Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 6: Ký chủ nhỏ được cưng nhất trong giới nhà giàu

Edit: Lune

Đáp lại Phương Sam là tiếng cửa bị khóa không thương tiếc.

"Nghịch ngợm." Giọng điệu khi nói chuyện của Phương Sam cực kỳ lưu manh: "Tôi đến đây."

"Tôi mới cho thêm vài loại vào tủ rượu." Một giọng nói không mặn không nhạt vọng ra từ phòng tắm: "Trước khi tôi ra ngoài, cậu còn một cơ hội cuối cùng."

Bên ngoài cửa là tiếng bước chân vội vã rời đi.

Ngụy Tô Thận khẽ thở dài, cũng may hệ thống không đáng tin cậy này lại nghiện rượu.

Vừa mới mặc áo choàng tắm xong, nghĩ lại không rõ mình thấy may mắn cái gì, rõ ràng trong mắt Phương Sam, hắn còn không quan trọng bằng một chai rượu.

Đợi hắn đi ra ngoài, ba chai rượu đã chết hai chai.

Phương Sam không đặc biệt quan tâm đến điểm gì, cứ chai to nhất mà chọn, vừa nhìn thấy Ngụy Tô Thận cậu lập tức giơ chai rượu lên: "Người anh em tốt, đến uống một chai."

Ngụy Tô Thận đi đến trước mặt cậu: "Nhổ ra."

Phương Sam nghiêng đầu.

Ngụy Tô Thận cười nhạt: "Đừng giả ngu, nắp chai."

Đã có vết xe đổ, hắn sẽ không để Phương Sam tàng trữ 'hung khí' nữa.

Uống rượu của người ta nên thái độ của Phương Sam rất dễ bảo, lập tức giao toàn bộ nắp chai ra.

"Đừng lo, tôi sẽ không bị đánh gục dễ dàng chỉ bằng hai chai rượu vang đâu." Phương Sam run rẩy đứng lên nhưng thất bại, cậu lắc đầu một lúc, đầu óc tỉnh táo hơn không ít.

Cậu rất thích ngồi khoanh chân, đánh giá Ngụy Tô Thận một cách tỉ mỉ, đầu tóc ướt sũng khiến cho người kia bớt sắc bén hơn ban đầu nhiều.

"Cần phải điều chỉnh." Phương Sam nói: "Anh có vẻ đẹp trai quá lạnh lùng, rất dễ làm người khác sợ, không có lợi cho việc tăng giá trị vả mặt."

Ngụy Tô Thận dùng khăn mặt chậm rãi lau những giọt nước trên tóc, hắn giống như không thích dùng máy sấy tóc cho lắm. Dù sao ở trong phòng Phương Sam cũng không nhìn thấy.

"Rất khó để thay đổi khí chất của một người." Ngụy Tô Thận đứng dưới ánh đèn lâu đến mức cái bóng của hắn cũng rập khuôn như thế.

Phương Sam tìm được một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần bò, sau đó biến ra một cặp kính không viền màu đen như trò ảo thuật: "Đeo thử xem."

Ngụy Tô Thận không từ chối.

Mắt kính không độ có thể che giấu ánh mắt sắc bén.

Phương Sam chải lại tóc mái cho hắn, kết hợp với áo sơ mi trắng đầy trẻ trung, khí chất doạ người kia bị mài mòn đi không ít.

Nhưng mà trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mắt kính cũng không ngăn được sự thô bạo trong ánh mắt của Ngụy Tô Thận.

Phương Sam bất lực: "Thử chuyển ánh mắt một chút xem."

Ngụy Tô Thận mở to hai mắt nhìn về phía trước.

Phương Sam búng ngón tay: "Đúng vậy, chính là bộ dáng đáng thương này."

Cùng với biểu tình kiên quyết làm cho người ta không kìm lòng được mà muốn bắt nạt.

Ngụy Tô Thận tháo kính xuống rồi bắt đầu phân tích kết quả của bài thi hàng tháng này.

Phương Sam bỗng nở nụ cười: "Anh rất thông minh."

