Hợp Tung Thiên Hạ

Chương 5: Chân tướng

Nhiều lần xác định người tới không có ác ý, Ngự Ly mới đồng ý chúng ta tiến đến, anh vẫn là đứng bên cạnh tôi.

" Ngươi là ai? Ngươi chẳng lẽ biết nguyên nhân ta mẫu phi bị phế, nhà ngoại công bị tịch biên sao? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

" Thuộc hạ, Huyền Mục được Tể tướng gia một tay đào tạo, thề sống chết đi theo Tể tướng gia, sinh mạnh hạ tiện này của thuộc hạ là Tể tướng gia ban cho, Tể tướng gia không còn, nô tài thề sống chết nguyện trung thành với Điện hạ. Tướng gia và Nương nương bị oan khuất rất lớn!"

Có thể là thật sự thương tâm, nói xong Huyền Mục đã muốn rơi lệ đầy mặt.

" Tướng gia tuyệt không có ý mưu phản, nương nương cũng là bị đổ oan cùng Hi Quốc thái tử tư thông mới biến thành như vậy, năm đó Tướng gia tuy rằng quyền khuynh đế quốc, nhưng đối với Hoàng Thượng trung thành có thể chiếu sáng nhật nguyệt, cùng Tướng gia một lòng hy vọng Khánh Quốc ta có thể dân giàu nước mạnh, đây là nhiều năm khát vọng của Tướng gia, Hoàng Thượng lại hoài nghi Tướng gia dụng tâm, vì tội mưu phản tịch biên Tướng phủ, vốn Tĩnh phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung, ngay khi Tướng gia xuất thế không lâu liền bị đương kim Hoàng hậu, năm đó Thục phi ở trước mặt Hoàng thượng tố giác nương nương cùng Hi Quốc thái tử có tư tình, Hoàng Thượng giận tím mặt còn đem Nương nương đang mang long tử biếm lãnh cung, vốn nghĩ đến Hoàng Thượng niệm tình cũ tha cho Nương nương, chính là Hoàng Thượng tư nhiên hoài nghi đứa nhỏ Nương nương đang mang không phải là long chủng, vì che đậy triều đình, Nương nương mới vừa sinh xong Hoàng Thượng ban thưởng ba thước lụa trắng."

Vốn cũng đã đoán được thân thế của ta lien quan thật lớn tới bí mật cung đình, nhưng không nghĩ tới là như thế này, bởi vì tin người khác làm hại chí thân của ta đều rời khỏi tôi, quan hệ huyết thống trên duy nhất đời này cũng không nguyện thừa nhận ta, nắm chắc trở thành con chuột tối tăm không đáng quan tâm, nhầm để tôi tự sinh tự diệt sao?

" Khi Tướng gia còn sống, sáng lập ám dạ, vì Điện hạ chưa trưởng thành nên thuộc hạ quản lý thay, hôm nay thuộc hạ rốt cục gặp được Điện hạ rồi, rốt cụôc đợi cho Điện hạ trưởng thành, thuộc hạ lần này đến thỉnh điện hạ chưởng quản ám dạ, giúp Tướng gia và Nương nương giải tội."

" Ám dạ? Đây là thứ gì?"

" Thưa điện hạ, ám dạ là năm đó được Tướng gia tạo ra chủ ý chỉ dùng để đến phát triển kinh tế quốc gia, về hiệu ăn, khách trạm, tơ lụa v.v…, có thể nói lấy quy mô lúc đó gần như giàu mạnh, Hoàng Thượng cũng chính là bởi vì điều này mới càng ngày càng kiêng kị Tướng gia, vì mưu đồ kết đảng riêng tư định tội Tướng gia, mưu đồ riêng tư như thế nào? Lợi nhuận kiếm được đều là dùng giúp nạn thiên tai, quản lý trường học, tạo phúc cho con dân Khánh Quốc, ai tin kết quả như vậy, Tướng gia đối bọn thuộc hạ đều có ân tri ngộ tái tạo, thuộc hạ đều chỉ có thể trơ mắt nhìn Tướng gia và Nương nương...... Bọn thuộc hạ có thể nuốt được uất nghẹn này như thế nào! Thỉnh điện hạ tiếp quản ám dạ!" Dứt lời quỳ xuống trước mặt tôi.

Thật sự là càng ngày càng phức tạp, vốn đi vào thế giới này, tôi thực thỏa mãn với hiện hại, cùng Ngự Ly, Tiểu Trúc cùng nhau ở nơi này không người hỏi đến, cuộc sống cũng tốt lắm, hiện tại đột nhiên cho tôi thêm một thâm thù đại hận thế này, làm cho tôi có chút trở tay không kịp, tuy rằng mối thù này là của chủ nhân thân thể tiền nhiệm, vốn cùng tôi không có quan hệ gì, nhưng khi nghe câu chuyện, trong lòng lại không biết vì cái gì ẩn ẩn đau, cảm thấy chua xót.

Từ mờ mịt đến hoàn hồn, sau một lúc lâu mới nói:

"Vị này, Huyền thúc thúc, cái này với tôi mà nói rất đột nhiên, sự tình này chính là chuyện quá lớn, tôi hiện tại có một cuộc sống yên ổn, hơn nữa ở chỗ này cuộc sống cũa tôi tốt lắm, không nghĩ lại tham gia cuộc tranh đấu nội bộ này nữa, huống hồ cho dù tôi tiếp nhận được ám dạ thì thế nào đây? Chẳng lẽ chú muốn tôi cùng phụ hoàng đối địch sao? Mặc kệ năm đó ai đúng ai sai, đều đã thành chuyện xưa, phụ hoàng cho dù có sai, chẳng lẽ tôi có thể đối với phụ thân thân sinh của chính mình xuống tay báo thù sao? Tôi, không thể chấp nhận."

