Từ Bi Điện

Chương 17


Nhưng nàng không ngốc, trong lòng nàng cũng cảm thấy kinh hãi, những lời trong đêm hôm qua nàng nói chuyện phiếm cùng ca ca, có ăn uống cũng có huân hương, hôm nay trùng hợp như vậy, Hoàng đế lấy hai thứ này tới lừa gạt nàng, rốt cuộc là có người nghe lén hay là Hoàng đế đoán đúng rồi?

Nàng tiến cung vào nửa đêm hôm kia, cũng chỉ có hôm qua là ở nguyên một ngày, trên cục diện chính trị nhiều sự đối chọi gay gắt như vậy, thứ nàng nhìn thấy chỉ là một góc của của tảng băng chìm. Sau khi Hoàng đế lành bệnh đã giữ nàng lại hai canh giờ, nàng ở bên cạnh nói về kiến thức bên ngoài, nói cho y biết cái gì gọi là “Hưởng áp”, người làm ở trên bến tàu vác lương thực để mình trần làm sao trộm được lương thực, kể lại sinh động như thật, Hoàng đế nghe cũng rất cao hứng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đây là con chim vàng bị nhốt trong cái l*иg phú quý, nhìn thì lộng lẫy, tay nắm giang sơn nhưng y thiếu kiến thức về những sự vất vả cực nhọc của tầng lớp thấp nhất, bởi vậy hỏi thăm từng tiếng cũng không tự cao tự đại, rất có ý khiêm tốn thỉnh giáo. Nguyệt Hồi nguyện ý nói với y, nói đến chỗ cao hứng thì không cảm thấy y là Hoàng đế, chỉ là một người rảnh rỗi tuổi tác xấp xỉ nàng, bắt đầu nói chuyện thì cũng là tán dóc. Nhưng hình như nàng thật sự có chút hí hửng rồi, quên mất người ta có thân phận gì, quên mất mọi thứ trong Tử Cấm thành này đều xử lý theo tâm ý của y. Nàng không biết là ca ca có nhận ra hay không nhưng dù sao trong lòng nàng cũng đã bắt đầu thấp thỏm không yên trước rồi. Ngày hôm qua nàng không có trên có dưới, đến đây thì nên dừng lại thôi, đừng bởi vì mình nhất thời không giữ miệng mà chọc phải tai họa gì đó cho ca ca.

Chưa từng ăn thịt heo nhưng nàng cũng từng thấy heo chạy, hầu hạ trong Càn Thanh cung, thái giám là chính, Ti Lễ giám cũng đều do thái giám trực, những người làm việc kia nói chuyện như thế nào, cẩn thận dè dặt nghe chỉ thị như thế nào, nàng có thể học mười phần mười.

Hoàng đế cũng không có nhận xét gì đối với thái độ bất chợt đứng đắn của nàng, y chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó thu tầm mắt rồi ngồi thẳng người lên, nhìn qua sân rộng lớn phía trước: “Qua đó một lát đi, còn có chút chuyện, trẫm muốn nói với ngươi một chút.”

Nguyệt Hồi lại khom nửa eo xuống, dây tua màu đỏ ở hai góc của mũ rũ xuống, nhẹ lay động trong gió sớm.

Bọn thái giám hầu hạ loan nghị đã từng được huấn luyện, bọn họ mặc cát phục đẹp nhất trong Tử Cấm thành, mỗi người đều có chiều cao như nhau, mỗi một bước cũng to nhỏ như nhau, kiệu vững vàng trên đầu vai bọn họ, lên dốc xuống bậc thang không dao động tí nào, một đoàn người oai phong lẫm liệt nâng Hoàng đế đi về phía Càn Thanh cung, Nguyệt Hồi đưa mắt nhìn Thánh giá đi xa, lúc này mới ngồi dậy hỏi Thừa Lương ở một bên: “Vạn Tuế gia về rồi, Chưởng ấn của chúng ta sao lại chưa về?”

