Bệnh dịch phía nam cũng dần dần được khống chế và ngừng lại xuống, bởi vì có ví dụ Vương Vĩnh Dật làm nhắc nhở, chuyện cứu tế dân đói ở các nơi cũng không có lộn xộn, cuối cùng tất cả đã xong ở nơi này sau đó chúng ta chuẩn bị hồi kinh. Thời điểm bước ra nha môn Giang Châu đài phủ, ta bị kinh sợ, trên đường phố dân chúng đứng từ cổng phủ nha kéo dài đến ngoài thành, khoảnh khắc ta xuất hiện kia, đều bắt đầu hô to "Ngũ hoàng tử", trong lòng nhất thời cảm thấy được có một cảm giác thỏa mãn. Trên mặt mỗi người đều có ý cười ấm áp, ngay cả Mặc Ngọc cũng vậy. Ngồi ở trên mã xa không ngừng nhìn lại cảnh sắc phía sau, bầu trời có bắt đầu mưa phùn, trận mưa này tới thật là đúng lúc, sẽ đem ký ức không vui về nơi này thanh tẩy đi, bây giờ đại nạn của dân chúng Khánh Quốc cuối cùng trôi qua.
" Mặc ngọc, ngươi...... Ngươi vào ám dạ như thế nào?"
Không nghĩ tới ta sẽ hỏi vấn đề này, ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái.
" Thuộc hạ là được ám dạ nuôi lớn, Mặc Ngọc là cô nhi, là trưởng lão Huyền Mục mang Mặc Ngọc vào ám dạ, tìm được danh sư dạy tôi võ công xây dựng ngự kiếm sơn trang."
" Vậy ngươi có biết cha mẹ ở đâu?"
" Không biết, chỉ biết mình tên là Mặc Ngọc."
Cô nhi sao? Lại là một người mạng khổ. Có lẽ là chạm đến nỗi đau của Mặc Ngọc, hắn cúi đầu không nói nữa. Cố gắng cầm lấy tay hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ rút về, không nghĩ tới hắn chính là thoáng sửng sốt, cũng biết được ta đang nắm tay hắn. Tiếng cười từ ngoài xe ngựa truyền đến, tiểu Điêu vén rèm lên đi theo phía sau ngự ly, tiểu Điêu vẻ mặt hưng phấn.
" Công tử, đừng ngồi trong xe ngựa, đi ra cưỡi ngựa đi, Ngự Ly ca ca vừa rồi dạy đệ."
Ngự ly chính là thản nhiên lướt qua bàn tay ta đang nắm Mặc Ngọc, cẩn thận quan sát thần sắc hắn, xác định không có khác thường ta mới yên tâm, thế nhưng chuyện làm người đau đầu chính là, ta không biết cưỡi ngựa......
Thấy ta nửa ngày không nhúc nhích tĩnh, tiểu Điêu lôi kéo tay ta ra bên ngoài, đi đến trước ngựa, nghĩ thầm xong rồi, lần này chắc chắn mất mặt rồi......
Ta nhìn chằm chằm do dự có lên ngựa hay không, Ngự Ly mới lên tiếng.
" Điện hạ luôn bên trong thâm cung, không biết cưỡi ngựa." Thật xấu hổ......
Đang suy nghĩ, cảm thấy được cả người nhẹ nhàng, đã bị người ôm ngang hông, chờ ta phản ứng lại đã ở trên lưng ngựa, kẻ phía sau là Mặc Ngọc.
" Cám ơn."
Đoán là không có đáp lại......
Cảm giác được Mặc Ngọc hai chân kẹp chặt, ngựa bắt đầu chạy về phía trước, trước kia luôn tưởng tượng cưỡi ngựa là chuyện rất hay, nhưng hiện tại ta đã biết, rất khó chịu, bởi vì ta bị chóng mặt......
Thật vất vả dừng lại, bất chấp hình tượng vọt tới ven đường một trận nôn ra, Mặc Ngọc đứng phía sau vỗ nhẹ lưng ta, động tác này làm cho ta cảm thấy được thực an tâm cũng thực mê hoặc, rốt cuộc người nào mới thật là hắn, là cái tên trầm mặc lạnh như băng hay là kẻ tâm tư tỉ mỉ này.
Cuối cùng nôn xong, đi đến bên ngựa trong lòng đang vô cùng do dự, Mặc Ngọc đưa một bàn tay tới trước mặt ta, dư vị sau cơn mưa khắc trên mặt hắn, thế này làm người cảm thấy được an tâm, không tự chủ được đưa tay để hắn đỡ ta lên ngựa, lần này không phải giục ngựa chạy như điên, chính là chậm rãi bước đi, nhìn ngọc bội bàn long màu đen buộc trên chuôi kiếm trên người hắn liền nhoáng lên một cái, phía sau hô hấp của Mặc Ngọc ấm áp mơn trớn phía sau tai ta, không khỏi làm ta nghĩ đến đêm cuồng loạn đó.
" Mặc Ngọc, chúng ta, đêm đó chúng ta......"
Cảm thấy tay hắn nắm dây cương cứng đờ.
" Mặc Ngọc, ta nghĩ, ta nghĩ ta thích ngươi."
"......"
