Tuy là không chung một tiếng nói, nhưng khả năng gặp được “người quen” khi online, Hà Tấn cũng có chút vui vẻ: “Trò chơi này dường như đã thay đổi rất nhiều.”
Đáp lại lời cậu, trên màn ảnh hiện ra một khung chữ màu đỏ ——
[Thương Hỏa Vô Tình] mời ngài “Cùng cưỡi” mời lựa chọn [Cự tuyệt] [Chấp nhận].
Kèm theo một câu: “Lên đi, ta dẫn em đi dạo.”
Bên người đối phương chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một mãnh thú mình đỏ vân đen, đứng bên cạnh hắn toàn thân giống như một ngọn lửa cháy hừng hực… Đôi mắt của Hà Tấn sáng lên, nhấn nút [Chấp nhận].
Áo xanh Lori tự động sải bước cưỡi lên ngựa, yếu đuối tự vào người Thương Hỏa Vô Tình.
Hà Tấn “...”
Cậu ở trong màn hình mang hình dáng nhỏ xinh, một thân vận y phục vải bố, còn đối phương thì cao lớn uy mãnh, cẩm bào huyết giáp, cả người đều tỏa thần quang...Nhìn cỡ nào, cũng không nói nên lời a. (=_=).
Mặc kệ tám năm trước như thế nào, dù sao lúc đó hai người vẫn còn nhỏ, coi như kết hôn chỉ là một việc chơi đùa, nhưng bây giờ thì khác, Hà Tấn đã tròn hai mươi hai, là một nam nhân thuần khiết không thể chấp nhận nổi cái sự thật “làm vợ người ta” này, với lại tình cảnh “bản thân” bị một đứa con trai khác ôm vào ngực thì có hơi khó chịu.
Nhưng game chính là game, loại tư thế ngồi của nam nữ này là do hệ thống sắp đặt, không còn sự lựa chọn khác.
Thần thú đang chở hai người bắt đầu chạy băng băng, không bay lên trời, nhưng bốn vó khói bay, hệt như đáp trên mây bay trên sương...rất ư là phong cách.
Hà Tấn tìm đề tài xoa dịu sự lúng túng: “Đây là thú cưỡi gì vậy? Nhìn qua trông rất oách.”
Thương Hỏa Vô Tình: “Liệt Diễm Cùng Kỳ.”
Tiểu Tiên A Tấn: “Còn con chim bay theo ngươi là gì?”
Thương Hỏa Vô Tình: “Sí Hồn Chu Tước.”
Tiểu Tiên A Tấn: “Tại sao phía sau ngươi lại có cánh?”
Thương Hỏa Vô Tình: Là Ma Chi Lực.”
Tiểu Tiên A Tấn: “...”
Hà Tấn không nói gì, tuy rằng cảm thấy game này thật sự rất lóa mắt, nhưng bất cứ cái gì cậu cũng chưa từng nghe qua, cứ hỏi cái này cái kia, trông có vẻ ngu ngốc.
Cũng may là có người dẫn đi, nhìn ngắm phong cảnh quả thật không tồi.
Bọn họ vừa rời khỏi Hoa Cốc, tiến đến một đường nhỏ trong núi, ven đường thanh sơn hoa cỏ xanh tươi, nước chảy hoa bay.
Hiện tại trong game đều làm vô cùng chân thật, phần cứng máy tính hoàn toàn chịu được, sẽ không xuất hiện những số liệu lạc hậu, hay hiện tượng lag, các khâu nhỏ trong phong cảnh của game có thể đem so với kĩ xảo phim ảnh, phóng to một phần lên cũng là một hình ảnh tinh xảo hoàn mỹ.
Hà Tấn đeo tai nghe, liền nghe được âm thanh trong game truyền tới —— lá khẽ kêu trong gió, chim hói như ca, tiếng Liệt Diễm Cùng Kỳ chạy băng băng nhẹ tựa như bông, ngẫu nhiên xuất hiện tiếng hí vang, khiến cho tim người nghe đập nhanh.
Tiểu Tiên A Tấn: “Thật đẹp…”
Thương Hỏa Vô Tình: “Toàn bộ không gian phía sau còn đẹp hơn, lúc đó không những là nhìn thấy, mà còn có cảm giác như lạc vào không gian kỳ ảo… Phải rồi, cái mũ giáp toàn tức kia là em rút được sao?”
