Vẫn Đợi Người Online

Chương 6: Chúng ta nói chuyện đi​

Tâm tình Hà Tán thật sự rất phức tạp, cũng không biết có phải là do nhìn cái bảng xếp hạng kia không, chỉ cảm thấy hình tượng đối phương giờ phút không hiểu sao thật cao lớn…

Sùng bái kẻ mạnh là bản năng của con người, nhất là cái loại thực lực khác xa nhau đến mức làm người ta không vực dậy nổi cái ý chí chiến đấu để mạnh hơn đại thần, càng làm cho lòng người kính sợ.

Nhưng đối với loại kẻ mạnh này, không cùng tính cách, không cùng hành động, sẽ có một số người nghĩ đến việc quỳ liếʍ, ôm đùi, có người sẽ nói trắng ra là bản thân thích được như vậy, cũng có người sẽ sinh lòng đố kị, không phục…

Nhưng Hà Tấn lại thuộc loại tính cách lạnh lùng, đối với người mạnh hơn so với mình thì sẽ lộ rõ ra ở điểm nói nhiều hơn bình thường.

Nhưng mà, bởi vì cậu không biết tính của người khác qua game, nên cũng không tỏ ra thật cuồng nhiệt, cũng giống như không đánh đàn dương cầm sẽ không hiểu được ba hách ngưu có thật là nhiều ngưu hay không, không phải người vẽ tranh sẽ không biết tranh của Van Gogh đẹp ở chỗ nào, như mây che trăng rằm, cảm thấy hơi ngờ vực.

Hà Tấn lúc này so với trước kia thì bắt đầu tò mò cực kỳ nhiều, tò mò muốn biết vì sao Thương Hỏa Vô Tình lại đứng đầu trong các bảng đơn xếp hạng, tò mò kinh nghiệm của hắn, tò mò xem cảnh giới của hắn sâu đến mực độ nào, tò mò người đã luôn chờ đợi mình bây giờ sẽ làm loại hành động nào…

Cậu kìm lòng không được mở khung hội thoại ra, đem toàn bộ nghi vấn của mình viết vào ——

Tiểu Tiên A Tấn: “Ta vừa mới xem bảng xếp hạng, sao ngươi có thể lợi hại như vậy!”

Tiểu Tiên A Tấn: “Đây là nơi nào? Ngươi mang ta đến đây ngắm phong cảnh ư?”

Tiểu Tiên A Tấn: “Hiện tại cấp 100 đã ngưng tăng rồi sao?”

Tiểu Tiên A Tấn: “Cảnh giới Ma Tôn có nghĩa là gì?”

Tiểu Tiên A Tấn: “Vừa rồi ở núi nhỏ, hai ngươi kia tại sao lại không nhìn thấy ngươi”?”

Tiểu Tiên A Tấn: “Vì sao ngươi gϊếŧ bọn họ, bọn họ lại cảm ơn ngươi?”



Đang lúc phấn khởi, đối phương đột nhiên hồi đáp lại một câu, khiến Hà Tấn sợ đến mức rụt tay ra khỏi bàn phím.

Thương Hỏa Vô Tình: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Thái dương Hà Tấn đổ mồ hôi lạnh…

Cậu đột nhiên ý thức được mấu chốt của vấn đề —— Thượng Hỏa Vô Tình không biết mình là “nam”?

Chính Hà Tấn cũng quên mất năm đó đã tiết lộ giới tính hay chưa, tất nhiên, hiện tại cũng không thể nói thẳng, quan trọng là… tám năm trôi qua, Thương Hỏa vẫn không ly hôn, cậu không đoán ra được suy nghĩ của đối phương, vạn nhất Thương Hỏa là một người si tình, khổ đợi cậu tám năm, vừa online đã bị bổ cho một đao…

Nghĩ đến đây thái dương Hà Tấn lại tiếp tục đổ mồ hôi lạnh…

Cậu cũng không muốn tự mình đa tình như vậy, nhưng mà, cậu cũng… còn chút tình người.

Thương Hỏa Vô Tình Lại gửi thêm một câu: “Lần trước nói chuyện với em đã là tám năm trước, không biết giọng nói của em bây giờ thế nào.”

Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn như thác đổ…

Năm đó cậu đã cùng Thương Hỏa nói chuyện qua lại? Tuổi trẻ vô tri a! (=_=)

Hà Tấn thầm tính, tám năm trước cậu học cấp hai, giọng nói vẫn chưa bị vỡ. Cậu dậy thì trễ, đến tận năm học cuối cùng cậu mói trải tuổi dậy thì ở nam sinh, mà trước đó, bởi vì thanh âm khe khẽ, Hà Tấn thường bị mọi người trêu chọc là tiểu cô nương. Đương nhiên Hà Tấn không muốn thừa nhận quá khứ đen tối này, hiện tại cậu đã có một giọng nói thanh liệt (mát lạnh) dễ nghe, không thể bị nhầm được nữa.

Nhìn thấy câu nói đó của Thương Hỏa Vô Tình, Hà Tấn do dự trong nháy mắt, bĩnh tĩnh nói: “Thật xin lỗi a, ta đang ở với bạn cùng phòng, không tiện nói.”

Nguyên nhân cự tuyệt này đối với cậu cũng không phát sinh vấn đề gì rối rắm, sau khi trưởng thành tính cách Hà Tấn cũng thận trọng hơn, vốn không muốn tùy tiện trao đổi thông tin cá nhân với bạn qua mạng, không biết có phải do trước đây, nói chuyện cũng khá ít, khi cậu nhận ra, trò chơi là trò chơi, đích thị là “chơi đùa”, mặc kệ quan hệ trên game như thế nào, bên ngoài không hề liên quan tới.

Cho nên phải tìm lí do cự tuyệt rõ ràng, kỳ thật cũng không tính là “kiếm cớ”, có bạn ở trong phòng quả thật là không tiện nha.

Thương Hỏa Vô Tình: “Ô, vậy ta nói chuyện, em nghe?”

Hà Tấn: “...”

Thương Hỏa Vô Tình: “Em có thể nghe được a.”

Vừa mới nghe được đoạn đối thoại của người đi đường ở núi nhỏ cậu cũng muốn hỏi vấn đề này vói Thương Hỏa… đã bị vạch trần rồi!

Thương Hỏa Vô Tình: “Em hỏi nhiều vấn đề như vậy, anh đánh chữ giải thích cũng tốn mất nửa ngày.”

Tiểu Tiên A Tấn: “Ân..”

Được rồi, chỉ là nghe giọng nói thôi mà, cũng đâu có gì.

Trong tai nghe liền vang lên tiếng “cạch” rất nhỏ, truyền đến giọng nói của nam thanh niên: “Này?”

Bọn họ ở trong game đang đứng trên đất mặt đối mặt, cho nên Hà Tấn có cảm giác giọng nói ấy giống như ở trước mặt mình, rất gần rất gần… Bất chợt kéo gần khoảng cách của hai người.

Bên kia thử hỏi lần nữa: “A Tấn, có nghe thấy không?”

Giọng nói so vói Hà Tấn hoàn toàn khác, trầm thấp, có một chút sột soạt, thân mật tự nhiên hệt như bọn họ đã quen biết từ rất lâu rất lâu, nhất là giọng gọi “A Tấn” kia, Hà Tấn không biết hình dung thế nào, cảm giác giống như lỗ tai mình khẽ bị cắn… Cả người liền đóng băng, cậu khẩn trương đánh hai chữ: “nghe được”

Nếu để cậu nói chuyện, không chừng cậu sẽ bị cà lăm.

Tần Dương nhận được tín hiệu, liền nói đến chuyện câu hỏi, hỏi lại: “em cảm thấy là ta mang em đi ngắm phong cảnh?” Hắn tự động xem nhẹ lời khen đầu tiên của Hà Tấn: “em có phải đã quên rồi không?”

Hà Tấn chột dạ nói: “Có khỏe không…”

—— Vì cái gì mà lại hỏi mấy thứ này đầy khí phách như vậy? Đã nói trả lời vấn đề mà.

Thương Hỏa dừng một chút, nói: “Ta giúp em nhớ lại.”

Hà Tấn: “...” có dự cảm chẳng lành Orz…

Thương Hỏa: “Đây là nơi lần đầu hai chúng ta chết cùng nhau? Nhớ ra chưa?”

Hà Tấn: “...” Loại chuyện này ai mà nhớ chứ?

