Khó Thuần

Chương 11: Đơn giản ngồi cạnh nhau.

Chương 11

Ở lại cũng không có bao lâu, nhưng là đã quá 12 giờ đêm.

Hai người ngồi dựa gần nhau, trong một lúc không có nói gì , không quẫy nhiễu việc của nhau, chỉ có lâu lâu nâng cánh tay, động chân một cái lại vô ý đυ.ng chạm vào.

Ninh Tri dáng ngồi tùy ý, người thon gầy dựa lưng vào sô pha , một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp , gót chân hương xuống đất , ngẫu nhiên chồng lên nhau, lại tản ra nhếch một chân lên. Nàng thường xuyên mặc quần đùi tối màu, hai chân lúc thẳng lúc co ngắn lại, trên người lại mặc áo sáng màu dơ tay ngược lên , vô thức áo dịch lên trên, nhìn nhàn nhã như ở nhà mình, làm theo ý thích, nhìn không ra ở nhà người khác.

Chén mì kia cuối cùng là Minh Thư ăn hết, vốn dĩ chính là làm cho nàng ăn khuya, dì Lâm nấu, Ninh Tri chỉ hỗ trợ một ít mang lên đây.

Mình Thư ăn mì sợi cũng thấy ngon, nước canh lỏng, thanh đạm lại không nhạt nhẽo, bên trong còn có vài lát thịt mỏng, cùng trứng chiên, thêm một ít hành lá, còn có thêm ít rau xanh , Minh Thư lúc nãy chỉ ăn tạm một ít, giờ ăn thêm lót bụng, cả người mới miễn cưỡng thoải mái một chút.

Buông mì xuống, dì Lâm lại tới đây dọn đi.

Ninh Tri yên lặng đứng dậy, không phải là thu chén đi , mà là không chút xa lạ nghiêng người đến cầm lấy ly cà phê.

--------- ly cà phê mới vừa rồi là chính tay nàng ta làm , con chưa uống được một ngụm đã bị Minh Thư uống hết rồi.

Minh Thư nhìn lại ngay sau đó, nhất thời hiểu rõ, bảo sao mùi vị hôm nay khác với mọi ngày , hương vị thay đổi chính là do người khác làm.

Lại lần nữa nàng lấy ly nước trước mặt, cúi đầu uống một ngụm lên miệng nhỏ, đối phương đã mang đến một cái ly mới trở lại, nàng phút chốc ôn nhu nói : ‘’ Cách pha không tồi.’’

Ninh Tri thấp mắt, thoáng nhìn cái ly đã tới đáy , ‘’ Muốn uống một ly nữa không?’’

‘’Không cần, uống nhiều trễ thế này không ngủ được.’’ Minh Thư nhẹ nhàng trả lời, thái độ mềm mại không ít. Nàng tập trung lại làm việc, tĩnh tâm phác thảo, đêm khuya linh cảm không tồi, đem ý tưởng đại khái vẽ ra.

Nhìn thấy bản nháp thiết kế đang phác họa, Ninh Tri không khỏi nhìn xuống thêm vài lần.

Trên giấy nét vẽ thực hỗn độn, đông một bút tây một bút, không có kết cấu cơ sở, nhưng lại không mất cảm mỹ, vẫn còn thấy được ẩn ẩn hình dáng.

Minh Thư ngón tay cân xứng thả bút xuống xinh đẹp, trắng mà gầy, móng tay cắt hết, mượt mà sạch sẽ, màu hồng phiến nhạt. Nàng phác thảo hình vẽ động tác nhanh, dứt khoát lưu loát, không lâu liền phác họa ra hình vẽ ban đầu, có thể thấy được đại khái là một chiếc váy dài.

Đem cà phê để qua một bên, Ninh Tri lẳng lặng quan sát.

Cũng không sợ bị phát hiện manh mối, Minh Thư hào phóng làm cho xem, sẽ không che giấu.

Chỉ là một bộ bản nháp, vẽ lên cái hình, chi tiết cụ thể còn chưa làm ra, nhưng cũng đủ để xem ra một tác phẩm sơ lược.

Phức tạp , cao cấp.

Ninh Tri không tự chủ được liền gõ gõ đầu ngón tay , qua một hồi lâu mới hỏi: ‘’ Vẽ cái này thì mất bao nhiêu lâu?’’

Minh Thư dưới ngòi bút nói một câu: ‘’ Còn không xác định được, nhanh thì vài tiếng, chậm hơn thì tới mai mới xong.’’

Đêm nay còn phải nghỉ ngơi, sẽ không làm quá muộn, làm không xong thì để ngày mai làm tiếp.

‘’Như thế nào lại không xài máy tính?’’ Ninh Tri nhẹ giọng nói.

‘’Không có thói quen , dùng không thoải mái, không có cảm xúc.’’ Minh Thư nói , rất có nhẫn nại, ‘’Bản thảo giấy vẽ xong cũng có thể lưu lại trên máy tính, hai dạng sao lưu, như vậy mới bảo đảm.’’