Tiểu Tiên A Tấn: “Phải, lúc trước có đăng kí.” Hà Tấn có vẻ chờ mong hiệu ứng của game.
Thương Hỏa Vô Tình: “Ha ha…”
Trong lúc nói chuyện, Thương Hỏa Vô Tình đã đưa cậu đến trước cổng một thôn xóm cổ xưa, tấm bảng gỗ điểm lên hàng chữ: Sơ Thức Thôn.
Thương Hỏa Vô Tình: “Có nhận ra nơi này không?”
Hà Tấn quét mắt một vòng, do dự hỏi: “Nơi này là… thôn Tân Thủ?”
Thương Hỏa Vô Tình: “Đúng.”
Phong cách cổ xưa cỏ tranh mọc dài, bên dòng suối là vài thôn dân đang đốn cây, đặt biệt có Cương Thiên Sư, Vương bán tiên bán đan dược,... giao nhiệm vụ cho tân thủ. Cảnh tượng cùng NPC quen thuộc khiến đầu óc đang mịt mù của Hà Tấn từ từ trở nên sáng tỏa!
Mặt dù khung cảnh trong ấn tượng so với hiện tại thô sơ hơn rất nhiều, nhưng mỗi người chơi lúc bắt đầu đối với thôn Tân Thủ, đều có cảm tình.
Năm đó Hà Tấn tại nơi này lần đầu tiên học được cách nhảy cao lăn lộn, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, lần đầu tiên học cách mua đồ, uống thuốc hồi máu, lần đầu tiên tìm đường chém quái, sau đó thì nhận được kinh nghiệm, đạt được thành tựu, có được trang bị lợi hại… Mỗi lần thăng cấp, đều khiến cậu tràn đầy cảm giác thành công.
Cảm giác khi tìm về nơi bắt đầu trò chơi của tám năm trước —— tâm tình hệt như thoát khỏi l*иg giam, gương cánh bay lượn trên đám mây, thoải mái, tự do, khoái lạc...khóe miệng Hà Tấn bất tri bất giác cong lên.
Nếu như nói, lúc trước Hà Tấn còn chưa xác định được là có muốn chơi hay không, nhưng giờ đây cậu lại có chút xao động.
Thương Hỏa Vô Tình dẫn cậu đi vòng qua thôn xóm, đi đến phía sau núi, chỉ thấy phía sau núi là những hòn đá cao cùng ruộng bậc thang có mấy con khỉ đang vò đầu bứt tai.
Thương Hỏa hủy trạng thái cưỡi thú, hai người chân chạm đất, bầy khỉ liền như điên loạn cong người nhào tới, Hà Tấn theo bản năng muốn phản kích, nhưng đang luống cuống tìm từ khóa kỹ năng thì Thương Hỏa đã lấy giữa chân ra một thanh huyết sắc gợn sóng, ánh sáng gọn sóng lan ra, bước qua, khỉ tinh liền dao động, cho dù có bay, cũng không may mắn thoát khỏi được!
Cùng lúc đó, trên màn hình Hà Tấn đã liên tục nháy chớp ——
[Hệ thống] Thương Hỏa Vô Tình] gϊếŧ chết 1 con khỉ, ngài nhận được 1 kinh nghiệm.
[Hệ thống] Thương Hỏa Vô Tình] gϊếŧ chết 1 con khỉ, ngài nhận được 1 kinh nghiệm.
[Hệ thống] Thương Hỏa Vô Tình] gϊếŧ chết 1 con khỉ, ngài nhận được 1 kinh nghiệm.
[Hệ thống]...
…
Sau hai giây, cả đỉnh núi hoàn toàn yên tĩnh, hơn trăm con khỉ nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
Xoay mình một cái áo xanh Lori đã tăng thêm 100 kinh nghiệm: “...”
Thương Hỏa Vô Tình lãnh đạm đứng trước mặt Hà Tấn, kiếm chưa ra khỏi vỏ, y phục không dính máu, giống như cuộc thảm sát bầy khỉ vừa rồi không hề liên quan đến hắn.
