Lần trước gặp chuyện như một viên đá ném vào trong nước, dập dờn tạo ra một gợn sóng lúc sau trở về yên lặng, tựa hồ chính là cho hành trình vô vị của chúng ta gia tăng một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tuy rằng ta muốn trải nghiệm cuộc sống của cao thủ mà cuối cùng chưa toại, nhưng lúc này ta rốt cục cảm nhận được hậu quả là khá nghiêm trọng, đó là bởi vì mọi người, chính là Ngự Ly cũng không để ý ta, Mặc Ngọc lại không cần nói, gương mặt lạnh nhạt vốn có hiện lên tựa hồ có thể đông ta thành băng......
Lúc ta vẻ mặt nịnh nọt, tìm việc để làm, tìm chuyện để nói, qua vài ngày hành hạ, Tiểu Trúc trước hết nhịn không được.
" Chủ tử không biết yêu quý chính mình như vậy sao? Chủ tử đem tâm ý của hạ nhân chúng tôi trở thành cái gì?"
" Ha hả, nghe ngươi nói kìa, ta khi nào thì xem Tiểu Trúc là hạ nhân? Không phải n là người một nhà?"
Ta đoán chừng không còn chủ tử nào giống ta ăn nói khép nép như vậy......
" Người một nhà? Lúc chủ tử tự mình liều lĩnh lao ra có từng nghĩ tới điều này? Nếu chủ tử bị thương, bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
" Có các ngươi ở đây, ta thế nào có thể bị thương? Không phải không có việc gì sao?"
Không biết vì cái gì chột dạ, chỉ có thể nhỏ giọng than thở. Tiểu Điêu cùng Tiểu Tuyết hai tiểu hài tử giờ phút này rõ ràng tỏ vẻ cùng Tiểu Trúc đứng ở cùng phía, Tiểu Trúc vừa quở trách ta, hai người bọn họ vừa phối hợp không ngừng gật đầu.
" Ha hả, Ngự Ly, biết ngươi hiểu rõ ta nhất, bọn họ cũng không để ý ta, ngươi khẳng định luyến tiếc không để ý tới ta đúng hay không?"
Ai ngờ Ngự Ly rất không nể tình xoay mặt đi......
Tất cả mọi người cùng chiến tuyến, nhất trí đối ngoại, ta giống như chính là địch nhân vạn ác kia......
Một đường hướng tây, cảnh sắc càng ngày càng hoang vắng, lúc đầu trên cơ bản mỗi ngày đều có thể đi ngang qua một vài thành trấn nhỏ, sau đó cảnh sắc đều trở nên ngày càng hiu quạnh, gió to luôn thổi cát sỏi trên mặt đất đánh vào mặt, gây đau đớn.
Đứng dậy giãn gân cốt bị xe ngựa xóc nảy mà mỏi nhừ, đưa mắt nhìn bốn phía, trước mắt hiu quạnh, không khỏi cười ra tiếng.
" Phụ hoàng thật đúng là suy nghĩ cho ta, nơi này đích thật là nơi thích hợp để suy nghĩ, thật sự là thanh tĩnh."
Gió thổi tung cát từng trận, diều hâu lượn vòng ở chỗ cao trên bầu trời, khắp nơi trống trải, môt màu đơn độc, mênh mông vô bờ một mảnh mờ mịt.
Ngự Ly đi đến bên người ta, kéo tay ta, lẳng lặng nhìn ta, hướng hắn mỉm cười.
" Đi vào nơi này chúng ta mới càng tự do, xem diều hâu kia, bay rất cao, hiện tại chúng ta có thể muốn làm gì thì làm, trời cao mặc ta bay."
" Hừm."
Ngự Ly không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn ta, ta biết hắn lo lắng cho ta, nhìn thấy nơi hiu quạnh này, hắn lo lắng ta sẽ thương tâm, sẽ cho rằng bị Phụ hoàng vứt bỏ mà cảm thấy khổ sở.
" Không cần lo lắng, nơi này tốt lắm, ta tuyệt không khổ sở, có các ngươi ở cùng ta."
