội.”

Hắn thở hồng hộc, giãy giụa ho khan, bởi vì chấn động mà miệng vết thương bị liên lụy, gương mặt nhăn lại vì đau.

Nguyệt Hồi không biết nên đối mặt với hắn thế nào, hắn nhìn về phía nàng, nàng liền bất giác mà tránh khỏi ánh mắt hắn.

Vẫn là Tần Cửu An tinh ý, ấm áp nói: “Lão tổ tông yên tâm, mắt bão đã tan, gió lốc sẽ không quay lại nữa. Chúng tiểu nhân đưa ngài về thuyền hải thương trước, lão tổ tông đừng lo lắng cho cô nương, tiểu nhân sẽ phái người hộ tống cô nương sang. Lão tổ tông đừng vội, phải nghỉ ngơi đã, chữa khỏi vết thương là quan trọng nhất.”

Dường như chỉ đành phải vậy, hắn chảy quá nhiều máu, không còn khí lực để giải thích với nàng nhiều đến thế nữa, khi được đỡ ra khỏi khoang cũng chẳng kịp quay lại nhìn nàng, Dương Ngu Lỗ cõng hắn đưa sang một con thuyền khác.

Nguyệt Hồi vẫn chưa định thần nổi, Cao Tiệm Thanh đứng một bên nói: “Gió lốc mới qua, trên boong vừa ướt vừa trơn, để ta đưa cô nương qua.”

Nguyệt Hồi ừm một tiếng, “Đa tạ Tứ đương đầu.”

Suốt hành trình này Nguyệt Hồi cũng đã quen thân hơn với những Thiên hộ làm việc cho Lương Ngộ. Mấy người thô kệch ấy tuy bừa bãi nhưng cũng biết nàng là người Lương gia, khi gặp nàng đều thu nanh giấu vuốt, khi đứng trước mặt nàng đều là dáng vẻ như người bình thường.

Cột buồm trên boong tàu đứt gãy, dây thừng, vải bạt rối tung cuộn lại vào nhau, mỗi bước đặt chân đều phải cẩn thận. Nghiêng ngả bước đi, dưới chân vẫn còn ê ẩm, Cao Tiệm Thanh thấy thế thì tới đỡ, Nguyệt Hồi lẩm bẩm hỏi: “Tứ đương đầu, ngài thấy vết thương của Đốc chủ liệu có gây trở ngại không?”

Phiên tử Đông Xưởng vào sinh ra tử, bao nhiêu phen máu thịt bầy nhầy đều đã gặp, một vết sẹo to còn đỡ hơn rơi đầu, cho nên chút thương tích này không đáng là gì. Nhưng bởi vì Đốc chủ quá quý giá, hắn cũng không dám coi nhẹ bâng quơ, chỉ nói: “Phải xem đâm vào sâu bao nhiêu, theo lẽ thường thì trên vai không có nội tạng quan trọng, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng…chỉ là phải chịu khổ một chút. Cô nương nghĩ xem, bị dằm đâm vào tay đã đau rồi, huống gì là một miếng gỗ xuyên qua da thịt. Trước tiên là phải rút cọc gỗ ra, lại dùng kéo tìm kiếm trong thịt xem có còn mảnh vụn gỗ nào không. Những mẩu vụn đó mà sót lại thì sẽ thành ổ bệnh, không cẩn thận thì tương lai sẽ lại phát tác, khi trái gió trở trời sẽ đau nhức, hoặc là dần dần thối rữa dưới da, đùn thịt ra ngoài…”

Hắn càng nói Nguyệt Hồi càng lo lắng, vội xua tay bảo: “Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi, tức là ít nhiều gì cũng có nguy hiểm.”

Cao Tiệm Thanh gật đầu, “Cô nương đi xem xem đi, có lẽ Đốc chủ cần cô nương ở cạnh.”

Lúc này Nguyệt Hồi bắt đầu bực bội, tuy trong lòng thấp thỏm nhưng lại càng sợ phải thấy hắn, liền vỗ trán nói: “Tôi sợ máu, vẫn nên ở ngoài chờ tin thì hơn.”

So với phúc thuyền thì thuyền hải thương nhỏ hơn một chút, lầu khoang không xây cao bằng, nhưng ở trước hành lang cũng có cột trụ. Nguyệt Hồi dựa vào cột đứng thẫn thờ nhìn, bước chân gấp gáp đi qua đi lại khiến người ta sợ hãi.

Tiếp theo phải làm sao bây giờ, chỉ có duy nhất một ca ca này, về sau phải đối mặt với nhau thế nào cho phải đây? Nàng ỉu xìu đến nỗi đứng cũng không xong, ngồi xổm xuống hành lang, cúi đầu nghịch đám cát vụn vung vãi. Bây giờ mình cũng giống những hạt cát này, không biết nên đi hướng nào, rơi đến đâu hay đến đấy. Giấc mơ trước đây về ca ca đã biến thành báo ứng, thì ra háo sắc của nàng căn bản chỉ là thèm mặt, không thèm thân mình.