Núi nhỏ nổi lên một trận gió lạnh cuồn cuộn, đỉnh đầu nam tử hiện lên bong bóng đối thoại, “Chúng ta gặp nhau tại nơi này, còn chút ấn tượng không?”
Bất đồng con người, bất đồng tính cách, bất đồng ngôn ngữ.
Nhưng cảnh tượng bầy khỉ lúc nãy, đã mở ra một phần nào trong trí nhớ của Hà Tấn…
Cậu có chút không chắc chắn hỏi: “Ngươi khi đó cấp còn thấp hơn cả ta?”
Thương Hỏa Vô Tình: “Đúng.”
Hà Tấn nhớ lại, người này không phải là… cái tên cầm mỗi một thanh kiếm cùn, chém khỉ… còn chết đến n lần… tay phàm nhân gà mờ?
Phàm nhân trước khi tu thành linh, không biết sử dụng phép thuật, chỉ có thể sự dụng đao kiếm, đá tảng linh tinh, công cụ bên người để chém quái, thậm chí còn dùng tay không đánh, cho nên nhân vật cấp thấp đánh quái rất dễ chết.
Lúc ấy Hà Tấn đi ngang qua nơi này, thấy Thương Hỏa bị bầy khỉ bao vây, liền ra tay tương trợ, hai người cứ như vậy mà trở thành bạn.
Khi đó, bạn bè trên mạng đối với Hà Tấn cũng là một trải nghiệm mới mẻ, hơn nữa, từ nhỏ không phải làm lớp trưởng thì chính là bí thư đoàn, tính cách của Hà Tần chính là thích đảm đương trọng trách chiếu cố người khác.
Mặc dù là chơi cùng các bạn học, nhưng Hà Tấn lại không đuổi kịp bọn họ, một thời gian sau, đã bị bỏ một khoảng cách, chỉ có thể tự mình tìm kiếm, sau đó gặp được Thương Hỏa, Hà Tấn liền tự nhiên vây sát lấy hắn kết bạn chơi chung.
Rốt cuộc cũng xốc được tấm che mặt thần bí của “Thương Hỏa Vô Tình”, Hà Tấn khinh hỉ nói: “Thì ra chính là ngươi a!” Nhưng mà, trước đây ngươi gọi là “Thương Hỏa” đâu có chữ “Vô Tình”.
Tiểu Tiên A Tấn: “Tại sao ngươi lại đổi tên thành ‘Thương Hỏa Vô Tình’ ?” Khó trách lúc đầu cậu lại nhận không ra!
Thương Hỏa Vô Tình: “Em nói thử xem?”
Đối phương đáp lại khiến Hà Tấn phút chốc không nghĩ ra, cậu ngây ngốc một lúc, lại thấy Thương Hỏa nói tiếp, “Em đi một lần tới tám năm, ta còn không có chuyện sao?”
Hà Tấn cho là hắn nói đùa, cũng hùa theo trêu chọc một cậu: “Thế nào, chẳng lẽ game này muốn ly hôn thì cả hai phải cùng online sao?”
Gió lãnh thổi qua, mang theo một trận trầm mặc.
Chỉ nghe thấy Si Hồn Chu Tước ở một bên người Thương Hỏa kêu một tiếng theo lương: “Chi——ếp!”
Lại thêm một âm thanh cổ quái, giống như là đang gọi “heo a…”
Hơn mười giây sau, Thương Hỏa mới nói lại một câu: “Dù sao Thần Ma vẫn là Linh Tiên, chỉ có người được cầu hôn mới có quyền ly hôn.”
Hà Tấn kịp phản ứng, đương nhiên sẽ cho rằng là do mình đã cầu hôn đối phương, nên mới khiến hắn đến bây giờ cũng không kết hôn được.
Cậu có chút áy náy: “Xin lỗi a, làm lỡ của ngươi nhiều năm như vậy… Bằng không lát nữa ta đưa ngươi đến nơi ly hôn?”
Sí Hồn Chu Tước: “Chϊếp…”
Hà Tấn: “...”
Thương Hỏa chống tay lên áo một chút, không có động tác gì, Hà Tấn đang muốn hỏi lại, màn hình lại đột nhiên run lên.
[Hệ thống] ngài đã bị [Thương Hỏa Vô Tình] công kích.