Thương Hỏa chậm rãi nói: “Ta vừa mới bắt đầu chơi game này đã phải cam chịu chủng tộc phàm nhân, cũng không biết có ‘Linh’ cho nên, lần đầu thấy ‘thi thể’, ta còn tưởng rằng em là yêu quái.” Nói đến đây, ngữ khí của đối phương có ý cười.

Hà Tấn có chút ấn tượng, dáng vẻ ngu ngốc này có thật là người chơi mà cậu đang tò mò hay không, hại cậu tốn sức giải thích!

Thương Hỏa: “Có một thời gian dài, ta còn hoài nghi em là thú cưng trong game, có thể thuần dưỡng.”

Tiểu Tiên A Tấn: “Ta xỉu…”

Một thời gian dài? Hà Tấn vẫn cho rằng sau khi giải thích thì đối phương đã hiểu rõ, thì ra sau đó vẫn một mực hoài nghi sao? (=_=)

Thương Hỏa hỏi: “Lúc ta vừa mới gϊếŧ em, em có thấy hệ thông nêu cái gì lên không?”

Tiểu Tiên A Tấn: “Ân?” —— Nêu cái gì lên? Nêu là đã bị gϊếŧ ư?

Bên kia trầm mặc hai giây, Thương Hỏa Vô Tình trong màn hình đột nhiên xuống tay, ngón giữa xuất ra một tia sáng u lam, các mũi tên giống nhau bay về phía Tiểu Tiên A Tấn đối diện ——

[Hệ Thống]: Ngài đã bị [Thương Hỏa Vô Tình] công kích.

Hà Tấn: “!!!”... lại nữa!

Hà Tấn không hề đỡ lực, áo xanh Lori trong màn hình bị đâm trúng, hệt như bị đại pháo bắn nổ, trực tiếp bay lên, thành một tư thế vặn vẹo rất ư là thảm thiết trên không trung, sau đó “phốc” một tiếng thu nhỏ lại thành một con thú màu trắng vừa dài vừa mảnh, rơi rớt trên mặt đất…

[Hệ Thống]: Ngài đã tử vong.

Tứ chi duỗi thẳng, mỏ nhọn chìa ra, đôi mắt đen láy nhắm chặt, tướng chết thê thảm làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Cảnh tượng giống nhau đến chân thận, “sau khi chết” Hà Tấn không nghe được âm thanh gì nữa, khung bạn tốt lóe lên, cậu mở ra nhìn ——

Thương Hỏa Vô Tình: Thi thể thật đáng yêu ^^

Tiểu Tiên A Tấn: “...”

Nhìn thấy cái biểu cảm cuối cùng kia, gân xanh trên trán Hà Tấn giật giật.

Thương Hỏa hồi sinh cho cậu, tai nghe của Hà Tấn truyền đến một trận nén cười, cậu nghiến răng nghiến lợi gõ qua một dòng: “đừng có nói với ta lần này ngươi lại lỡ tay nữa nhé!”

Thương Hỏa lảng sang chuyện khác, trực tiếp hỏi: “Có thấy một cái thông tin tăng kinh nghiệm cho em không?”

Hà Tấn sững sốt, thông tin lưu trữ ở góc trái bên dưới, cậu liền di chuyện chuột tìm kiếm, quả nhiên có một cái như vậy, thông tin sau khi “Tử vong”

[Hệ thống]: Ngài đã nhận được 300 kinh nghiệm.

Tiểu Tiên A Tấn: “Có thấy…”

—— đã chết mà còn có kinh nghiệm? Cái cài đặt quái quỷ gì đây? (=O=)

———— (tứ)

“Này, A Tấn?” Lát sau hai bên giọng nói liền thông nhau, bên kia truyền đến giọng nói của một người, nghe có vẻ tuổi tác cũng không chênh mình là mấy.

Qua vài giây, Hà Tấn mới cẩn thận trả lời một câu “Ân”, đây là lần đầu cậu cùng bạn qua mạng trò chuyện, trong hưng phấn lại pha chút e lệ rụt rè, thanh âm tinh tế, nghe cứ như là không nghe.

Thương Hỏa: “Giọng của ngươi thật nhẹ nhàng a…”

Hà Tấn: “Nghe không được sao?”

Thương Hỏa: “Nghe thấy! Hắc hắc…”

Hà Tấn: “Ngươi cười cái gì a.”

Thương Hỏa: “Ôi chao đây là lần đầu ta trò chuyện cùng người khác.”