Thừa Lương nói không vội: “Hôm nay mới đứng vững gót chân trên triều, tiếp theo còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Hơn nữa trong cung này nhiều chủ tử, giống như các lão nương nương mà Tiên hoàng để lại, ngoại trừ sắp hết đến lăng mộ thủ lăng thì còn lại toàn bộ được nuôi dưỡng ở Thọ Khang cung và Thọ An cung. Mười mấy người đấy, đòi ăn đòi mặc còn không thích tìm người khác, chuyên tìm lão tổ tông, lão tổ tông lại không tiện từ chối, không thể không tự mình đi hỏi thăm, thực sự rất gian nan.” Hắn lắc lắc đầu: “Hôm nay tám phần là lại có chuyện đâu đâu nữa rồi, không chịu theo lời ta nói, biển rộng không ngăn nổi gáo múc, tiếp tục như thế thì nhiều việc hại thân, để ý đến bọn họ làm gì!”

Nguyệt Hồi không tiện lắm lời, nàng chỉ nói: “Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, lão nương nương trong cung đều có đạo hạnh, thà đánh chuông vàng một cái còn hơn đánh trống ba nghìn*.” Nói xong nàng sửa sang lại quan phục, cười nói: “Được rồi, ta đến trước mặt Hoàng thượng hầu hạ đây, lát nữa nếu Chưởng ấn hỏi ta thì xin hãy thay ta đáp một tiếng.”

*宁撞金钟一下, 不打破鼓三千: Ninh chàng kim chung nhất hạ, bất đả phá cổ tam thiên: Là câu tục ngữ ẩn dụ cho việc nhờ người giúp đỡ thì phải tìm đối tượng tốt, chỉ cầu xin người dũng cảm một lần là có thể có được sự giúp đỡ, còn hơn là hy vọng vào người không can đảm ba nghìn lần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng vừa khép chân vừa cúi đầu, quả thật là học được tư thế của thái giám rồi. Thừa Lương sửng sốt một hồi, thấy nàng bước nhanh rời đi dọc theo dũng lộ* bên cạnh ngự đạo**, nếu như không nhìn mặt mà chỉ nhìn bóng lưng thì nàng giống như một tiểu tử nhơ nhỡ chưa trưởng thành, không đầu không đuôi lộ ra một luồng sức lực lanh lợi.

*Dũng lộ là lối đi giữa các tòa nhà có mái che hoặc con đường làm bằng gạch trong sân.

**Ngự đạo là con đường dành riêng cho Hoàng đế.

Mỗi một công việc ở ngự tiền đều có người chuyên hầu hạ, ví dụ như dâng trà nước, thay y phục, những việc này người ngoài không thể nhúng tay vào. Nguyệt Hồi hiểu quy củ, rèm của buồng sưởi được thả xuống, bên trong không có một chút tiếng vang nào, nàng đứng hầu ở ngay bên cạnh cửa. Đợi đến khi thái giám bao y phục vân long vàng đi lui ra ngoài, người trong phòng cất tiếng gọi Nguyệt Hồi, nàng vội vàng đáp tiếng “Vâng” rồi khoanh tay bước vào buồng sưởi.

Hoàng đế mới thay thường phục, cổ áo* với hoa văn đám mây giao thanh như ý**  khảm một vòng lông cáo, tôn lên gương mặt như quan ngọc của y. Bởi vì hôm kia y bị bệnh nặng một trận, đến đêm hôm qua mới trở lại bình thường, dưới mắt y vẫn còn quầng xanh đen nhưng khí sắc đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, người cũng có vẻ rất có sức sống.

*Cổ áo này nè:

**Hoa văn này nè:

Trước mặt y đặt một đĩa táo, từng trái đỏ thẫm, y đẩy lên trước nói: “Đây là táo Hồi Cương* mới tiến cống, trẫm đã thử một trái rồi, rất ngọt, đoán là ngươi cũng thích.”

*Hồi Cương là tên chung của đường Nam Thiên Sơn ở Tân Cương vào thời nhà Thanh.