[Hệ thống] ngài đã nhận 1650 sát thương.
[Hệ thống] ngài đã chết.
...Lại nữa,chết ngay lập tức…
————————
(nhị)
Hà Tấn thoáng nhìn cấp bậc của nhân vật trên màn hình —— “Bán yêu (10).”
Rốt cuộc đã tăng lên cấp bảy, “Linh” biến thành “Bán yêu” rồi! ~(≧▽≦) ~
Cơ thể của cậu cũng từ một thiếu niên bảy tám tuổi trở thành mười tuổi, tóc màu xám trắng, nhìn không ra nam nữ, nhưng thân hình cao lên không ít, tốc độ đi đường cũng đã nhanh hơn nhiều lần!
Hà Tấn hưng phấn đi đến chỗ Cương Thiên Sư nhận nhiệm vụ —— hái thuốc.
Cái này thì đơn giản, Hà Tấn chấp nhận nhiệm vụ rồi chạy đến nơi đó, đi qua ngọn núi nhỏ thì thấy thân ảnh người quen đang gϊếŧ khỉ.
Gϊếŧ khỉ trong [Linh Tiên] là nhiệm vụ cùng nhau làm, người chơi mới tám chín phần đều chết ở đây, nhất là các “Phàm nhân” cấp bậc thấp lấy tấn công trực diện làm chủ.
Hà Tấn là bị bạn bè trêu chọc, nên mới chạy đến hỗ trợ, không có chút cực nhọc gì, huống chi cậu chơi “Linh” có thể sử dụng đòn tấn công phép thuật từ xa, tuy rằng uy lực không lớn, nhưng có thể “thả diều” từ từ mà gϊếŧ, cho nên cậu đối với lũ khí cũng không có oán niệm sâu như vậy.
Người chơi khác lại không được, không ít “Phàm nhân” đi trách cứ nói là hệ thống bug, lũ khỉ lực sát thương như vậy quả thực không thỏa đáng!
Không ngờ phía admin trả lời: nhiệm vụ này nhằm mục đích, để mọi trải nghiệm con đường tu tiên có chút gập ghềnh…
Những người chơi chửi một câu đậu má, lại không thể lề mề, một lúc sau, liền thành lập “một tổ đội gϊếŧ khỉ.”
Hà Tấn nhìn qua liền thấy người quen tên Thương Hỏa, ở ngọn núi nhỏ này gϊếŧ khỉ không biết chết đi sống lại bao nhiêu lần!
Vốn cho là, Thương Hỏa thấy lũ khỉ lợi hại sẽ liền qua kênh thế giới hô to tìm đồng đội, nhưng khi Hà Tấn đi mất, quay một vòng trở về, cái tên phàm nhân ngu xuẩn này vẫn một mình tìm chết!
...Thật cứng đầu nha. (=_=).
Hệ thống trò chơi thiết kế động tác tử vong cho phàm nhân lại phi thường oanh liệt —— một tay che ngực, hai đầu gối quỳ xuống đất, phun một búng máu, ngã sấp thẳng tắp.
Hà Tấn đã nhìn thấy người khác chết, nhưng nhì thấy người này chết, không hiểu sao lại muốn cười.
Sau khi chết, người chơi sẽ sống lại ở một điểm gần đó, thi thể trên mặt đất cũng sẽ biến mất.
Nhưng tên này đã chết vẫn cứ ở chỗ này, không có bất kỳ hành động gì… Đây là bị gϊếŧ đến phát bực rồi hay sao? Ha ha!
Hà Tấn mang dược liệu trở về núi nhỏ, thấy ngươi kia lại chết lần nữa, đúng là một tên ngu ngốc.
Nhưng mà, lần này hắn còn lại một chút máu, liền hướng về phía Hà Tấn phát bong bóng đối thoại cầu cứu: “99999999….” Bong bóng hiện lên được một giây, người nọ đã bị ba con khỉ đồng thời đánh tới, một tay che ngực, hai đầu gối quỳ xuống đất, phun một búng máu —— nằm úp sấp!
Thương Hỏa: “...”
Hà Tấn rốt cuộc đã không nhìn được, phụt cười ra tiếng!
Cậu liền nhấn vào mời kết bạn, nói: “Đồng đội, ta giúp ngươi.”