Chương 62 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (14)
Editor:KL
Diệp Cận Ngôn sốt cao tới quá vội vàng không kịp chuẩn bị,Đường Ninh canh giữ ở bên giường hắn nửa bước cũng không nguyện ý rời đi, huống chi vết thương ở chân của cô cũng không có hoàn toàn tốt. Đoán được hai người hôm nay tám chín phần là không đi học,chú Lý quản gia Diệp gia ngay lập tức liền điện thoại chủ nhiệm lớp cho hai người, thuyết minh nguyên nhân đồng thời xin cho hai người nghỉ bệnh một ngày .
Bên này lớp C1-7,tiết tự học không nhìn thấy Đường Ninh xuất hiện cũng đã bắt đầu ong ong ong nghị luận không ngừng.
Chính là thông qua những nghị luận này, Từ Tinh Bách mới biết được nguyên lai hôm qua tại hắn đi rồi, Đường Ninh lại còn gặp chuyện như vậy, chân bị thương không nói, còn chảy đặc biệt nhiều máu.
Vừa nghe đến chỗ này, Từ Tinh Bách liền lập tức siết chặt nắm tay, trầm mặc mà lo âu nhìn về phía bàn học trống không của Đường Ninh , vì cái gì. . . Hắn hôm qua đi sớm như vậy, nếu không. .
Nghĩ như vậy, ánh mắt Từ Tinh Bách liền lập tức ngơ ngác, nếu không thì như thế nào, hắn còn có thể giúp Đường Ninh cái gì sao?
Cô có ca ca, còn có thích Giang Diệu, đối với cô mà nói, hắn chẳng qua là một người cô trên đường nhất thời hảo tâm cứu ,một người về sau trở thành đồng học ngồi cùng bàn của cô mà thôi, hắn chính là lưu lại hay không cũng đâu thay đổi gì?
Ánh mắt của Từ Tinh Bách từ cấp bách dần dần trở nên yên lặng, sau đó đem ánh mắt lần nữa chuyển dời đến trên sách trước mặt.
Chỉ là không biết vì cái gì, hắn liền một chữ đều nhìn không vào, nhưng hắn lại vẫn là nhìn chằm chặp, ai cũng không biết hắn lúc này trong đầu đang suy nghĩ gì.
"A Diệu, A Diệu. . ."
Thấy mắt Giang Diệu vẫn luôn nhìn chằm chằm bàn trống rỗng của Đường Ninh , Doãn Vũ Tình lần theo hắn ánh mắt nhìn lại, trong lòng chua xót giây lát, liền lập tức nhẹ giọng gọi Giang Diệu, đáng tiếc liên tiếp gọi hắn mấy tiếng, Giang Diệu đều không có bất kỳ phản ứng gì, Doãn Vũ Tình liền trực tiếp đưa tay đẩy cánh tay của hắn.
Đợi Giang Diệu lấy lại tinh thần, cô lập tức điều chỉnh tốt nét mặt của mình, trên mặt nghi hoặc hỏi hắn , "A Diệu cậu sao vậy? Đang êm đẹp sao lại còn ngẩn người? A, cậu có phải đang lo lắng cho đồng học Đường Ninh hay không? Hôm qua cậu cũng nhìn thấy rồi đó, có Cận Ngôn ca cẩn thận chiếu cố,cậu ấy chắc chắn sẽ không có chuyện gì, hôm nay không đến, khẳng định là gặp một ít chuyện lúc này mới xin nghỉ."
Nghe xong Doãn Vũ Tình nói như vậy, trong đầu Giang Diệu liền nháy mắt lóe lên một màn hôm qua hắn ở cửa bệnh viện của trường nhìn thấy Diệp Cận Ngôn cùng Đường Ninh thân mật ,mắt nhanh chóng lấp lóe, lúc này mới cười nhạo, quay đầu nhìn về phía Doãn Vũ Tình bên người, "Tôi lúc nào nói qua tôi lo lắng cho em ấy, đúng vậy , em ấy có Cận Ngôn chiếu cố, làm sao lại xảy ra chuyện gì? Chỗ nào cần tôi lo lắng!"