Lúc này, trong mắt cậu đã không còn tia say xỉn nào hết.

Trong số ký chủ cậu mang theo, Ngụy Tô Thận là người khó gần nhất, nhưng cũng là người "nghe lời" nhất, như vậy có thể tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.

Hôm sau Ngụy Tô Thận lấy tạo hình này đến trường.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, trên người vẫn còn lưu lại dấu vết thanh xuân. Khi bước vào khuôn viên trường học, trái tim của các cô gái đi ngang qua không khỏi đập loạn nhịp.

Tuy nhiên, trong mắt lớp ba lại là một cảm giác khác.

Chàng trai nhút nhát thẹn thùng trên bục giảng kia--

Anh là ai thế?

Ngụy Tô Thận đỡ gọng kính màu đen, đọc xong phân tích kết quả rồi nói: "Những gì nên nói tôi đã nói trong buổi họp phụ huynh."

Ánh mắt liếc xuống làm không ít học sinh cúi đầu.

Động tác của học sinh có điểm kém nhất chậm hơn các bạn khác nửa giây, không may lại đυ.ng phải ánh mắt của Nguy Tô Thận...Xác nhận qua ánh mắt, vẫn là thầy giáo hung dữ kia.

"Có quầng thâm mắt." Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu: "Bắt đầu chăm chỉ rồi à?"

Cậu học sinh bị điểm kém nhất kia khóc không ra nước mắt: "Việc học khiến em hạnh phúc lắm ạ."

Vừa họp phụ huynh xong, cậu ta đã bị bố dạy dỗ nghiêm khắc, thông báo nếu thi trượt cuối kỳ sẽ bị tống cổ đi liên hôn.

Học sinh lén chăm chỉ như vậy, Ngụy Tô Thận chỉ cần đe doạ thêm một chút là được. Nói cách khác, hắn không cần phải cố gắng quá nhiều.

"Mỗi lần chỉ có thể thực hiện một nhiệm vụ thôi à?"

"Nếu ký chủ còn thừa sức, tôi có thể dẫn anh đi kiếm thêm giá trị vả mặt."

Những thay đổi gần đây ở lớp 3 quá lớn, sau khi nghe xong trải nghiệm của họ, học sinh các lớp khác cảm thấy còn kịch tính hơn nhiều so với phim truyền hình đã xem.

Người đứng đầu của một tập đoàn đến dạy dỗ, đám học sinh có gấu mấy cũng triệt để bị doạ.

Ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.

9 giờ tối.

Tại quán cà phê mở cửa 24/24.

Ngụy Tô Thận đứng ở cửa: "Ở đây à?"

Phương Sam gật đầu đồng thời nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc không phải quán rượu."

Ngụy Tô Thận nghiêm túc hỏi: "Có nghĩ đến việc kiêng rượu không?"

Phương Sam giật mình, giống như không thể tin được những lời vừa nghe được từ miệng hắn: "Tôi đối xử với anh tốt như vậy sao anh lại muốn hại tôi?"

Ngụy Tô Thận lắc đầu, từ bỏ việc lý luận.

Vẻ mặt của Phương Sam trở nên nghiêm túc: "Không nên tiến hành cùng một lúc khi làm nhiệm vụ, nhưng có thể kiếm thêm điểm khi vào bối cảnh khác. Nhiệm vụ dạy dỗ, giáo dục mọi người là để cho anh tự bồi dưỡng thế lực của mình, nếu anh làm theo hướng dẫn anh có thể tiếp xúc chính xác với một số nhân tài."

Ngụy Tô Thận: "Chỉ cần không vượt qua ranh giới là được?"

Phương Sam cong môi: "Tôi liều mạng trêu chọc hệ thống khác để giải quyết nhiệm vụ nhiều lần như vậy, anh nghĩ là tôi trắng tay quay về chắc?"

Nên cậu đã tổng kết được không ít kịch bản hữu dụng.

Ngụy Tô Thận híp mắt: "Còn có hệ thống khác à?"

