CHƯƠNG 4
Cuộc họp mặt cuối cùng cũng kết thúc, lão Tào muốn tiễn mọi người ra tới cửa.
Nhưng một đám người lại không tiết chế được, uống quá nhiều, lúc đứng dậy đầu óc đều choáng váng, có hai người ngay cả đứng còn không đứng nổi, chân tay đều nhũn ra. Có người thật sự không chịu nổi , phải ngồi hoãn lại một lúc mới đi được, mọi người chỉ thể giúp đỡ nhau ngồi lại , Minh Thư còn nâng nâng khó chịu nên đi vào toilet.
Uống nhiều không ngừng dẫn đến khó chịu , lão Lào cùng Phàm Sở Ngọc cũng phải đi cùng để giúp đỡ.
Vị Trí của nhà sinh ở ngay khúc cua , nếu muốn đến đó phải đi qua một cái hành lang vòng quanh lòng vòng, ở cuối đó chính là nhà vệ sinh. MinhThư gần đi vào trong tới nhà vệ sinh , cũng không cần có người giúp đỡ , nhưng nàng lại có điểm chịu không nổi , vào không đến nửa phút liền đi nhanh ra ngoài.
Toilet không phải thực sự dơ , vẫn luôn có người dọn dẹp , cũng có sáp thơm để loại bỏ mùi lạ , nhưng Minh Thư có thói quen sạch sẽ, lúc ra tới bên ngoài nàng còn rửa sạch tay , lặp đi lặp lại chà sát , xoa đến lỗi mu bàn tay trắng nõn của nàng đã nổi lên một mảng đỏ.
Lão Tào và hai người khác cũng đang ở ngoài ,tán ngẫu qua lại, bàn luận về những khoản đầu tư.
Nơi này tương đối yên tĩnh , hành lang còn có người khác qua lại , đi ngang qua , đi hút thuốc,người thì say khướt nằm trên mặt đất , …. Vào ban đêm quán bar thật sự quá loạn , liền có một đôi tuổi trẻ không ý thức đang thân mật với nhau , ôm nhau một chỗ lửa nóng sờ xoạng gặm nhấm lẫn nhau , làm lên tục cũng không thèm để ý những người xung quanh.
Mọi người nhìn thấy cũng chẳng ai nói gì, không ai cần để ý.
Minh Thư đi qua thì đứng lại , nghe Phàm Sở Ngọc phân tích thị trường , trong vòng sáu tháng cuối năm nay lên đầu tư vào nhà nào . Lão tào đưa một tờ khăn giấy cho Minh Thư, nói: “ Lau nước đi , chờ mọi người phun xong rồi lại đi vào.”
Nàng không nói gì, lẳng lẳng lau tay, sạch sẽ mới hỏi; “Người say rượu mới đến kia là ai?”
Lão Tào không rõ, “Cái nào?”
Nàng nói lại lần nữa: “ Người nam cuối hành lang, ở phía trước , ta chưa nhìn thấy bao giờ?”
Cùng với tiểu cô nương kia quan hệ không tệ, rất thân quen với nhau.
Lão Tào hơi suy tư, một lát sau nhìn rõ mới trả lời: “Hắn a, xem như là biết đi, sao vậy?”
Minh Thư thong dong nói: “Nhìn thật có cảm giác, nhìn chung mọi mặt điều kiện không tồi.”
“Tính toán mời hắn làm người mẫu sao?” Lão Tào hỏi.
Nàng lắc đầu, phủ nhận, không có ý này.
“ Vậy tại sao , chủ yếu là hắn cũng không muốn.” Lão Tào giải thích, “ Tiểu tử kia trong nhà rất có tiền, Giang Chiết là một phú nhị đại, ngươi đối với người này hẳn lá có hứng thú đi, lần trước ta đều đã hỏi qua một lần.”
“Bạn của hắn đâu?”
“ Mấy người ngồi cùng bàn lúc nãy.”
“Ân.”