Nói đến đây, Giang Diệu biểu lộ cứng lại trong chốc lát, liền lập tức đem sách tiếng Anh lật đến trang từ đơn cuối cùng, sau đó vỗ vỗ trên bàn học, "Được rồi được rồi, nhanh học thuộc lòng đi, thành tích của cậu vốn là không được, còn đặt tâm tư một ít người không liên quan chẳng lẽ muốn hạng bét sao!"
"Được,tôi học thuộc, hiện tại liền học!"
Bị đâm trúng chỗ đau Doãn Vũ Tình vội vàng cũng ôm lấy sách tiếng Anh , vừa định học từ đơn.
Một giây sau, chủ nhiệm lớp liền từ cửa trước của phòng học đi đến, đứng ở trên bục giảng, các học sinh thấy ông có lời muốn nói, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.
Sau đó tất cả mọi người liền trong miệng chủ nhiệm lớp thầy Tần biết được đồng học Đường Ninh bởi vì chân tổn thương có chút nghiêm trọng, cho nên xin một ngày nghỉ bệnh, ngày mai mới có thể đến.
Các nam sinh còn chưa kịp kêu than, thanh âm thầy Tần lại lần nữa vang lên, "A đúng rồi, nửa tháng nữa kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu, ca vũ kịch « Bạch Tuyết » tuyển diễn viên hôm nay ngay tại website trường trên bắt đầu,đồng học nào hứng thú nhớ kỹ đi bỏ phiếu, mặt khác có tài nghệ gì cũng có thể báo lên, càng nhiều càng tốt, có thể chọn trúng một người thì một người, cũng coi là vì lớp học làm nên vẻ vang!"
Ông cười híp mắt nói như vậy.
Lời nói này vừa nghe xong,đồng học trong lớp đầu tiên là sững sờ, sau đó liền lập tức hưng phấn gào lên, học sinh thích cái gọi là hoạt động chúc mừng này vì không cần đi học .
Ngay cả mắt Doãn Vũ Tình cũng đi theo bỗng nhiên sáng lên.
Cô trước đó đã tìm hiểu qua kỷ niệm ngày thành lập trường Kim Thắng , ca vũ kịch « Bạch Tuyết » xem như là tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường cao trung nam sinh Kim Thắng giữ lại , là căn cứ truyện cổ tích « công chúa Bạch Tuyết » trứ danh mà cải biên, sở dĩ là tiết mục giữ lại là bắt nguồn từ trước kia mấy đám học trưởng Kim Thắng bọn họ đùa ác, dù sao đều là nam sinh cao trung Kim Thắng diễn ca vũ kịch này có thể thực sự là rất thú vị, một mặt là bởi vì mấy nam sinh muốn tham diễn đều cần mặc váy buộc eo kiểu Rococo thời Trung cổ lưu hành , một phương diện khác thì là bởi vì có cảnh hôn.
Ha ha, còn là nam sinh cùng nam sinh diễn cảnh hôn !
Cho nên cái gọi là ca vũ kịch đến cuối cùng đều sẽ bởi vì các nam sinh đủ loại sai lầm cộng thêm cảnh hôn , mà trực tiếp trở thành một tiểu phẩm.
Cũng bởi vì thực sự quá buồn cười , cho nên liền trở thành tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường Kim Thắng giữ lại , mỗi một năm sự kiện liên quan tới người được chọn nhân vật nữ chính Bạch Tuyết kia căn bản là nhao nhao lật trời, xem như cho cuộc sống cấp ba buồn tẻ nhàm chán của tất cả mọi người tăng thêm một vệt ánh sáng.
Nghĩ như vậy xong,lòng Doãn Vũ Tình tâm khống chế không nổi mong đợi.