Phương Sam không muốn nói đến chủ đề này nữa. Cậu dồn sự chú ý vào thông báo tuyển dụng bên ngoài: "Tôi đã tìm kiếm tất cả nhân tài trong thành phố này. Ông chủ của quán cà phê này là người có tài nhất."

Ngụy Tô Thận liếc thời gian làm việc trên thông báo tuyển dụng, từ bảy giờ đến nửa đêm.

Ông chủ là một người trung tuổi bình thường, Ngụy Tô Thận vừa nhìn thấy ông đã giật mình: "Hoá ra vẫn còn sống."

"Quen à?"

Ngụy Tô Thận: "Không hẳn."

Ông chủ tên thật là Mễ Lạc, là một thiên tài về máy tính, nhưng cũng bởi vì bản lĩnh quá cao mà gặp phải không ít rắc rối. Sau này mai danh ẩn tích, nghe đồn bị chết đuối trong khi bơi.

Ngụy Tô Thận cũng từng muốn gạ gẫm, để Arthur lén liên hệ riêng nhưng ông chủ này chính là một người cứng đầu.

Vị trí cửa hàng tương đối hẻo lánh, hiện giờ chỉ có một đôi yêu nhau đang nói chuyện phiếm.

Ông chủ nghĩ rằng có khách đến nên ngẩng đầu lên.

Ngụy Tô Thận đến cạnh quầy bar, nghĩ đến điều Phương Sam từng nhắc nhở. Hắn mở to hai mắt, cố ý nói nhỏ: "Tôi đến ứng tuyển."

Ông chủ quan sát Nguy Tô Thận một cách chăm chú, khí chất của Ngụy Tô Thận không hợp với ánh đèn dịu nhẹ trong quán chút nào, nhìn qua còn thấy hơi u ám.

Có điều tuyển nhân viên, ngoại hình ổn lại ít nói, hơn nữa bản thân ông cũng không thích giao tiếp với người khác nên như vậy thật ra rất hợp ý của ông.

Giới thiệu sơ qua về mức lương và phúc lợi, Ngụy Tô Thận không đưa ra thêm điều kiện nào nữa khiến ông rất hài lòng.

Tầm mắt của ông chủ chuyển sang người Phương Sam, cậu nhanh chóng xua tay: "Tôi đi cùng anh ấy."

Ông chủ tự tay pha hai tách cà phê: "Mời hai cậu".

Phương Sam: "Có rượu không?"

"......"

Trong một ngày, Ngụy Tô Thận lại có thêm một công việc bán thời gian. Cho dù Phương Sam không yêu cầu, hắn cũng sẽ nghĩ cách để tiếp cận Mễ Lạc, tập đoàn của hắn không thiếu nhân tài nhưng thiếu thiên tài.

Ngụy Tô Thận và Mễ Lạc dần trở nên thân thiết, phần lớn thời gian Phương Sam đều ở trong đầu Ngụy Tô Thận, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài hóng gió. Buổi tối Ngụy Tô Thận làm việc, cậu sẽ ngồi trước cửa sổ sát đất để uống rượu.

Trong miêu tả của Phương Sam, Ngụy Tô Thận lúc ở nhà không hề được chào đón, cơm cũng không đủ ăn.

"Ông tin nổi không, em trai anh ta được ăn uống đầy đủ đến béo mũm béo mĩm, còn anh ta thì gầy như thế kia."

Gầy?

Ông chủ nhìn chiều cao một mét tám mấy của Ngụy Tô Thận, còn có cơ bắp đủ để khiến bọn con gái hét chói tai, yên lặng đi sang một bên.

Vị trí quán cà phê tuy không đẹp nhưng lượng khách tới vào ban ngày cũng không tệ, trong thời đại Internet thế này, không ít khách hàng đã để lại rất nhiều lời khen nên cũng thu hút được nhiều bạn trẻ theo đuổi sự lãng mạn.

Cuối tuần.

Trời mưa to, quán cà phê bỗng có nhiều người hơn, người đến trú mưa đều gọi một tách cà phê để sưởi ấm cơ thể.

Cửa hàng gần như kín chỗ ngồi, khi Ngụy Tô Thận đến, ông chủ không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ơn trời, may mà anh đến sớm."