Thời tiết thế này mà còn có thể trông thấy táo quả thật là khiến người ta thấy hiếm lạ. Nguyệt Hồi liếc mắt nhìn, cười đến có chút ngại ngùng: “Đây là đồ ngự dụng, nô tỳ không dám đi quá giới hạn, Hoàng thương tự mình ăn đi.”

Hoàng đế cười lên không chút để ý nào, y chọn lấy trái tròn trịa căng mọng ở giữa đưa qua nàng: “Ngươi không cần gò bó, trẫm không thường ăn cái này, sợ không tiêu hóa được, nhiều nhất là nếm thử khi còn tươi. Nếu gọi là ngự dụng thì thứ đã tiến cung rồi đều là ngự dụng, trẫm ăn không hết những thứ đó, vẫn phải thưởng cho người xung quanh.”

Nguyệt Hồi đành phải đưa hai tay lên đón, vừa nâng vừa tạ ơn. Hoàng đế bảo nàng ăn, nàng không có cách nào khác, nghiêng người sang, cầm lên cắn một cái.

“Thế nào?” Hoàng đế nheo mắt nhìn vẻ mặt của nàng hỏi: “Ngọt không?”

Sự đánh giá của Nguyệt Hồi đối với của ngon vật lạ cũng thiếu một chút trình độ điêu luyện, đối với đồ mọc ra từ đất thì lại rất nghiên cứu. Nàng cẩn thận thưởng thức: “Thật ra thì đồ ngự cung không nhất định là đồ tốt.”

Hoàng đế ngậm lấy ý cười sâu xa: “Nói như thế nào?”

“Ngài từng thưởng thức trái cây mọc ra từ đất bị nhiễm mặn chưa?” Nàng nâng táo lắc lắc tay: “Nô tỳ trước kia… chắc khoảng là ba năm trước đây thì phải, đi theo thuyền muối đi qua Sơn Đông một chuyến, chỗ đó một mảng mười tám doanh trại liên tiếp là một màu đất nhiễm mặn, trên mặt đất giống như mọc lông, nhìn từ xa là một mảng trắng xóa, không trồng ra được hoa màu gì, chỉ có thể mọc ra táo. Loại táo đó to bằng nắm tay của ta, chờ đến lúc chín rồi thì tách ra kéo sợi, chính là ngọt như vậy, so với táo tiến cống này thì hơn nhiều.”

Nàng vui vẻ nói xong thì chợt phát hiện ra nàng quá mức ngay thẳng sẽ khiến cho Vạn Tuế gia không xuống đài được. Người ta có lòng tốt mời ngươi ăn táo, kết quả ngươi không nhận tấm lòng, còn chê nó không đủ ngọt, đây là lời gì vậy!

Nàng sửng sốt một chút, giật mình lo lắng nhìn sắc mặt Hoàng đế, vội vàng lại lúng túng bổ sung cứt vớt: “Ta không phải nói táo này không tốt, nhìn nó bóng loáng, nếu bàn về bề ngoài thì đẹp hơn táo nắm đấm mà ta nói… ta cũng biết ngự cung đều phải ăn đồ tốt lại đẹp… trên táo nắm đấm kia có đốm, dễ bị sâu, nhà vườn hái nó còn phải giành giật với sâu. Đồ vật ti tiện như vậy đương nhiên là không lên Kinh được, cũng không có cách nào nhìn thấy thiên nhan.”

Hoàng đế nghe xong chậm rãi gật đầu: “Thật ra ngươi nói cũng không sai, đồ tốt chân chính không vào được cửa cung. Ví dụ như lá trà, quan huyện uống trà Minh Tiền, quan châu uống Vũ Hậu, Hoàng thượng uống trần trà*, đây là quy tắc mà đám quan chức ngầm hiểu với nhau.”

*Trần trà là loại trà được thu hoạch và chế biến từ năm trước, thậm chí là lâu hơn, nếu được bảo quản đúng cách, tính trà tốt thì được gọi chung là trần trà.

Nguyệt Hồi không hiểu lắm: “Theo lý thuyết mà nói thì trà mới tốt hơn trần trà, sao lại để ngài uống trần trà chứ?”