Hà Tấn: “Ta cũng vậy a.”

Thương Hỏa: “Hắc hắc hắc.”

Hà Tấn bật cười mắng hắn: “Ngươi bệnh à.”

Thương Hỏa ngây ngô cười trong chốc lát, hỏi: “Cha mẹ ngươi có ở nhà không?”

Hà Tấn: “Đi vắng, còn ở bên ngoài, thứ bảy họ đều phải tăng ca.”

Thương Hỏa: “Ồ, vậy thứ bảy mỗi tuần chúng ta có thể nói chuyện chơi game được không a?”

Hà Tấn không thèm nghĩ, thuận miệng đáp ứng ngay “Được”, nói: “Chúng ta nắm chắc thời gian chơi đi, thời gian của chúng ta không nhiều, tối nay còn phải làm bài tập.”

Hai người đều vào game, “Tiểu Tiên A Tấn” của Hà Tấn đã sắp lv.19, cậu nhìn nhìn Thương Hỏa, lv.17, so với mình vẫn thấp hơn hai cấp, nói cái gì mà sẽ thăng cấp nhanh hơn so với mình, hừ~

Thương Hỏa trong game ấp úng không lên tiếng theo sát sau Hà Tấn, nhưng trong tai nghe vẫn nói chuyện không ngừng.

Thương Hỏa: “A Tấn, ngươi năm nay lớp mấy rồi? Thành tích của ngươi có phải rất tốt không?”

Hà Tân đang dồn tâm tư vào trong game, trả lời Thương Hỏa câu được câu không: “Cấp hai a, thành tích tạm được, bình thường đều nhất lớp.”

Thương Hỏa kêu lên: “Oa! Hạng nhất! Ngươi thật lợi hại!”

Hà Tấn: “Không còn cách nào a, thi không được hạng nhất mẹ ta sẽ nổi điên.”

Thương Hỏa: “Ngươi rất sợ mẹ sao?”

Hà Tấn: “Sợ a, nữ nhân kia rất bất thường.”

Thương Hỏa: “A… thành tích của ngươi tốt như vậy, sau này nhất định sẽ đi thi đại học có phải không?”

Hà Tấn: “Đương nhiên a, chẳng lẽ ngươi không thi sao?”

Thương Hỏa: “Thành tích của ta nát bét, có thể thi không đậu, thi rớt, hơn nữa ta cũng không muốn thi, thi đại học có chỗ không tốt a…”

Trọng điểm của Hà Tấn chính là trung học sơ cấp, áp lực cạnh tranh rất lớn, tuy rằng bản thân cũng cùng bạn học chơi game, nhưng tất cả mọi người đều không thể đầu đuôi lẫn lộn, phải lấy việc vào trường tốt làm mục tiêu phấn đấu.

Hà Tấn vẫn là lần đầu tiên gặp được người bạn cùng tuổi nói sẽ không thi đại học, không khỏi ngạc nhiên: “Ngươi không học thì có thể đi làm gì a?”

Thương Hỏa: “Làm mướn a, ba của ta nói nếu ta không muốn học thì không học, tới lúc đó thì đi làm mướn.”

Hà Tấn lập tức nghĩ đến mấy cái tin tức nhắc tới hế hệ con em sau này, bỏ học đi làm công sớm chẳng hạn, lập tức sinh lòng cảm thông, ân cần dạy bảo nói: “Sách hay thì phải đọc a, tuy rằng ta cảm thấy đọc sách rất nhàm chán, nhưng đây là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh… Thi lên đại học rồi mới cơ hội tìm nơi công tác tốt, so với người khác sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mới có thể an tâm nghĩ đến cuộc sống của chính mình, thành một nam tử hán tự lập a!”

Thương Hỏa: “...”

Đây là những gì Hà Tấn mười lăm tuổi đối với việc thi đại học, cậu nói vài câu ngắn ngắn, thay đổi cách nhìn của một thiếu niên ghét đi học.

Thương Hỏa: “A Tấn, ngươi định thi vào trường đại học nào?”

Hà Tấn: “Ô, nếu có thể giữ vững thành tích, hẳn là thi vào đại học quốc gia Hoa Đại đi...Mẹ của ta chung quy nói muốn ta thi vào Hoa Đại, ôi chao!”

Thương Hỏa: “Ta biết rồi.”