Mở đầu:
Thiên giới…
“Công chúa! Người không thể tiếp tục như vậy được! Hắn ta chỉ là một kẻ vô tình bạc nghĩa, lang tâm cẩu phế, súc sinh không bằng, tam giới đều phỉ nhổ, chúng sinh đều nguyền rủa, phật gặp phật ghét, tiên thấy tiên thù, ma nhìn ma tởm, người trông từ xa đã muốn cầm dao gϊếŧ chết, súc sinh vừa nhìn từ xa đã muốn nhào vào cắn nát hắn ra coi bên trong tim hắn làm bằng thứ thối tha gì. Công chúa, hắn không xứng với vị công chúa băng thanh ngọc thiết, cao quý như người!” Tiểu tiên nữ Diệp Trinh* chán nản nói. Từ khi Lục công chúa từ Thiên giới trở về đều ngơ ngẩn ngắm nhìn bức họa của một nam nhân do chính tay người vẽ.
“Ta biết!” Tiếng nói vô cảm của Tử Lan tiên tử vang lên. Sau đó nàng thở dài, “Đã đến lúc rồi!”. Tay cầm một lọ sứ nhỏ màu trắng, ngón tay thon dài thong thả mở nắp ra.
Nàng lại hồi tưởng lại ngày đó, khi mình bước lên cầu Nại Hà, quay người nhìn lại, hoa bỉ ngạn trên đường đi vẫn đỏ thắm ngút ngàn như thế, nào ai biết được nó là hoa của âm giới. Cũng giống như nàng, bề ngoài tựa hồ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng thực chất trái tim đã chai sờn sắt đá. Mạnh Bà nhìn nàng cung kính cười, khẽ hỏi:
- Tiên tử, người đã hối hận ?
Tử Lan tiên tử cười nhạt, nhìn xuống sông Vong Xuyên, hỏi lại:
- Họ bao lâu thì sẽ đến ?
- Thần tử không biết, nếu hữu duyên thì ngàn năm ly biệt cũng gặp lại, vô duyên bên nhau một khắc cũng hoá nghìn năm.
Tử Lan tiên tử chỉ ừ một cái, ngữ điệu có phần bình thản, nhưng thái độ của nàng lại làm Mạnh Bà giật mình. Hồi sau mới lên tiếng:
- Xem ra, hối hận thật rồi.
Nàng vuốt tóc, nhàn nhạt nhìn Mạnh Bà:
- Nếu là bà, bà có hối hận không?
- Có lẽ.
Tử Lan tiên tử cười nhạt.
- Nếu tiên tử đã hối hận thì quay đầu đi.
Lần này đến lượt nàng giật mình:
- Quay đầu được sao ?
Mạnh Bà mỉm cười nhìn Tử Lan tiên tử, ái nữ của Bách Hoa công chúa, cháu ngoại yêu của Ngọc Hoàng Đại Đế, sau đó nhìn xuống kẻ lúc này đang nhẹ nhàng áp trán lên một tấm bia đá, lệ rơi đầy mặt, thầm thở dài trong lòng:
- Về thiên giới đi. Đó mới là nơi của người. Các thần tiên đều yêu thương người. Nguyệt Lão rất nhanh sẽ đến...
Tử Lan tiên tử nhìn lọ thuốc trên tay, mỉm cười. Quả nhiên Mạnh Bà nói đúng, nhà mình vẫn tốt nhất, sau khi nàng về, Nguyệt Lão đã hộc tốc chạy đến, đưa cho nàng lọ thuốc vong tình này.
Nàng mỉm cười.... Vậy cũng tốt.... Không yêu không hận chẳng sầu chẳng lo...
Mất mấy ngàn năm nảy sinh tình cảm, hai mươi tám năm làm người trên trần thế mới phát hiện, chữ tình đó vốn chỉ là hư ảo. Giống như loài hoa Tử Lan của nàng, nở rồi lại tàn. Có điều, hoa tàn rồi lại nở, tình tàn khó hồi sinh.