Chứ ông không ứng phó nổi nữa.

Ngụy Tô Thận thay đồng phục ra hỗ trợ đặt đơn hàng.

Thời tiết không tốt, tính tình người trẻ tuổi lại càng dễ nóng nảy, chờ lâu nên thành ra tâm trạng không tốt, thấy Ngụy Tô Thận đến thì lập tức mắng mỏ: "Một ly cà phê mà chờ tới mười lăm phút, anh có biết là lãng phí biết bao nhiêu thời gian của tôi không hả?"

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nói: "Thời gian của mỗi người đều rất quý giá."

Bóng gió rằng không thể để người khác đợi mà phục cụ cho anh ta trước được.

Chàng trai kia chế nhạo: "Phục vụ mà cũng đi dạy bảo người khác."

[Phương Sam: Người tặng điểm đến rồi, nhanh, tôi có mười cách để xử lý trường hợp này, mời ký chủ nắm chặt cơ hội.]

Ngụy Tô Thận cực kỳ phối hợp, nhanh chóng hành động theo tin tức vừa truyền đến não bộ, thắt lưng thẳng tắp, hai tay nắm chặt, ánh mắt kiên định: "Tôi sẽ không làm phục vụ mãi đâu, tôi cũng có ước mơ của riêng mình, tôi nghèo nhưng chí không nghèo."

Người thanh niên 'Xùy' một tiếng nhưng cũng không nói gì nữa.

[Phương Sam: Sau này nghĩ cách lộ mặt trên tin tức một chút, nếu tên kia tình cờ nhìn thấy thì vừa vặn thêm được giá trị vả mặt.]

Mưa càng lúc càng lớn, ánh mắt của khách hàng cũng dần tập trung vào cơn mưa tầm tã mà rơi vào u sầu.

Ở vị trí gần nhất có một cặp vợ chồng đang ngồi, người đàn ông anh tuấn còn người phụ nữ lại vô cùng xinh đẹp.

Họ vừa xuống máy bay sáng nay còn chưa kịp về nhà, hai vợ chồng định cùng nhau đến thăm giáo viên cũ nhưng trên đường lại gặp mưa to.

Người đàn ông tuy rất đẹp trai nhưng lại có cảm giác nguy hiểm tàn nhẫn, vừa nhìn đã biết là người không dễ ở chung.

Ngay lúc này, ông hơi sững sờ: "Đó là...Con trai chúng ta à?"

Người đàn ông nghi ngờ mình nhìn thấy ảo giác.

Người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện khẽ nhíu mày: "Không phải, là con trai của anh."

Bà không thể có đứa con trai ảo tưởng sức mạnh như vậy được.

Nói đi cũng phải nói lại, người đẹp vẫn gọi một cuộc điện thoại: "Arthur, gần đây Tô Thận đang làm gì?"

Arthur ở đầu dây bên kia cũng không giấu giếm, cho dù có giấu thì người của phu nhân cũng sẽ nhanh chóng tra ra được: "Làm giáo viên ạ."

"......"

"Còn gì nữa không?"

"Tôi nghe nói còn làm thêm phục vụ bán thời gian."

Đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp loé lên một tia sáng lạ thường: "Sắp xếp thời gian để nó đến gặp bác sĩ Joseph."

Arthur: "Ông chủ đã tự đến đó cách đây một tháng rồi ạ."

"......"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, người phụ nữ xinh đẹp nhìn bóng dáng đang bận rộn trong quán cà phê, rõ ràng đang cười nhưng người khác lại cảm thấy lạnh lẽo. Cuối cùng bà quay sang nói với chồng mình: "Cho anh nửa tháng khiến con trai bình thường như cũ, nếu không thì ly hôn."

Từ lâu bà đã sớm không vừa ý với cách dạy dỗ độc đoán của chồng mình. Giờ thì hay rồi, con trai bà đã bắt đầu có biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt.

Ngón trỏ và ngón cái của người đàn ông xoa nhẹ vào nhau theo thói quen, ánh mắt lạnh lẽo chuyển động theo bóng dáng của Ngụy Tô Thận.