Nếu như cô có thể diễn nhân vật nữ chính Bạch Tuyết ,cô liền có thể quang minh chính đại mặc váy,chuyện này khiến tim Doãn Vũ Tình một chút liền bịch bịch nhảy lên, thậm chí liền hô hấp đều đi theo hơi có chút gấp rút.
Chính là lúc này,tiếng thảo luận cao vυ't của nam sinh trong lớp học liền lập tức truyền vào trong tai của cô.
"A a a a, năm nay chúng ta thực sự là quá may mắn, nhập học năm thứ nhất liền không cần nhìn hai tên nam sinh buồn nôn diễn thân mật , chúng ta có tiểu tiên nữ Đường Ninh !"
"Phải! Người được chọn nhân vật nữ chính Bạch Tuyết còn cần chúng ta lên mạng bỏ phiếu sao? Trừ nữ thần Đường Ninh , tôi nghĩ không ra còn có ai có thể gánh được nhân vật nữ chính này!"
"Hắc hắc, tôi hiện tại cũng đã bắt đầu chờ mong nữ thần mặc váy kinh diễm xinh đẹp lên đài! Tôi nghĩ tôi nhất định cả một đời đều quên không được!"
"Mau nhìn website trường, số phiếu của tiểu thiên sứ Đường Ninh nhiều đến muốn lên trời! Ha ha ha, xem ra mọi người đều là giống như tôi có mắt nhìn người!"
. . .
Vừa nghe đến nghị luận như thế,mặt Doãn Vũ Tình khống chế không nổi trắng bệch, sau đó vội vàng liền đem điện thoại di động móc ra, càng không ngừng lướt bài đăng bỏ phiếu nữ chính ca vũ kịch « Bạch Tuyết » trên website trường, phía dưới bài đăng trừ mấy nam sinh bị đùa ác lưu lại tên thì cũng chỉ có tên một mình Đường Ninh đang không ngừng xoát màn hình, chỉ có cô ta.
Cô lướt bài đăng từ đầu tới đuôi cũng chưa từng xuất hiện tên của cô.
Cái này khiến sắc mặt Doãn Vũ Tình càng thêm khó coi.
Người được chọn nhân vật nữ chính không chút huyền niệm,bỏ phiếu nhân vật nam chính bên kia chợt trở nên giằng co , dù sao chỉ cần làm nhân vật nam chính thì đây chính là người duy nhất toàn trường cùng giáo hoa xinh đẹp nhất đối diễn nha,cảnh hôn thì đừng nói trước, dù sao các thầy cô còn nhìn xem đó, rất có thể là tá vị, nhưng liền xem như tá vị thì bọn họ cũng nguyện ý nha!
(*huyền niệm (悬念) một hoạt động tâm lý khi xem kịch, phim ảnh hoặc các tác phẩm văn học nghệ thuật khác, tức là hồi hộp liên quan đến diễn biến câu chuyện và số phận nhân vật. Để phản ánh những mâu thuẫn, xung đột trong tác phẩm, các nhà biên kịch và đạo diễn thường sử dụng nhiều biện pháp khác nhau để khơi dậy sự hồi hộp của khán giả hoặc độc giả khi xử lý cấu trúc cốt truyện, nhằm tăng cường sức hấp dẫn về mặt tư tưởng và nghệ thuật của tác phẩm)
(*Tá vị(借位)Phương pháp quay cảnh tiếp xúc cơ thể hoặc hành vi thân mật (như hôn ) trong phim và ảnh , chẳng hạn như diễn viên phải hôn theo cốt truyện, môi của hai người gần nhưng không chạm vào nhau khi quay và diễn xuất của diễn viên kỹ năng và góc máy được sử dụng để tạo cảm giác hai người đang hôn nhau.)