"Chính ngài là ngoại tôn của Tướng gia, chỉ cần ngài là Điện hạ Kiều Sở , thì chủ nhân của ám dạ, là chủ tử của thuộc hạ."

......

" Không nên ép tôi, cho dù muốn tôi tiếp nhận ám dạ, thì các người trước đó nên làm, vì cái gì đến lúc này mới muốn tới tìm tôi. Huyền thúc thúc về trước đi, lẻn vào hoàng cung dù sao cũng là rất nguy hiểm, thừa dịp trời còn chưa sáng sẽ không bị người phát hiện, đi đi, không cần mang đến phiền toái cho chúng ta, hiện tại cuộc sống ở lãnh cung mà nói đã là tương đối yên ổn, an nhàn, tôi đối với hiện tại thực vừa lòng, chú trở về đi."

" Nhưng...... vậy, điện hạ nếu muốn gặp thuộc hạ, chỉ cần tìm được nội vụ phủ thu đại nhân, nói rằng ‘thái dương xuất thế’, thuộc hạ tự nhiên sẽ nhận được tin tức, thuộc hạ cáo lui trước."

Dứt lời, xoay người liền rời đi, biến mất ở trong bóng đêm.

Thật sự là một vở kịch cũ vào ban đêm, hết thảy làm cho của tôi đầu óc thực loạn, dù sao tôi vốn dĩ đã không phải Lạc Kiều Sở, chẳng lẽ tôi thật sự muốn dùng thân thể này cùng phụ thân đối đầu sao? Tôi phải mang phần thù hận này sao? Tôi thực chán ghét như vậy, chán ghét chuyện máu tanh, dơ bẩn này.

" Điện hạ, người......" - thấy tôi thần sắc mờ mịt, Ngự Ly rất là lo lắng.

" Tôi không sao, thật sự, chính là cả đêm nhiều chuyện phát sinh, nhất thời khó có thể chấp nhận mà thôi. Đúng rồi, tôi trước kia biết võ công sao?"

Tựa hồ không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, Ngự Ly nhất thời không phản ứng.

" Đúng vậy, có thể là mất trí nhớ, cho nên điện hạ đã đem chiêu thức quên đi, trước kia điện hạ võ nghệ tốt lắm."

" Phải không? Tôi một mình sống tại lãnh cung, sẽ có ai dạy tôi võ công?"

" Ngự Ly không biết, chỉ biết là Ngự Ly lúc đến hầu bên người điện hạ, điện hạ võ nghệ cũng đã tốt lắm."

" Phải không? Nếu trước kia biết, vậy bây giờ còn có thể khôi phục không?"

" Có thể, điện hạ võ công căn bản tốt hơn nữa cốt cách thanh kỳ, tuy rằng chiêu thức đã quên, nhưng nội lực vẫn còn, chỉ cần điện hạ mỗi ngày kiên trì luyện tập chiêu thức cũng vận khí điều tức, không bao lâu nhất định có thể khôi phục."

Tin tức này nhưng thật ra làm cho tinh thần của tôi rất là phấn chấn, không nghĩ tới còn có thể biến thành võ lâm cao thủ.

" Điện hạ...... Điện hạ vì cái gì phải sốt ruột khôi phục võ công, là Ngự Ly lo lắng đúng sao?" Nói xong, Ngự Ly liền cúi đầu, không muốn làm cho tôi nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, bộ dáng làm cho người ta rất là đau lòng.

" Không, đương nhiên không phải, tôi đương nhiên tin tưởng Ngự Ly, tôi chỉ là không nghĩ, không nghĩ làm cho ngự ly vì tôi lâm vào nguy hiểm, nếu tôi có thể bảo vệ chính mình, Ngự Ly sẽ không đối mặt nguy hiểm giống tối nay như vậy, tôi...... Tôi không nghĩ bởi vì tôi mà làm anh bị thương."

Nghe xong, Ngự Ly ngẩng đầu, ánh trăng chiếu rọi xuống cả khuôn mặt, xinh đẹp giống như điêu khắc, ý cười ở đáy mắt làm cho ánh mắt hắn sáng lên, hướng tôi lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to.

" Điện hạ, ngày mai bắt đầu Ngự Ly liền giúp điện hạ luyện tập chiêu thức cùng điều tức."

Nhìn bộ dáng hắn vui vẻ, tôi cũng thực vui vẻ, chỉ cần anh cười, tôi sẽ cảm thấy thực hạnh phúc, giờ phút này anh hẳn là cũng là thực hạnh phúc, chúng ta nhất định không bỏ rơi người một nhà. Ân ân oán oán, nếu thật sự Lạc Kiều Sở đã chết, nếu tôi đã kế thừa thân thể này, như vậy toàn bộ đều theo Lạc Kiều Sở mà kết thúc, tôi chỉ là tôi, tôi chỉ hy vọng cuộc sống yên bình, sống cùng bọn họ. Tuy rằng Lạc Kiều Sở này còn mang theo rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng đã còn không quan trọng, bởi vì cuôc sống về sau chính là tôi.

" Tốt." Tôi mỉm cười gật đầu.