“Không có quen biết , ta cũng lần đầu tiên gặp được, cũng chưa nhìn thấy rốt cuộc là những ai,”
Cô nương nhỏ kia quả thật quá thần bí, đi tới Hẻm Gíac, đều không ai biết gì.
Lão Tào cũng không biết, Phàm Sở Ngọc lại càng không rõ ràng lắm, nàng chỉ lo ngồi uống rượu , căn bản là không chú ý tới quan bar có tình huống gì, không hiểu Minh Thư đang muốn hỏi chuyện gì.
Chỉ là thuận miệng hỏi tới, không có thật sự muốn tìm hiểu người kia , Minh Thư cũng không hỏi gì khác nữa.
Đứng đây được khoảng mười phút, thời gian chắc không sai biệt lắm, lão Tào đi vào trong toilet mang người ra, Minh Thư cũng xoay người đi theo, nhưng bị Phàm Sở Ngọc ngăn lại.
“Ta đi là được, người từ từ ở lại đây đi.”
Minh Thư dừng chân lại , nghe theo lời nàng nói.
Phàm Sở Ngọc kêu lên bảo mọi người cùng nhau đi đến, đi vào trong ba bốn phút.
Toilet bên trong lại có tiếng vang truyền ra tới, có người ở đây uống say làm loạn, ở trên liền mơ mơ hồ hồ, tên gì đều đã quên hết.
Đối diện có người đang đi tới, mới từ trong toilet đi ra, cũng vừa mới phun xong , Minh Thư liền tránh qua một bên tường dựa , đồng thời cũng nhanh chóng lui ra phía sau vài bước.
Nhưng nàng lại không cẩn thận chú ý phía sau mình có tình huống gì, chỉ lo lé tránh , một bước đi không cẩn thận lại đυ.ng phải người phía sau lưng, chân lại đang mang giày cao gót không đứng vững , thân mình nhanh choáng lảo đảo về phía sau hơi ngửa ra , theo bản năng muốn bám vào cái gì đỡ lấy , lắm chặt cánh tay của ai kia.
Người sau lưng phản ứng cũng cực nhanh, đồng thời khoảng khắc đó nâng cánh tay còn lại lên đỡ lấy eo của nàng nâng lên.
Thiết kế của cái váy phía sau eo nàng đang mặc là một khoảng chống, nửa lộ nửa không.
Bên hông đột nhiên có cảm giác ấm áp đánh úp , Minh Thư thoáng chốc căng thẳng phần lưng, nàng không có thói quen bị người khác đυ.ng chạm tới.
Vừa chuẩn bị quay đầu lại.
Liền thấy là tiểu cô nương.
Ánh sáng trắng của đèn hành lang chiếu xuống sáng trưng.
Sau lưng có một xúc cảm mềm mại, Minh Thư không được tự nhiên mà muốn né tránh ra , nhưng thoáng nhìn thấy đối phương mặt liền ngẩn ra.
Toàn thể ngũ quan của người này, tròng mắt một màu xanh lục, hốc mắt đen, mũi cao,tiểu cô nương này phải nói có một khuân mặt đẹp xuất sắc, thực sự không giống người bình thường, không phải thuần khiết vẻ đẹp của người phương đông , chợt vừa thấy lại có điểm giống người nước ngoài.
Cảm thất thực quen mắt, hẳn là đã từng gặp qua, muốn nói rồi lại thôi.
Tiểu cô nương này nhớ rõ nàng là ai, rốt cuộc mới thấy qua không mấy canh giờ, nhưng bị đυ.ng vào nhau lại có điểm không được thoải mái, lại lập tức kéo tay của nàng ra khỏi tay mình.
“Đứng vững.”
“Nhường một chút.”
Minh thư hơi ngạc nhiên, muốn nói cái gì .
“A Thư ___”
Phàm Sở ngọc lúc này đã ra tới, chính lúc này đánh gãy lời các nàng.
Bất ngờ bị gọi, Minh Thư nghiêng người. Phàm Sở Ngọc cố hết sức mà đỡ hai vị bằng hữu, “Lại đây hỗ trợ , quá nặng!”