Rất nhiều người không biết xấu hổ liền bắt đầu ở bài đăng bỏ phiếu nhân vật nam chính bắt đầu lưu lại tên bản thân, nhưng cuối cùng vẫn là số phiếu của Diệp Cận Ngôn cùng Giang Diệu là cao nhất, bởi vì mặc kệ bọn họ trái lương tâm thế nào , gia thế nhan trị của hai người này đều là online, chứ đừng nói là Đường Ninh cùng bọn họ quan hệ cũng không tệ lắm, chỉ tiếc Diệp Cận Ngôn cuối cùng vẫn thất bại, dù sao hắn cũng là ca ca của Đường Ninh, trong trường học cơ hồ mỗi người đều biết, anh em cùng nhau diễn thân mật thì diễn được cái gì,có rất nhiều người không tiếp thụ được, cứ như vậy, Giang Diệu thành công trổ hết tài năng, chỉ đợi các thầy cô cùng hắn xác nhận tốt, liền có thể lập tức tập luyện.
Tiện nghi cho tiểu tử này!
Rất nhanh,phía dưới bài đăng liền bắt đầu bảo trì đội hình xoát lên lời như vậy.
Nhìn chằm chằm vào website trường Doãn Vũ Tình tự nhiên cũng ngay lập tức biết tin tức như vậy, trong chốc lát, sắc mặt của cô liền trắng lợi hại hơn.
Kết quả bỏ phiếu này làm Doãn Vũ Tình lần đầu oán hận bản thân dùng thân phận nam sinh đi tới cao trung nam sinh Kim Thắng.
Cô tại sao phải nữ giả nam trang tới đây? Nếu như bây giờ là bộ dáng nữ hài tử , cô căn bản không có khả năng liền một cái đề cử đều không có. Còn có, vì cái gì Đường Ninh liền có thể vẫn luôn là bộ dáng nữ hài tử ở cao trung nam sinh Kim Thắng,cô ta dựa vào cái gì?
Chỉ bằng trong nhà có tiền sao? Có tiền liền có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó sao? Vì cái gì cô ta muốn đi qua Kim Thắng? Nếu như cô ta không đến , như vậy hiện tại nhân vật Bạch Tuyết nói không chừng chính là cô, dù sao đã từng không chỉ một nam sinh khen qua cô lớn lên dễ thương, tại sao cô ta phải đến, một nữ sinh như cô ta chẳng lẽ không biết nơi này là cao trung nam sinh sao?
Doãn Vũ Tình dùng sức siết chặt tay cầm điện thoại, càng nghĩ càng cực đoan, thẳng đến tiếng chuông tan học tiết tự học bên tai của cô đột nhiên vang lên,cô lúc này mới chợt giật mình tỉnh lại.
Cô đang làm gì? Trong đầu của cô suy nghĩ cái gì?Cô sao có thể nghĩ như vậy chứ! Trường học chỉ có Đường Ninh cùng cô là nữ hài tử, cô sao có thể nghĩ cô ấy như vậy!
Đừng nghĩ, không thể suy nghĩ, không cần suy nghĩ nữa, Doãn Vũ Tình!
Cho dù ở trong lòng càng không ngừng nói với chính mình, nhưng cô chính là khống chế không nổi trong lòng chua xót.
Doãn Vũ Tình không biết là trong cốt truyện cô ta đích xác thu được cơ hội là nữ chính tiết mục « Bạch Tuyết » kỷ niệm ngày thành lập trường lần này . Đúng vậy, nguyên chủ Đường Ninh nữ giả nam trang tiến vào trường học, nhan trị vẫn có thể thu được cơ hội biểu diễn nhân vật nữ chính .
Dù sao, ai kêu thời điểm đó Đường Ninh bởi vì ghen ghét oán hận sớm đã trong bóng tối hại qua cô ta không chỉ một lần, không chỉ có như thế, một lần cuối cùng còn để Mục Thịnh tính toán trước mặt thầy trò toàn trường bêu xấu.