Nàng rất hâm mộ Chức Nữ, nàng ta lúc nào cũng mong chờ ngày Ngưu Lang tới gặp nàng ta, bất quá, Ngưu Lang là thật tâm với nàng, còn chàng vốn chưa bao giờ có tình với nàng.
Đã không phải Lương Chúc, làm sao hóa điệp?
Nàng cau mày nằm phục trên bàn, trong lòng hiểu rõ tâm này đã đến cực hạn. Con tim này chung quy vẫn không quên được, nàng là một thế thân thất bại, đợi không được nam chính hồi tâm chuyển ý.
Hàn Băng thần quân, nếu như giữa hai chúng ta, chỉ là một bên cam tâm tình nguyện, nếu như người chưa từng yêu ta, dẫu trên thiên giới hay khi lịch kiếp tại phàm gian, vậy những ký ức đó ta nhớ để làm gì? Trái tim đập loạn vì ai? Ai nắm chặt vai ta, xua đi một đời vắng lặng? Ai gọi trái tim ta, xóa đi một kiếp tủi hờn. Mi mắt nặng trĩu, nặng nề khép lại, tình này xin mãi mãi dừng lại tại đây.
Trong lúc Tử Lan tiên tử cầm lọ vong tình thuỷ không chút lưu tình dốc vào cổ họng, nàng không nhìn thấy, nơi hạ giới, có một vị quân vương cao cao tại thượng nổi danh kiên cường nhẹ nhàng áp trán lên một tấm bia đá, chỉ đợi giây phút chúng thần xoay người, lệ rơi đầy mặt.
Chẳng phải Lương Chúc, làm sao hóa điệp? Mà câu chuyện kết thúc… lời thề đã hóa thành đùa cợt.
A Tả, có phải nàng cũng hi vọng chưa từng gặp nhau…
*Diệp Trinh : Lá hoa trinh nữ ( tức hoa mắc cỡ) tu luyện thành tiên.
Thiên giới,
Tiết trời đầu xuân, trăm hoa đua nở, vạn vật thi nhau khoác lên mình những bộ cánh rực rỡ nhất chào đón thời khắc đầu tiên của một ngày mới* , chung quanh giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng dào dạt không nói nên lời.
*1 ngày trên trời bằng 1 năm nơi hạ giới.
Thiên Hoa Cung, nơi ở của Tử Lan tiên tử, cháu ngoại yêu của Thiên Đế, công chúa thứ 6 của Bách Hoa Tiên Tử- người con thứ mười của vị Ngọc hoàng đại đế cai trị tam giới.
Căn phòng được bài trí trang nhã, thoang thoảng mùi hoa lan khiến người mới bước vào đều dễ chịu, như chính bản thân chủ nhân nó vậy, tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện.
Trong gương, một nữ tử có dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung cũng không đủ, làn da trắng nõn không tỳ vết, dịu dàng như ngọc, óng ánh trong suốt, ngay cả Dương Chi bạch ngọc cũng không bằng, mềm mại hơn cánh hồng kiều diễm, xinh đẹp hơn cả làn nước mùa thu, một thân tử y thanh thoát càng tôn lên cả người kiều mị ôn nhu.
Đôi môi mềm mại khẽ cong lên, chân mày khóe mắt đều không giấu được vui sướиɠ cùng nét cười, cả người nàng tràn ngập linh khí, nhất là đôi mắt trong suốt kia, dường như đem tất cả sao trời khảm sâu vào đó.
“Công chúa, hôm nay người thật xinh đẹp.” Tiểu tiên nữ Diệp Vi* vừa đứng một bên thay nàng chải tóc vừa vui vẻ cười nói, dù đã quen nhìn thấy vẻ đẹp của công chúa nhà mình, nhưng khi công chúa trang điểm lên, mặc phục sức xinh đẹp vào, mọi thứ trước mắt liền trở nên sáng ngời.
*Diệp Vi : Lá hoa Tường Vi tu luyện thành tiên .
Haizz. Nếu ngày xưa công chúa có cơ hội diện những thứ này, cái tên mặt người dạ thú xuất thân là thần mà tư cách kém xa quỷ dữ kia cũng không đến nỗi đối xử với người như vậy.