Trên môi vẫn còn lưu lại cảm xúc ấy, nàng nâng tay xoa xoa cọ cọ, đáng tiếc không thể đuổi được hơi thở hắn đi, cứ mãi quẩn quanh trong đầu nàng như cơn ác mộng. Nàng bỗng thấy chua xót, vốn nghĩ không có cha mẹ thì vẫn còn ca ca, ai ngờ ca ca lại biến thành như vậy…Bây giờ đang ở giữa biển, muốn trốn cũng không trốn được. Không thể lảng tránh thì đành phải đối mặt, nhưng phải đối mặt thế nào…Nước mắt nàng rơi xuống sàn thuyền, một giọt nối tiếp một giọt, mờ mịt đọng thành vũng nước nhỏ.

Cuối cùng bên trong đã chữa trị xong, thái y đi theo còn dâng cái cọc gỗ rút ra cho nàng nhìn, nói: “Cô nương xem, Xưởng công phải chịu khổ nhiều lắm, khi gắp vụn gỗ ra còn cắn khăn đến nỗi chảy máu, vậy mà vẫn không kêu một tiếng nào.” Ngữ khí kia phảng phất như thể nàng là người cha đang rối bời ngoài phòng sinh chờ đứa con chào đời.

Nguyệt Hồi run rẩy trong lòng, vội vàng liếc nhìn một cái, cọc gỗ kia có một đầu nhòn nhọn, nửa khúc dính máu, có lẽ sắp đâm xuyên cả vai.

Tần Cửu An ở bên còn liên thanh an ủi: “Cô nương đừng sợ, bây giờ lão tổ tông đã không sao rồi, chỉ là mất máu nhiều quá, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe lên. Ta đi dặn dò nhà bếp nấu canh gan heo bây giờ đây, hai ngày nay cô nương đành vất vả một chút, cẩn thận lưu ý lão tổ tông nhé.”

Vì sao lại muốn nàng đứng ra? Bình thường bọn họ gọi lão tổ tông ngọt xớt, đến bây giờ lại không muốn hầu hạ bên cạnh?

Nàng ậm ừ, “Chưởng ấn bị ngoại thương mà, tôi cũng không biết nên hầu hạ thế nào…”

Tần Cửu An nói không có gì, “Chỉ là bón thuốc gì gì đó, giống như hầu hạ lúc sinh bệnh thôi. Đáng nhẽ vốn là chúng ta hầu hạ, nhưng mà…cô nương và lão tổ tông thân thiết hơn, lão tổ tông lại mong nhớ cô nương. Cô nương biết mà, khi trong người không khỏe thì luôn muốn có người nhà ở cạnh, cô nương xem…nếu có gì cần giúp thì thông báo chúng ta một tiếng, chúng ta chờ lệnh cô nương.”

Lần này trốn đi cũng không thoát được sao? Nguyệt Hồi ngập ngừng, “Tôi cũng đang bị thương nữa.”

Mọi người nhìn xuống mắt cá chân nàng, chỉ là trầy da một chút, bôi tí thuốc là khỏi rồi, còn chẳng được coi là vết thương. Ngày thường Chưởng ấn chăm sóc nàng thế nào? Bây giờ đến lúc báo ân nàng lại ra sức khước từ, có thể thấy đúng là bụng người cách nhau một lớp da.

Nguyệt Hồi ấm ức đỏ mặt, có một cảm giác nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan. Nàng không muốn xuất hiện trước mặt hắn, nhưng lời này không thể nói ra với người ngoài, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý, lề mề dịch bước chân, “Thế thì để Chưởng ấn yên tĩnh nghỉ ngơi, ngày mai tôi…”

Dương Ngu Lỗ nói: “Cô nương, bị thương nặng như thế, sợ là đêm nay không ngủ được.”

Tần Cửu An nói: “Đêm nay bọn ta cũng không thể ngủ, thuyền đã bị hỏng như thế, còn có những huynh đệ kia, bọn họ vẫn còn đang ngâm trong nước nữa kìa.”

Đại đương đầu Phùng Thản thẳng thắn thực sự, “Là Đốc chủ gọi tên bảo cô nương vào, bên trong rất rộng rãi, mệt thì đã có giường, muốn ngủ là ngủ.”

Trên trần khoang treo một ngọn đèn liêu ti, bây giờ mặt biển sóng êm gió lặng, trong khoang yên tĩnh, ngay cả ánh đèn cũng đứng im trở lại. Nàng đứng giữa phòng nhìn, bởi vì bị thương sau vai nên Lương Ngộ chỉ có thể nằm sấp, từ khi thấy nàng bước vào vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt, về sau lại qua đầu, đối mặt với bức tường.

Hẳn là hắn cũng khó xử phải không! Bây giờ Nguyệt Hồi nhìn thấy mặt hắn cũng thấy sợ, hắn tránh đi càng tốt, tạm thời đừng nói gì với nhau, kéo dài được bao lâu hay bấy lâu.