Thời điểm đó Doãn Vũ Tình nhiều phong quang nha, Giang Diệu cơ hồ là đã triệt để luân hãm, Mục Thịnh trong bóng tối hộ giá hộ tống cô ta, lòng Từ Tinh Bách coi cô ta là bạch nguyệt quang trắng noãn không tì vết , Diệp Cận Ngôn cũng bởi vì đủ loại ngoài ý muốn bắt đầu đối với cô ta động tâm.
Tất cả mọi người đứng bên phe cô ta, mỗi ngày cô ta chỉ cần bảo trì tính cách mình chân thực thiện lương ngây thơ thuần túy liền tốt, đối mặt với Đường Ninh hãm hại cũng chỉ cần rộng lượng bao dung tha thứ liền tốt, cái gì khác cũng không cần để ý tới.
Nào giống cô đâu, vì một điểm độ hảo cảm, lo lắng kiệt sức, nào là bị thương, nào là tính toán, nào là bán thảm.
Trong lúc đi vệ sinh, Đường Ninh nhìn thoáng qua cái gọi là website bỏ phiếu của trường , hơi nhếch khóe môi lên.
Giữa người và người, không thể không thừa nhận thật đúng là không công bằng nha!
Bất quá, có thể đạt đến ý muốn của cô là được rồi, hướng về phía tấm gương, Đường Ninh rất nhanh liền lộ ra nụ cười ngọt ngào tự nhiên.
Mà bên này, thật vất vả đem chính mình thuyết phục không suy nghĩ thêm nữa Doãn Vũ Tình quay đầu, liền thấy Giang Diệu vậy mà cũng đang nhìn website bỏ phiếu của trường, trong lòng khống chế không nổi hoảng hốt, cô đưa tay liền kéo lại cánh tay Giang Diệu , vội vàng nói, "A Diệu, cậu muốn đi tham diễn biểu diễn sao, không phải, tôi nói là cậu là người được chọn nhân vật nam chính mọi người tuyển ra ,cậu sẽ đi tham diễn sao? Cậu khẳng định sẽ đi đúng không, tôi làm sao lại hỏi ra một vấn đề ngu như vậy chứ! Nhân vật nữ chính thế nhưng là đồng học Đường Ninh đó, cậu ấy lớn lên nhìn đẹp như vậy, cậu làm sao lại không muốn cùng cậu ấy cùng nhau biểu diễn. . ."
"Vũ Phong. . ."
Vừa nghe đến Giang Diệu mở miệng,mắt Doãn Vũ Tình liền khống chế không nổi bắt đầu hơi hơi phiếm hồng lên, sau đó không hề nghĩ ngợi đứng lên, nói câu xin lỗi, liền bắt đầu hướng phía ngoài chạy đi, luôn luôn chạy đến nhà vệ sinh, cô lúc này mới bắt đầu lạch cạch lạch cạch rơi nước mắt.
Một đường đuổi theo cô đi tới nhà vệ sinh ,Giang Diệu thấy dáng vẻ Doãn Vũ Tình , liền lập tức đưa tay nắm ở bả vai cô, "Sẽ không. . ."
Nghe được hai chữ này, Doãn Vũ Tình lập tức có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về Giang Diệu bên cạnh.
"A Diệu. . ."
Cô trố mắt giật mình mở miệng.
Giang Diệu lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía cặp mắt của cơ, vừa cười vừa nói, "Tôi sẽ không đi tham diễn « Bạch Tuyết » gì đó, tôi cùng cậu cam đoan."
"A Diệu. . ."
Doãn Vũ Tình lầm bầm kêu hắn, sau đó muốn cười nhưng lại cảm thấy không nên cười, cứ như vậy trên mặt mang nước mắt, lộ ra nụ cười dường như khóc.