“ Công chúa nhà chúng ta là Thiên giới đệ nhất mỹ nhân, hôm nay tuyệt đối là tiên tử xinh đẹp nhất . Chắc chắn sẽ giành được giải Thiên nữ Vạn Hoa” Bên kia, tiểu tiên nữ Diệp Trinh cũng không tiết kiệm lời khen ngợi của mình.
“Các ngươi đó, chỉ biết nói những lời dễ nghe làm ta vui lòng. Danh hiệu Thiên Nữ Vạn Hoa không phải chỉ nhờ sắc đẹp, còn phải dựa vào bản lĩnh thực sự” Tử Lan xoay người, khuôn mặt kiều mị như đóa hoa lan dưới ánh bình minh, giọng nói thanh thúy dễ nghe tựa tiếng suối.
“Công chúa, mọi người là nói sự thật, luận về nhan sắc người hôm nay thật xinh đẹp không ai bì kịp, luận về phẩm hạnh bản lĩnh, cả tam giới này không ai là đối thủ của người, người muốn làm Thiên đế còn được, huống chi là danh hiệu Thiên Nữ Vạn Hoa nho nhỏ này.” Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói, tiếp theo đó là một chuỗi tiếng cười như chuông bạc rồi tiếng quần áo sột soạt. Một nữ tử mặc váy dài màu xám bạc trên tay bưng một cái khay bước vào, mái tóc búi cao gọn gàng, mắt phượng nhìn về phía Tử Lan, trong nháy mắt Diệp Vi ngơ ngẩn.... Nàng không nhìn lầm chứ, ánh mắt có dịu dàng như nước, có sủng nịch, lại có chút gì đó áy náy.... tất cả hoà thành một bản nhạc thâm tình không thể lý giải được.
Tử Lan chỉ là hừ lạnh một tiếng, đối với những lời to gan lớn mật của tiểu tiên nữ Phù Dung cũng không thèm quan tâm.
Không hiểu sao với nàng ấy (Phù Dung), nàng (Tử Lan) lại luôn có càm giác nhàn nhạt, không thích không ghét, càng không bao giờ quan tâm đến nàng ta. Đã 500 năm nay, từ khi nàng ta bước Thiên Hoa Cung, nàng luôn có tâm lý lạnh nhạt, đây có thể coi là ngoại lệ, vì đối với ai nàng cũng chân thành, chẳng thế mà mọi thần tiên trên tam giới đều yêu mến nàng.
“Ngươi vào đây làm gì? Đã có Vi Vi và Trinh Nhi chăm sóc ta là được rồi. Ngươi đi lo phận sự của mình đi!” Tử Lan giọng nói hờ hững, từ đầu đến cuối mắt không thèm nhìn nàng ta dù chỉ một cái.
Phù Dung hơi tái mặt, tay đặt bát lên bàn hơi run “Nô tỳ... nô tỳ chỉ là ... công chúa sáng giờ chưa ăn gì cả... người.... đây là canh hạt sen nô tỳ làm.... người ăn một ít rồi hãy đi... ” Sắc mặt thoáng trắng bệch, ánh mắt loé lên tia đau lòng nhưng rất nhanh được nàng giấu kỹ.
.... Không.... không thể làm A Tả áy náy....
Lời nói Phù Dung làm Tử Lan hơi sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhớ tới chuyện ngày xưa, đã từng có người làm canh hạt sen cho nàng. Chỉ là.... nhớ tới chuyện này tâm nàng có hơi khó chịu. Tử Lan lắc lắc đầu. Chuyện xưa như mây khói, cái gì đã qua thì cho nó qua đi, hà tất cứ canh cánh trong lòng?
Lọ vong tình thuỷ Nguyệt Lão đưa Tử Lan uống lần này lợi hại ở chỗ, người sau khi uống vào, ký ức vẫn nhớ như in, nhưng tình cảm yêu thương đối phương lại biến mất.