Trong phòng tràn ngập một nỗi xấu hổ khó lòng hóa giải, Nguyệt Hồi lui về sau hai bước, ngồi xuống cạnh bàn. Quay đầu nhìn, cửa sổ mở ra nửa bên, vòm trời sau trận bão sáng sủa đến dị thường, ánh trăng treo cao, thậm chí trên bầu không xanh mực không vẩn một đám mây…Ngắm trời đêm trên biển lại càng rõ ràng hơn so với đất liền. Những ngôi sao như rơi xuống nước nơi biển trời giao nhau, xa xôi lập lòe, vẽ thành một bức họa cuộn tròn kỳ ảo mà lộng lẫy.

Lương Ngộ bị thương không nhẹ, vải trắng cuốn kín vai lưng, không thể mặc áo, ban đầu còn có chăn gấm bao trùm, về sau lại do trăn trở vì đau đớn, một mảng lớn thân thể lộ ra ngoài. Tuy Nguyệt Hồi vẫn còn sợ hắn, nhưng hắn là vì che chở cho nàng nên mới bị thương, điểm này nàng vẫn hiểu. Huống hồ tình cảm ngày xưa cũng không thể vì một hành động bất thường ngày hôm nay mà vứt bỏ hết đi, chung quy ca ca vẫn rất thương nàng. Có lẽ khi đó bị thương nên hồ đồ, nhỡ đâu trong lòng hắn yêu một ai đó mà không có được, giữa cơn hốt hoảng coi nàng thành người ấy, có khi thế cũng nên.

Nghĩ như vậy, nàng lại thấy hắn có chút đáng thương, do dự mãi rồi cũng tiến lên, duỗi tay đắp lại chăn cho hắn.

“Ca ca…” Nàng nói như muỗi kêu, “Huynh đau không? Muốn uống nước không?” Nghe giống như một đứa bé làm sai đang hối lỗi.

Lương Ngộ nghẹn ngào, mặt nghiêng về một bên, thế nên nước mắt càng dễ chảy ra hơn bình thường. May mà nàng không nhìn thấy, may mà có gối đầu mềm mại kê lên, những thứ vô dụng ấy thoát khỏi hốc mắt, giây lát sau liền biến mất.

Người sai không phải nàng, là chính hắn, hắn cảm thấy mình còn chẳng xứng đáng làm người, không xứng nghe nàng gọi hắn “ca ca”. Nhưng một mặt tự trách một mặt vui sướиɠ, vui bởi vì áp lực nặng nề bấy lâu nay đã được phóng thích, tự trách là bởi vì lương tri, hắn đọc đủ thứ sách thánh hiền, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi kiếp súc sinh mông muội.

Hắn không dám đáp lời nàng, bả vai đau làm hắn rịn một thân mồ hôi lạnh, hắn cắn chặt răng, cho dù đệm chăn ướt đẫm cũng không muốn hé ra một tiếng.

Một bàn tay nho nhỏ vươn tới, sờ lên trán hắn, dường như hơi khựng lại, nhanh chóng cuốn khăn tới giúp hắn lau. Lực tay dịu dàng cho hắn biết nàng vẫn quan tâm đến hắn, nhưng càng là như thế hắn lại càng xấu hổ.

Chẳng biết phải nhíu chặt mày đến bao nhiêu mới giảm bớt được hối hận trong lòng. Nguyệt Hồi vẫn chăm sóc hắn tận tâm tận lực, nàng mở chăn ra giúp hắn lau mồ hôi trên lưng, nhẹ giọng nói: “Ca ca, nếu huynh đau đến mức không chịu nổi thì cứ kêu ra tiếng đi.”

Kêu ra…kêu không nổi, cổ họng hắn ứ nghẹn rồi. Giãy giụa vũng vẫy mãi, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang siết thành quyền, thoáng chốc có một làn gió mát lạnh chảy xuôi qua lòng bàn tay hắn.

Nguyệt Hồi giúp hắn lau tay, cánh tay ấy thon dài cân xứng, dường như lau mãi cũng không hết mồ hôi được. Chăn đã ướt hết cả, phải thay cái khác, nàng mở cái tủ khảm trai bên cạnh ra, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói “xin lỗi”. Nàng ngẩn ra, hai má nóng lên, ôm chăn tiến thoái lưỡng nan. Chờ đến khi ngơ ngẩn xong thì tìm một cái chăn khác đổi cho hắn, khi nàng cho rằng tiếp theo sẽ không còn gì nữa, lại nghe thấy hắn nói một câu, “Chúng ta không phải huynh muội ruột.”

Lần này không còn như những lần trước, đến lần thứ ba nàng vẫn tin rằng hắn nói đùa, bây giờ thì không. Nàng bắt đầu tin có lẽ ký ức về hắn ngày nhỏ đều là giả, chỉ do tự mình bịa đặt ra. Nàng chưa bao giờ là muội muội của Lương Nhật Bùi, cũng chưa bao giờ là con gái của Lương Lăng Quân.

“Quả nhiên là nhận sai người sao…” Nàng lã chã nói, “Muội là ai? Muội không phải người Lương gia, muội là ai?”

Lương Ngộ nhắm mắt lại, cơn đau trong lòng quặn lên, “Là ta…ta không phải người Lương gia, chỉ có muội thôi.”