(*em tin anh=))))....mới lạ)
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, Đường Ninh bên này từ khi phát hiện Diệp Cận Ngôn không cẩn thận ép cô dưới thân, ánh mắt vẫn không dám rơi xuống trên người cô, mặc kệ cô nói với hắn cái gì, đều chỉ là khẽ gật đầu một cái, cho dù trả lời cũng chỉ là thập phần ngắn gọn ừ, tốt, được. Ngược lại là thời điểm cô không nhìn hắn nữa , hắn mới có thể hoàn toàn không che giấu được tình cảm trong mắt mình nhìn cô, hết lần này tới lần khác tại thời khắc cô ngẩng đầu , lại hắn sẽ lập tức buông xuống mắt .
Không thể không nói,thật muộn tao.
Người ta không cần gì, chỉ cần một ít việc đặc biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Ngồi trong xe đi hướng trường học , nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng đi xa , Đường Ninh mỉm cười nghĩ như vậy.
Thế là, chờ Diệp Cận Ngôn đưa cô đến cửa ra vào ban 7 , hai người liền lập tức được đến tin tức cô cùng Giang Diệu được chọn làm nam nữ nhân vật chính « Bạch Tuyết »
Trong nháy mắt, mắt Đường Ninh liền lập tức lóe sáng tinh tinh nhìn Giang Diệu , bàn tay dùng sức nắm cổ tay Diệp Cận Ngôn .
"Ca, anh đã nghe chưa? Cơ hội của em đến rồi!"
Cơ ức chế không nổi chính mình ngạc nhiên nhìn Diệp Cận Ngôn bên cạnh, khóe miệng cười thậm chí đều có chút không khống chế nổi.
Cái này khiến Diệp Cận Ngôn mới hiểu được biết rõ ràng tâm ý chính mình ,tim khống chế không nổi thắt chặt.
Đúng vậy, hắn quên.
Hắn như thế quá phận,những năm hỗn trướng kia hầu như người bên cạnh Đường Ninh đều là Giang Diệu, hắn bầu bạn với cô từ tuổi thơ đến hiện tại, ròng rã mười năm, chiếm cứ các mặt sinh hoạt của cô . Đường Ninh ngã bệnh, người khóc nháo không muốn về nhà, nhất định phải cùng với cô cùng nhau ngủ là Giang Diệu, không quản ăn ngon chơi vui gì người đầu tiên đưa đến trước mặt Đường Ninh cũng là Giang Diệu, lúc sinh nhật cô, người vĩnh viễn ngay lập tức chúc cô vẫn là Giang Diệu. . .
Hắn dùng thời gian mười năm , triệt để đem cả người chính mình trở thành xương máu của Đường Ninh, làm cô dứt bỏ không xong, cũng lãng quên không được, thậm chí vì hắn đi thẳng tới Kim Thắng, liền vì đem tâm hắn lần nữa đoạt lại.
Cô nói cô tựa như là không thể rời bỏ không khí không thể rời bỏ nước giống như không thể rời bỏ Giang Diệu.
Cô nói cô tuyệt đối không có khả năng từ bỏ hắn!
Càng nghĩ,sắc mặt Diệp Cận Ngôn càng tái nhợt, thậm chí ngay cả mình thế nào rời đi lớp C1-7 đều quên, chờ hắn lấy lại tinh thần, liền phát hiện hắn qua hai tiết, hỗn hỗn độn độn bắt đầu đi theo bạn cùng lớp đi xuống lầu trên sân tập thể dục buổi sáng.
Rõ ràng một cái là vị trí lớp C1-7 , một cái là vị trí lớp C2-3 , trung gian không biết cách bao xa con đường, cách bao nhiêu người, Diệp Cận Ngôn lại vẫn trong đám người liếc mắt liền thấy Đường Ninh xếp đầu hàng lớp học, bộ dáng nghiêm túc tập thể dục theo đài .
Hắn cứ như vậy kinh ngạc nhìn nhìn qua cô, thẳng đến thể dục buổi sáng kết thúc, liền lập tức thấy cô kéo lại cánh tay Giang Diệu , liền bắt đầu hướng một bên chạy tới.
Diệp Cận Ngôn cơ hồ là vô thức liền đi theo.