Không còn tình yêu, chỉ còn ký ức đau lòng, càng khiến người uống vong tình thuỷ chán ghét, thậm chí căm thù kẻ bạc tình với mình gấp trăm gấp ngàn lần. Từ đó những gì liên quan đến người cũ đều bài xích triệt để.
Cũng giống như Tử Lan tiên tử lúc này...
“Ta đã rất lâu rồi không ăn canh hạt sen. Ngươi mang xuống đi. ”
Phù Dung có hơi thất vọng, cũng không biết nàng ta đang nghĩ gì, vẻ mặt lại mang theo vài phần hối hận.
Bỗng dưng, nàng ta im lặng nhìn Tử Lan, “Nô tỳ ra ngoài trước, công chúa có gì xin cứ gọi” Mặc dù biết chắc rằng nàng sẽ không bao giờ làm vậy.
Nói rồi ngoan ngoãn thu dọn canh hạt sen, rời khỏi.
Diệp Trinh nhìn bóng dáng có phần bi thương của Phù Dung thì không khỏi chạnh lòng, nàng quay qua Tử Lan tiên tử “Công chúa, muội thấy Phù Dung có vẻ... ”
Nhưng lời chưa kịp nói hết, đã bị tiên nữ Diệp Vi ngắt lời công chúa, “Công chúa tỷ tỷ, người ăn gì? Muội sẽ đích thân làm cho tỷ ” Không cần ả Phù Dung suốt ngày õng à õng ẽo kia.
Diệp Vi nàng vốn không có thành kiến với tiểu tiên nữ Phù Dung kia. Nàng vốn là một lá hoa Tường Vi sắp chết khô, may nhờ Tử Lan tiên tử cứu sống, lại thu nhận nàng. Ơn ấy suốt đời nàng không thể quên. Nên ai đối xử tốt với công chúa nàng đều yêu thích. Chỉ là, ả tiểu tiên nữ Phù Dung này, ánh mắt nhìn công chúa luôn quái lạ như thế, khiến nàng là người ngoài cuộc thấy còn sởn cả da gà. Cái kiểu Thiên Thánh Tinh quân, Dạ Lang thần quân, Kim Lang Đế Quân khi nhìn công chúa. Không được, công chúa nhà nàng xinh đẹp mỹ lệ, khả năng có thể kế thừa vương vị Vạn hoa chi mệnh, các nam thần xếp hàng dài từ Nam Thiên Môn xuống U Minh giới, không thể có quan hệ mờ ám với một nữ tiên bé nhỏ.
Tử Lan mỉm cười nhìn Diệp Vi. Nha đầu này theo nàng đã hơn 3000 năm, lúc trước lại từng lịch kiếp với nàng, cùng nàng chịu bao khổ nạn, tình cảm còn thân thiết hơn chị em ruột thịt.
“Muội muội ngốc, ta là thần tiên, không cần ăn” Giọng nói tràn đầy âu yếm như đang nói với em gái nhỏ.
“ Ừ há, muội quên“” Diệp Vi cười lỏn lẻn.
“Ha ha. Diệp Vi tỷ tỷ thì nhớ cái gì ” Diệp Trinh quên béng mất điều mình định nói, hùa vào công kích Diệp Vi.
“Nha đầu ngốc, dám chọc ta này, xem ta trừng trị muội thế nào” Diệp Vi làm một bộ đánh người, xông vào Diệp Trinh.
“Công chúa tỷ tỷ, cứu muội. Vi tỷ tỷ muốn tàn sát thực vật quý hiếm”
“Ha ha”
Bên trong phòng lúc này vô cùng náo nhiệt, hai tiểu tiên nữ rượt đuổi nhau, tiếng cười sảng khoái của Tử Lan vang lên. Không gian vui vẻ tràn ngập căn phòng nhỏ. Thoáng chốc đã cuốn trôi không khí khẩn trương của cuộc thi chỉ một chút thôi sẽ diễn ra.
Bên ngoài, một bóng dáng màu xám bạc dựa trước cửa, yên lặng đem toàn bộ tiếng cười thanh thoát hồn nhiên cất giữ trong lòng.
A Tả, đến khi nào nàng mới có thể cười với ta được như thế...