Trong mắt Hoàng đế hiện lên một chút vẻ giễu cợt mỉa mai: “Bởi vì nuôi cho Hoàng thượng kén chọn rồi thì tương lai không dễ lừa gạt. Chẳng bằng đánh ngay từ đầu để ngươi uống trần trà, uống quen trần trà rồi thì sẽ không bắt bẻ, trà Minh Tiền trà mới số lượng có hạn, sợ ứng phó không được, chỉ cần Hoàng thượng không biết trên đời có đồ tốt thì trần trà cũng uống như là trà ngon, quan viên địa phương không phải cũng thoải mái sao.”

Xem ra Nguyệt Hồi mới được mở rộng tầm mắt, hóa ra làm Hoàng đế còn uất ức như vậy. Nàng vẫn cho rằng Hoàng đế là người chiếm tiện nghi hết cả thiên hạ, ai biết được quan thất phẩm tép riu dám cho Hoàng đế uống vật liệu vụn còn lại, khi quân phạm thượng như thế lại vẫn trở thành “quy củ” ước định mà thành.

Nàng quả thật có chút đồng tình với y: “Ngài chưa từng uống trà Minh Tiền? Không cần gấp, chờ nô tỳ về sẽ đặc biệt  nhờ người tìm kiếm cho ngài. Sắp cuối năm rồi, đợi thêm ba bốn tháng là có thể hái trà rồi, đến lúc đó để người ta đợi bên ngoài vườn trà, thu hoạch một mùa trà mới cho ngài.”

Hoàng đế nghe xong lời nàng nói thì trong lòng nổi lên một chút cảm động. Hai người bọn họ lớn như nhau, tuổi tác như nhau, không có tâm tư quá sâu, nhớ tới cái gì thì nói cái đó, đều là lời từ đáy lòng.

Y khẽ thở dài: “Ngươi không cần vội, chạy đến vườn trà cũng không trị hết những lá gan hiểm độc của Đại Nghiệp, cho nên trẫm cần trợ thủ đắc lực là đại bạn đến thay trẫm quét sạch lại trị*.”

*Lại trị ở đây là tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.

Khuỷu tay của Nguyệt Hồi rốt cuộc cũng quẹo ra ngoài, đã nói đến nước này rồi, nếu không nhân cơ hội nói ngọt hai câu thay ca ca thì chẳng phải là có lỗi với cơ hội sẵn có thế này sao?

Chỉ là nàng còn cần ước lượng một chút, kết thúc nội dung chính, không thể tỏ ra quá cố ý được, vì vậy nàng nói: “Ca ca luôn nói ta không hiểu, không muốn nói với ta tỉ mỉ chuyện trong triều, nhưng ta biết huynh ấy móc tim móc phổi với chủ tử. Vốn dĩ người như ta thì ở đâu ra phúc khí mà đến trước mặt Vạn Tuế gia bêu xấu, khi đó ca ca chỉ muốn cứu gấp, không đoái hoài tới gì cả…” Nàng hơi ngừng lại, chậm rãi lắc đầu: “Ôi, hôm kia ta cũng thấy ngài không dễ dàng, người ăn ngũ cốc hoa màu còn không cho thân thể người ta không khỏe… Hoàng thượng muốn chỉnh đốn lại trị là điều nên làm, ca ca có thể vì Hoàng thượng mà phân ưu, là tổ tiên chúng ta đã tích đức lớn.”

Hoàng đế nghe nàng cân nhắc từng câu từng chữ, một người quen nói đến trái cây muối lương thực mà lại ra vẻ nho nhã nói về lại trị quan trường như thế thì thực sự là đã làm khó nàng rồi.

“Trẫm biết đại bạn trung thành, người trung thành với trẫm, trẫm nguyện ý nâng đỡ hắn.” Y dứt lời, giương mắt lên rồi lại hỏi: “Nhà các ngươi bây giờ chỉ có hai huynh muội các ngươi? Không còn người khác nữa sao?”

Nguyệt Hồi nói phải: “Chúng ta xuất thân khổ cực, bằng hữu thân thích nhiều năm không gặp, đã sớm tản đi rồi.”