Sau đó nhìn hai người cứ như vậy dừng lại ở khu rừng nhỏ ngoài bệnh viện của trường.
Dừng lại, Giang Diệu lập tức liền đem cánh tay chính mình từ trong tay Đường Ninh rút ra, tiếp theo liền thấy ánh mắt của cô giống như phát sáng, chờ mong nhìn hắn.
"Em đã biết,anh trúng tuyển nhân vật nam chính « Bạch Tuyết » , muốn cùng em đối diễn đúng không? Em thật không nghĩ tới cuối cùng trong trường học người được chọn sẽ là anh! Anh nói đây có phải chính là duyên phận của chúng ta hay không, em. . ."
Nói chuyện, cô đột nhiên phát hiện Giang Diệu biểu lộ phức tạp nhìn cô, một bộ dáng muốn nói lại thôi .
Thấy thế, nụ cười hưng phấn trên mặt Đường Ninh rất nhanh liền thu liễm, khẽ cắn môi dưới, do dự nói, "A Diệu, anh. . . Sẽ tham diễn đúng không?"
Lúc trước nhìn thấy Đường Ninh đem Giang Diệu lôi đi, cũng vội vàng cùng lên đến, Doãn Vũ Tình vừa tới chỗ ngoặt, vừa nghe đến Đường Ninh hỏi như vậy, bước chân liền lập tức ngừng lại, cả người đứng ở sau vách tường không đi ra.
Cùng lúc đó, tựa trên ghế nằm ở mái nhà giáo y viện nhắm mắt nghỉ ngơi-Mục Thịnh, nghe được câu hỏi như vậy, cũng đi theo hứng thú nhướng mày.
Bên này, nhìn Đường Ninh biểu lộ thận trọng,Giang Diệu há to miệng,cự tuyệt đã đến bên miệng bỗng nhiên liền khàn giọng.
Người trước mặt này không phải người lạ, cô là cô gái hắn quan tâm quan tâm đau lòng ròng rã mười năm, hắn nhìn xem cô từ lúc mới bắt đầu sợ hãi dần dần trưởng thành một cô gái xinh đẹp động lòng người, tự nhiên hào phóng, bây giờ nhưng lại vì hắn, giống như trở lại bộ dáng bọn họ ngày đầu chung đυ.ng, nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.
Cô vì cái gì đột nhiên lại biến trở về như thế?
Hắn nhìn chằm chằm trong mắt cô tình cảm cùng kỳ vọng, còn có chỗ nào không hiểu chứ?
Nghĩ như vậy, Giang Diệu nhấp nhẹ xuống môi, sau đó liền đem ánh mắt rơi ở trên đùi Đường Ninh , "Thương thế của em. . ."
Thấy Giang Diệu hỏi thăm vết thương chân của cô, cho là hắn để ý chân cô bị thương đang biểu diễn sẽ kéo chân sau của hắn ,Đường Ninh lúc này không hề nghĩ ngợi liền lập tức ở tại chỗ nhảy.
"Tốt lắm, em thực sự tốt rồi, tuyệt không đau, em khẳng định có thể khiêu vũ, anh không cần lo lắng em sẽ ảnh hưởng đến anh, A Diệu, thật, anh tin em, em thật tuyệt không. . . A!"
Nhảy không được hai cái, Đường Ninh liền bỗng nhiên rên lên một tiếng, người càng suýt chút vì thế ngã sấp xuống, còn may Giang Diệu lanh tay lẹ mắt đỡ cô.
Nhìn đến đây, trốn ở một bên ,Diệp Cận Ngôn lúc này mới chậm rãi đem chân chính mình đã bước ra đi lại thu hồi lại.
"Em sao rồi?"
Giang Diệu vội vàng hỏi.
Cứ việc sắc mặt có chút trắng bệch, Đường Ninh lại vẫn hướng về phía Giang Diệu càng không ngừng lắc đầu, "Không có việc gì không có việc gì, một chút việc cũng không có,em vừa mới chỉ là không cẩn thận dẫm lên một cục đá mà thôi, thật không có việc gì. . ."