" Không phải vì đêm đó, đương nhiên cũng là vì đêm đó, bất quá không phải......"
Không khỏi xấu hổ, ta đang nói cái gì ......
" Thuộc hạ biết."
" Không, ngươi không biết."
" Trong lòng ta, ngươi rất quan trọng."
"......"
" Còn công tử Ngự Ly?"
" Ngự ly với ta mà nói, là tồn tại đặc biệt, hắn là người đầu tiên ta muốn bảo vệ. Nhưng ngươi, là người hiểu rõ ta nhất, thời điểm ta vì Ngự Ly mà tự trách, lúc ở Hướng Dương Sơn cũng vậy."
" Nếu người phải lựa chọn một người?"
" Ta...... Ta không thể chọn......"
Sau đó chính là im lặng, một đường trầm mặc, đến lúc thấy Ngự Ly chở tiểu Điêu đứng ở xa lập tức hướng chúng ta phất tay cười.
" Được."
" Cái gì?" Lần này đến phiên ta ngây ngẩn.
" Thuộc hạ sẽ thử chấp nhận người."
Lần này là ta hoàn toàn sững sờ...... Ý của hắn là gì? Chấp nhận ta sao? Nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, đã thấy đầu của hắn hướng bên kia, nhưng dung mạo thật sự nhẹ nhàng, ta thấy không khỏi mỉm cười.
Mang theo tâm tình tốt đẹp trở lại kinh thành, đi vào triều đình phục mệnh, nhưng nghênh đón là một chấn động khác. Thái tử cầm đầu bọn quan viên đảng thái tử đều đứng ra buộc tội ta, nói ta coi thường an nguy mấy ngàn tánh mạng dân chúng ở Hướng Dương Sơn Phong thành, tùy tiện hạ lệnh đốt sơn, kiến cho sinh linh ca thán, yêu cầu Hoàng Thượng trừng phạt dồn dập.
" Ngươi cũng biết tội?" Phụ hoàng ngự ở ngôi cao nhìn xuống ta, mà ta chính quỳ giữa loan điện, cúi đầu.
" Nhi thần có tội gì?"
Phụ hoàng đem một tấu chương hướng trên ngự án thật dày ném đến ta,
" Nhìn xem trên đó viết gì, còn nói ngươi vô tội?"
Hừ! Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ?
" Nhi thần tự hỏi không thẹn với lương tâm, không thẹn với phụ hoàng giao phó, không thẹn với giang sơn Khánh Quốc. Nhi thần thật sự vì những vong linh trên núi Hướng Dương cảm thấy tự trách, nhưng nhi thần không sai, thử hỏi mấy ngàn tánh mạng ở Hướng Dương Sơn cùng hàng ngàn hàng vạn tánh mạng dân chúng giang sơn của Phụ hoàng cái nào nhẹ cái nào nặng? Nếu Phụ hoàng cho rằng nhi thần có tội, như vậy nhi thần lĩnh tội tạ ơn."
Dứt lời nhanh chóng cúi đầu, không thèm nói lại? Không cần xem cũng biết, hiện tại Phụ hoàng đã bị ta chọc giận đến nửa ngày không nói một câu, nếu không cũng sẽ lâu vậy không ra tiếng, một đám đại thần đều giả mù sa mưa nói xong " Hoàng Thượng bớt giận".
Rốt cục bãi triều, nhìn thái tử như trước một bộ dáng suy nghĩ hơn nữa có chút hả hê nhìn ta, cùng với lục hoàng đệ trước kia không lâu còn lôi kéo làm quen với ta nay một biểu tình lạnh lùng không biết ta, chẳng hề để ý cười cười, xoay người hướng Chiêu Hoa điện của ta đi đến, vẫn là về nhà tốt hơn.
Ngày kế nhận được thánh chỉ, chẳng qua là " Ngũ hoàng tử, trong lúc giúp nạn thiên tai, bất chấp sinh mệnh bách tính, làm cho sinh linh ca thán, không biết hối cải cự không chịu nhận sai, nay giáng tới Biện châu suy nghĩ", như cũ dửng dưng tiếp nhận thánh chỉ, hô lớn một tiếng: " Tiểu trúc, Ngự Ly, thu dọn hành lý, chúng ta phải chuyển nhà."
Quả thật, ta không quan tâm, đối với thân nhân như vậy, cho dù có quan hệ huyết thống gần nhất này thì thế nào? Là bọn họ vứt bỏ ta trước. Nhà của ta là nơi có Ngự Ly, có Mặc Ngọc, có tiểu Trúc, chỉ cần nơi nào có bọn họ chính là nhà của ta, ta chỉ muốn bảo vệ bọn họ, dù là ở Chiêu Hoa điện trong hoàng cung này, hay là ở biên cảnh Tây Bắc xa xôi, lạnh lẽo nơi Biện Châu, ở nơi nào đều giống nhau, bởi vì bọn họ ở đều bên cạnh ta, nhà của ta ngay bên cạnh.
Nơi cao nhất đất nước, một thân ảnh to lớn lại cô độc đứng ở trong nắng chiều, nhìn hướng Chiêu Hoa điện xa xa.
" Nghê Thường, đó là con của chúng ta, nàng có trách ta không? Chính là, ta cũng không còn cánh nào, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn nó."