Sau khi mưa ngừng, dự báo thời tiết nói buổi tối còn có gió lớn nên hôm nay ông chủ đóng cửa sớm hơn bình thường, chưa đến mười giờ Ngụy Tô Thận đã tan làm.

Bình thường vào thời điểm này, trung tâm thành phố vẫn còn đang nhộn nhịp náo nhiệt nhưng hôm nay chỉ còn lại ánh đèn đường ảm đạm.

Một người đàn ông cao lớn đứng ở khúc ngoặt phía trước, lông mày nhíu lại, ánh mắt dữ tợn khiến ông ta càng giống một tên lính đánh thuê quanh năm đi trên lưỡi kiếm.

"Từ chức rồi ngày mai trở về công ty làm những việc nên làm.” Người đàn ông ra lệnh mà không hề hỏi lý do.

Hình thức ở chung giữa hai bố con trong mấy chục năm nay vẫn luôn như vậy, Ngụy Tô Thận cũng không hỏi đối phương về khi nào, chỉ nói: "Ai cũng đừng muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường ước mơ của con."

Ở chung với Phương Sam đã lâu nên mấy câu nồng nặc mùi nhiệt huyết thế này không cần nghĩ cũng có thể thốt ra được.

Lông mày của người đàn ông dựng ngược: "Đừng ép bố phải ra tay."

Ngụy Tô Thận thản nhiên: "Bố cứ thử xem."

Nói xong, hắn thong thả bước ra khỏi ngõ nhỏ, đút tay vào túi quần rồi gọi taxi đi về nhà.

[Phương Sam: Bé con đáng thương bị hắt hủi, đừng đau lòng, còn có anh thương em mà.]

Ngụy Tô Thận đã tổng kết được không ít đặc điểm của Phương Sam, ví dụ như chỉ cần khi cậu ở trong đầu đều sẽ có một loại "tình thương" được sinh sôi nảy nở quá mức.

[Phương Sam: Đoán rằng bố của ký chủ sẽ có thể ra tay chèn ép ký chủ bất cứ lúc nào, vì thế cần đề ra các cách để đối phó trước. ]

"Không cần." Ngụy Tô Thận nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Đêm nay ngay cả khả năng vào nhà ông ấy cũng không có."

Mặc cho ông quát tháo trên thương trường, hô mưa gọi gió thế nào, chỉ cần bị vợ quản chặt cũng đã đủ chết người rồi.

Quả nhiên, đêm đó "Người bố" đáng thương này bị vợ nhốt ngoài cửa.

Từng ngày của Ngụy Tô Thận vẫn bình lặng trôi qua như cũ, chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, học sinh lớp ba giờ ai cũng đang liều mạng học hành để nhà mình không bị phá sản nên điểm số cũng được cải thiện kha khá. Trong thời gian rảnh rỗi, hắn bắt đầu nghĩ xem những thế giới kỳ lạ trong miệng của Phương Sam trông như thế nào.

Hôm nay, vừa mới vào quán cà phê hắn đã phát hiện trong cửa hàng có thêm một người mới.

Ông chủ mỉm cười giới thiệu: "Đây là nhân viên mới sẽ đảm nhận công việc dọn dẹp cho dì Trần."

Đồng tử của Ngụy Tô Thận đột nhiên co rút lại...

Sau khi ông chủ rời đi, Ngụy Tố Tố lạnh lùng nói: "Bố điên rồi à?"

Khóe miệng người đàn ông cong lên, đôi mắt híp lại che giấu ánh sáng dữ tợn bên trong...

Không muốn nghe lời khuyên trở về công ty đúng không? Có vợ canh bên cạnh nên ông không dám dùng thủ đoạn với người ngoài lên con trai. Giờ ngược lại muốn nhìn thử xem ai sẽ là người không chịu nổi trước.

Chỉ thấy tay trái người đàn ông cầm giẻ lau, tay phải kẹp chổi, ngoắc ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Ngụy Tô Thận.

Đến đây, cùng cho nhau nỗi đau đi.