Cô dừng một chút.
". . . Cho nên, anh sẽ đi tham diễn sao?"
Cúi thấp đầu, Đường Ninh lần nữa nhỏ giọng hỏi như vậy.
Sau khi hỏi xong cả buổi đều không thể đợi đến đến trả lời từ Giang Diệu, cô lúc này mới siết chặt nắm tay, móng tay thật sâu khảm vào đến lòng bàn tay của cô, cô lúc này mới bỗng nhiên nghiêng đi đầu, "Không có việc gì, em sớm nên biết, chỉ là. . . Được rồi, anh không tham diễn cũng không có chuyện gì, em biết là em một mực miễn cưỡng anh, từ vừa mới bắt đầu ước hẹn ba tháng đến bây giờ là « Bạch Tuyết » đều là em một mình cưỡng cầu, không có gì, a, không có chuyện khác, em đi trước,em, đi. . ."
Nói, Đường Ninh liền lập tức xoay người sang chỗ khác, nhấc chân vừa định đi về phía trước.
Một giây sau --
"Được."
Thanh âm Giang Diệu trầm thấp sau lưng cô bỗng nhiên vang lên.
Đường Ninh bỗng dưng mở to hai mắt đã bắt đầu phiếm hồng , sau đó máy móc xoay đầu lại, không thể tin nhìn Giang Diệu.
"Anh nói, cái gì?"
"Được. . . Anh nói được. Không phải đã nói có ba tháng sao? Anh cũng không thể cái gì đều không đáp ứng em, đúng hay không?"
Giang Diệu nghiêm túc nhìn về phía hai mắt Đường Ninh đỏ như thỏ .
Cơ hồ là nháy mắt, Đường Ninh không chút do dự một chút liền nhào tới trong ngực của hắn, sau đó dùng sức ôm lấy cổ của hắn.
"A Diệu. . ."
Giang Diệu cứ như vậy tùy ý Đường Ninh ôm hắn,hai tay trước kia rũ xuống hắn bên người , lúc này mới chậm rãi, chậm rãi phủ trên lưng Đường Ninh .
Ánh mắt của hắn kinh ngạc, trong lúc nhất thời thậm chí đều có chút không hiểu rõ chính mình suy nghĩ cái gì, vì cái gì hắn vừa nhìn thấy Đường Ninh chật vật, liền căn bản khống chế không nổi chính mình muốn để cô bắt đầu vui vẻ, hắn căn bản là nghe không được cô ra vẻ hào phóng kì thực ủy khuất.
Mười năm thành thói quen, làm sao có thể là một sớm một chiều là có thể cải biến.
[Độ hảo cảm Giang Diệu : 60.]
Lại khôi phục lại ngay trị số ban đầu, cái gì lấy thân phận Doãn Vũ Tình là nữ sinh uy hϊếp hắn cùng với cô yêu đương các loại, Giang Diệu xem như lần nữa bị Đường Ninh san bằng.
Nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở Đường Ninh ở trong lòng nhướng mày, nghĩ như thế.
Bên này từ đầu đến cuối đều không đi ra,Diệp Cận Ngôn nhìn xem hai người ôm nhau trong rừng trúc , cũng không biết nhìn bao lâu, lúc này mới bỗng nhiên bật cười, chậm rãi quay người rời đi.
Đồng dạng thấy cảnh này ,Doãn Vũ Tình đã từ từ, chậm rãi ngồi xuống nước mắt không khống chế rơi xuống.
May Đường Ninh không biết Giang Diệu cùng Doãn Vũ Tình hứa hẹn cái gì, nếu không khẳng định sẽ vỗ vỗ bờ vai của cô ta.
Miệng nam nhân chỉ biết gạt người.
Em gái à, em còn quá non!
Hút thuốc nhìn về phương xa. jpg
15h51-18h14 28/8/2022
4800 chữ