Tiểu cô nương nhân cơ hội này cũng đi rồi, chân đi bước lớn, ngây người đi qua liền di chuyển đi vào trong ngõ ngoặt.
Trong đầu tự nhiên xuất hiện một cái mơ hồ không rõ ràng, Minh Thư chần chờ suy nghĩ không ngừng, ngay sau đó vẫn là đi giúp đỡ Phàm Sở Ngọc.
Phàm Sở Ngọc không nhìn thấy chính diện gương mặt của tiểu cô nương, chỉ nhìn tới được vóc dáng nàng, lực chú ý đều đặt trên hai vị bằng hữu.
Lão Tào cũng theo sát ở phía sau. Kéo theo con ma men mềm ngoặt như bùn lầy ra tới, vội vàng nói: “ Mọi người đừng đứng đó nữa , mau đi ra ngoài nhanh , lại đi về mau lại ngủ trên mặt đất bây giờ.”
Ở cửa quán bar đã có xe đứng đợi sẵn, sắp xếp cho đừng người một, vừa ra khỏi hành lang , Anh tỷ và mọi người cũng tiến lên phụ một chút , giúp đỡ nhau đem mấy người đã say lên xe.
Lúc trở về Minh Thư đi chung xe với Phàm Sở Ngọc , nhà của hai nàng cách nhau không xa, Phàm Sở Ngọc ở tại tiểu khu bên cạnh Ngọc Lâm Uyển, cũng đi vào đường Khánh Bắc.
Minh Thư ngồi vào ghế bên trái tựa người vào cửa sổ , nàng còn đang đắm chìm trong những sự việc trước đây, rũ mắt xuống bình tĩnh suy nghĩ.
Nghĩ rằng nàng uống xong rượu khó chịu trong người , Phàm Sở Ngọc dặn dò: “Lúc về tỉnh rượu , nhớ uống thuốc giải rượu , nếu không nói cho dì Lâm nấu canh giải rượu cho uống.”
Minh Thư nói : “ Không tới mức độ đấy, vẫn còn tốt.”
“ Không thấy nói chuyện , ta còn tưởng rằng ngươi đã say.” Phàm Sở Ngọc khẽ nhướng mày, mắt liếc qua.
Minh Thư nói đúng sự thật: “ Đang suy nghĩ về vụ AURORA .”
Phàm Sở Ngọc không quá quan tâm đến vụ này, mệt mỏi duỗi vai, “ Có liên hệ được với cô bé kia không?”
“ Còn không có, ” Minh Thư nói: “ Đã có tư liệu với ảnh chụp của nàng.”
Phàm sở Ngọc đã sớm biết được bộ dáng , “ Buổi chiều Trang Khải Niên có gọi điện thoại cho ta, cũng nói về chuyện này.”
Minh Thư hỏi : “Nói Cái Gì?”
“ Còn có thể là cái gì , không phải là việc của cô bé đấy sao.”
Phàm Sở Ngọc trả lời , rất là đau đầu, “ Cháu gái của hắn cuội phá trước đó hai ngày liền bỏ chạy , trốn khỏi nhà , đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì , không biết đã đi đến nơi nào rồi . Trang Khải Niên nói với ta thông báo với ngươi một tiếng , chờ hắn tìm được người sẽ đưa lại đây, nói trước là mặc kệ nàng, còn lại vẫn theo như cũ tiến hành, mời chúng ta mấy ngày nữa đi đến nhà họ tham dự tiệc tối, xem như là một lần gặp mặt. Tóm lại chính là trước đây đã nói qua như vậy, người bên này cũng cùng một ý như thế , hắn ở nơi đó cũng sẽ không bỏ qua , lần sau sẽ giúp đỡ hỗ trợ ngươi một chút.”
“Được rồi, ta đã biết.” Minh Thư không tự giác lại sờ lên cách tay bên cạnh, không chút để ý nói.
Tiểu cô nương kia cũng thật là, có chút không đúng mực, vừa mới lúc nãy kéo tay nàng ra , lắm mạnh qua tay nàng một cái có chút rất đau.