Hoàng đế trầm mặc, lại tiếp tục nói: “Hai ngày nay trẫm đang suy nghĩ một chuyện, nếu trong nhà các ngươi đã không còn ai nữa thì sao ngươi không ở lại trong cung, đến làm nữ quan trước mặt trẫm? Trầm nghĩ, đại bạn năm này tháng khác ở trong cung làm việc, nếu ngươi ở lại thì hai huynh muội các ngươi cũng tiện chăm sóc lẫn nhau, ngươi nói xem?”

Nguyệt Hồi trừng mắt nhìn, nàng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Chuyện giữ người này, trong lòng nàng cũng đã có sự chuẩn bị, chung quy ngươi kìm nén thì y liền có thể phát ngự chỉ, là người thì đều không dám thả ngươi ra ngoài chạy rông. Chỉ là thật sự tiến cung làm nữ quan thì nàng lại không quá tình nguyện, nàng còn muốn thỉnh thoảng gặp Tiểu Tứ một lần, nếu như tiến cung thì đời này coi như đã định sẵn rồi, giống như con cua vểnh cái chân gãy lên, cuối cùng chỉ có thể bị người ta hấp ăn.

“Trong cung chọn người không phải đều có luật lệ sao, nô tỳ chỉ có tấm lòng đền đáp, không có mệnh để báo ân.”

Nàng đưa đẩy rất uyển chuyển, Hoàng đế là người thông minh bực nào, chỉ thoáng cái liền hiểu rồi.

Nguyệt Hồi nói xong lời này thì tim thắt lại, theo lý thuyết, người như y muốn làm gì thì không cần thương lượng với ngươi, chỉ một câu dặn dò là xong việc. Lúc này y đặc biệt nói với nàng, thật ra Hoàng đế cũng không bá đạo giống như trong kịch văn.

Nàng lại nhìn kỹ y một cái, kỳ lạ là thiên chi kiêu tử thế này, đυ.ng phải một cái đinh mềm mà dường như cũng không có bất kỳ dấu hiệu không vui gì. Y thậm chí còn cười theo thói quen, chỉ là nụ cười này mang theo một chút vị tiếc nuối, ngược lại khiến nàng không quá đành lòng.

“Cũng phải…” Hoàng đế nói: “Nếu tiến cung rồi thì thế nào cũng phải cẩn thận hòa giải, trẫm nên hỏi đại bạn trước xem có thể thực hiện hay không. Có điều trẫm cũng muốn nghe ý của người một chút, dù sao thì trong cung quy củ rườm rà, lại suốt ngày bị nhốt không được tự do, sợ là trong lòng ngươi không tình nguyện.”

Nói tới đây, dường như cũng không có đường lui gì nữa, cũng may Nguyệt Hồi tinh thần thích ứng trong mọi tình cảnh, ở lại trong cung cũng không sao cả, chỉ cần ca ca ở đây thì cũng không thiệt thòi.

Nàng nói cũng được: “Trước kia nô tỳ từng thấy quan phủ chiêu mộ cung nữ, chỉ cần là cô nương bình thường trong sạch thì đều có thể tham tuyển. Tuy nói ca ca ta xuất thân từ Ti Lễ giám nhưng cũng xem như là người trong sạch, ta làm sao lại không thể chứ.”

Nhưng cái gọi là “có thể” này có lẽ chỉ dừng lại ở cấp bậc nữ quan, không còn hy vọng nâng cao một bước nữa.

Hoàng đế khẽ thở một hơi, cất giọng gọi người. Thái giám đứng trực ngoài cửa đi vào nghe lệnh, khoanh tay nói: “Nô tài xin chỉ thị của Vạn Tuế gia.”

Hoàng đế liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Truyền Lương Chưởng ấn tới đây.”

Tiểu thái giám đáp vâng rồi vội vàng ra ngoài truyền chỉ, nhưng không bao lâu lại tiến vào hồi bẩm, nói rằng Từ Ninh cung cũng truyền Lương Chưởng ấn, lúc này Chưởng ấn đang hầu hạ trước mặt Thái hậu.