Ôm chặt hắn, hôn lên mái tóc hắn, Ngự Ly chôn đầu vào hõm cổ của ta.
Rất xa thấy tướng sĩ biên ải nghênh đón ta, chiến kỳ bay lượn trong gió, chỉnh tề xếp thành hàng, khôi giáp ngốm đầy không khí xơ xác tiêu điều, thổ địa như vậy, người như vậy, làm cho lòng người không khỏi kích động, nơi này chính là đổ xuống bao nhiêu giấc mộng chiến trường cả đời nam nhi ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh......
" Mạt tướng Lí Hoài Thanh, thần Tề Dụ, tham kiến ngũ hoàng tử điện hạ."
" Tham kiến ngũ hoàng tử điện hạ."
Hai người dẫn đầu thi lễ, toàn thể quan binh xếp thành hàng đồng loạt quỳ xuống, tiếng la rung trời, làm cho người ta cảm xúc dâng trào. Nhưng ta lại thấy được trên mặt bọn họ vẻ khinh thường, trong mắt những người dày dạn kinh nghiệm sa trường như bọn họ, ta bất quá là kẻ sống an nhàn sung sướиɠ, hoàng tộc tay trói gà không chặt yếu đuối mà thôi.
" Lí Đại tướng quân, Tề đốc quân xin đứng lên, các vị tướng sĩ miễn lễ. Kiều Sở bất quá chỉ mang thân phận hoàng tử, tự hỏi không có tư cách nhận đại lễ của các vị như thế, các vị tướng sĩ hàng năm trấn thủ biên quan, bảo vệ an nguy Khánh Quốc ta, ta nên hướng các vị hành lễ mới đúng."
Nói xong chắp tay, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua toàn bộ, khom người cúi chào. Chỉ thấy tướng sĩ vừa mới đứng lên đều toàn thể quỳ xuống.
" Kiều Sở tự biết trong mắt các vị bất quá là một hoàng tử sống an nhàn sung sướиɠ, hay là các vị công thần quốc gia vô cùng ghét bỏ Kiều Sở, không chịu nhận tâm ý Kiều Sở một chút?"
" Không dám."
" Ngũ hoàng tử điện hạ thân phận tôn quý, đích thân tới biên quan đã là khích lệ thật lớn cho các tướng sĩ, điện hạ lại thêm đại lễ như thế, mặc tướng không nhận nổi."
" Lý tướng quân nói sai rồi, nếu không có tướng sĩ biên quan tận lực trấn thủ biên ải, Quốc Khánh ta sao có thể yên ổn? Cuộc sống yên ổn cũng không có, chúng ta làm sao có thân phận, dựa vào các vị là công thần của Quốc Khánh ta, Kiều Sở hành lễ các vị có mặt cũng là thích hợp."
" Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách."
Tiếng la chỉnh tề to rõ cuốn hút ta, nơi như vậy quả thực đáng để ta đến.
" Hôm nay trước mặt rất nhiều tướng sĩ, Kiều Sở sẽ nói, nếu Kiều Sở đã đến biên ải, như vậy giờ phút này Kiều Sở sẽ không còn là hoàng tử, chỉ là một cái quân nhân. Hiện tại ở chỗ này, sẽ không có ngũ hoàng tử, Kiều Sở và các vị tướng sĩ cùng ăn cùng ở, các vị tướng sĩ sống thế nào Kiều Sở sẽ sống như thế."
Nhìn quét toàn bộ, ánh mắt kiên định, có lẽ là bị lời nói ta cuốn hút, thật không ngờ ta sẽ nói như vậy, vẻ mặt bọn họ cũng bắt đầu có chút kinh ngạc, đối với nam nhi nhiệt huyết như vậy, cùng với thân phận và quyền thế làm cho bọn họ nghe lệnh ta, còn muốn làm bọn họ tận đáy lòng thần phục ta, cam lòng cho ta sử dụng mới là kết quả ta muốn.
Bữa tiệc chuẩn bị đón tiếp ta, mọi người hào sảng ra sức chuốc rượu ta, hy vọng thấy của vẻ say rượu của ta, muốn nhìn ta xấu mặt. Nói thật tửu lượng của ta xác thực không nhiều, trực tiếp giống bọn họ cầm lấy bình rượu mà uống, đích thật là năng lực tiếp nhận của ta vượt ngoài giới hạn, muốn bọn họ về sau thần phục ta, đầu tiên sẽ cùng bọn họ hoà mình, cho nên ta từ chối, cùng bọn họ kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ, mùi vị cay xè tràn ngập yết hầu của ta, Mặc Ngọc vài lần muốn thay ta chắn rượu, đều bị ta ngăn lại. Cảnh tượng trước mắt càng uống càng mơ hồ, nhưng trong tiềm thức ta không ngừng nhắc nhở chính mình quyết không thể ở trước mặt bọn họ hiện ra men say, dùng móng tay ra sức cắm vào thịt làm cho chính mình duy trì tỉnh táo, mỗi một lần kính rượu với ta mà nói đều là một lần dày vò, thật sự là không biết rượu này có cái gì ngon mà uống, làm cho nhiều người mê muội trong đó như vậy, đến khi nhìn mọi người say rượu ngã nhào, cuối cùng ta mới thả lỏng thần kinh, xụi lơ trên mặt đất mất đi ý thức.
Một đêm uống rượu quá mức kết quả chính là ngày hôm sau đầu cháng váng đau nhức, phân không rõ phương hướng, đầu đau sắp vỡ ra. Thật vất vả mở mắt ra, phát hiện chính mình đang nằm ở doanh trướng. Đang chuẩn bị gọi người, chỉ thấy Ngự Ly mang chậu nước tiến vào, khăn lạnh đắp lên đầu ta, nhất thời tỉnh táo không ít, Ngự Ly kéo tay của ta, dùng khăn nhúng nước chà lau lòng bàn tay của ta, đau đớn rất nhỏ truyền đến, mới làm cho ta ý thức được đêm qua vì bảo trì thanh tỉnh, lòng bàn tay đã bị ta đâm chảy máu.
" Làm gì tích cực như vậy, uống nhiều hại thân như vậy."
" Có một số việc phải làm."
"......"
" Bất quá ta còn lời, sáng sớm liền hưởng thụ Ngự Ly đại mỹ nhân của ta đến cẩn thận chăm sóc như vậy, thật đúng là diễm phúc."
Đổi một bộ dáng vô lại trêu đùa, không hề trì hoãn nhìn Ngự Ly sắc mặt vốn cau mày chuyển hồng, quay mặt đi lộ ra cái cổ xinh đẹp, nhịn không được lại gần hôn lên góc cổ mẫn cảm hắn, làm hắn run rẩy một trận, ngậm lấy vành tai hắn đầu lưỡi khẽ liếʍ.
" Hừm......"
Ngự Ly thoải mái phát ra một tiếng rêи ɾỉ, cả người đã dựa vào trong lòng ta, thân thể thật sự là mẫn cảm a......
" Điện hạ, Lý tướng quân cầu kiến."
...... Buồn bực, rất buồn bực......
Ngự ly hoảng sợ từ trong long ta nhảy ra, có chút bối rối tìm quần áo đến giúp ta thay, ửng đỏ trên mặt còn chưa biến mất, rất là mê người.
" Mời."
Lí Hoài Thanh vén rèm lên tiến vào doanh trướng, nhìn Ngự Ly cẩn thận chuẩn bị quần áo trên người cho ta, ánh mắt dao động dừng ở trên cổ Ngự Ly, nhìn thấy dấu vết màu đỏ rõ ràng trên mặt, một loại vẻ mặt hiểu rõ xuất hiện ở trên mặt hắn, sau đó liền mang theo ánh mắt hèn mọn cùng khinh thường nhìn Ngự Ly, hiển nhiên là đem Ngự Ly trở thành nam sủng của ta, làm cho ta rất không vui.
" Lý tướng quân sớm như vậy liền tới rồi, chính là có chuyện quan trọng?"
" Bẩm điện hạ, tướng sĩ đã xếp hàng xong, thỉnh điện hạ giám sát thao luyện."