Ninh Tri không hiểu rõ lắm cái này, ít tiếp xúc đến , đối với cái này cái biết cái không. Nghe vậy, nàng gật đầu, nghe được nhưng thật ra lại nghiêm túc hỏi : ‘’Vì sao lại làm chuyên nghiệp cái này?’’

Minh Thư nói đúng sự thật, “ Ban đầu học không thích hợp, tốt nghiệp xong mới quyết định được cái mình thích, sau đó phát hiện chính mình có năng khiếu tốt, liền đến italy học tập, sau đó trở về lại…………..’’

Đang tính nói đến phòng làm việc, nhưng lời nói đến miệng vẫn là nghẹn trở về, sửa lại cách gọi : ‘’Cùng với bạn bè gây dựng sự nghiệp , làm ra một nhãn hiệu . Ngươi thì sao, xuất phát từ đâu mà học Quản lý?’’

‘’Không phải.’’ Ninh Tri phủ nhận, tiếp đến tạm dừng một lát, ‘’Trong nhà đang làm tài chính, cùng quản lý bên trong đang cần người, tùy tiện học vậy.’’

Minh Thư làm bộ không biết , ‘’Cha mẹ ngươi giúp ngươi điền nguyện vọng sao?’’

Ninh Tri nói: ‘’ Bà của ta.’’

Nàng cười cười, ‘’Vậy lão nhân gia nhà ngươi thật lợi hại , tùy tiện một chút mà chọn cái Vương bài chuyên nghiệp.’’

Ninh tri nhíu mày , trên mặt thoáng hòa hoãn, cũng không còn căng chặt như vậy. Bất quá tiểu quỷ này không nói đến việc trong nhà, cố ý tránh đi, ngay sau đó liền nói chuyện mới, chuyển qua chuyện bản vẽ thiết kế, ‘’Khi nào thì có thể làm ra thành phẩm?’’

‘’Tạm thời không làm, để vào trong kho về sau dùng. Lúc sau làm đến mới đúng kỳ hạn hợp đồng được, không chừng phải đợi một thời gian, thời gian lâu dài còn căn cứ đến công nghệ lưu đợi người khó dễ tới xem, nửa tháng hay nửa năm cũng không nhất định.’’ Minh Thư nói, còn chưa có làm hoàn hảo kết cấu bộ phận , không đưa ra được đáp án thời gian chuẩn xác.

Ninh Tri khẽ nhúng nhích đuôi mày, ‘’Còn rất phức tạp đi.’’

Minh Thư chớp mắt hỏi: ‘ Thấy đẹp sao?’’

Đối phương suy tư một lát nói một câu: ‘’Cũng được.’’

Ma xuy quỷ khiến, Minh Thư không mang theo bất cứ mong chờ nào liền hỏi : ‘’ Có nghĩ muốn thử xem không?’’

Ninh Tri cho rằng nghe lầm: ‘’Cái gì?’’

‘’Cái này.’’ , Minh Thư ấn bút trên giấy hai chấm, ‘’Nếu làm ra xong, có muốn thử một chút không?’’

Ninh Tri không trả lời ngay, môi mấp máy, ‘’ Không thích hợp.’’

Minh Thư không cãi lại, vùi đầu tiếp tục vẽ, ‘’Gần đây nhất chúng ta đang tuyển thêm người mẫu làm thêm ngoài giờ, đang thiếu loại hình như này.’’

Ninh Tri không thể hiện ra hứng thú quá lớn, ‘’Loại nào?’’

Dừng bút lại, nâng cầm lên , Minh Thư nói thẳng : ‘’Mặt chán đời, lãnh đạm phong, người cao 178-180 , lớn lên đẹp, tính cách ương ngạnh.

Tiểu Qủy không ăn vào bộ này, ‘’Loại hình người mẫu này trên thì trường kiếm không khó, rất nhiều.’’

‘’Không có người đặc sắc.’’ Minh Thư nói, nhìn nhìn nàng , ‘’ Đa số đều là quá cao mặt thì chấp nhận được, không phải là dáng người thiếu một chút, thì lại không có khí chất không được.’’

Lời này nghe xuôi tai, như là đang được khen.

Nhưng trước sau như cũ , vị này cũng không có bị mắc lừa , hoàn toàn không động tâm, chỉ nói : ‘’Ta không có thời gian.’’

Nói tiếp thì không hay, Minh Thư vẫn là thức thời, không sai biệt lắm dừng đúng lúc.

Ninh Tri đem khủy tay chống lên đùi, eo hơi cong, nhìn chằm chằm màu nâu trong ly cà phê , như là đang suy tư cái gì.

Vẽ tốn thời gian, đồng hồ bất tri bất giác đã quay đủ một vòng lại một vòng.

Đợi không được để hai nàng thức đêm, dì Lâm đến giờ liền đi vào phòng ngủ trước.

Trong phòng khách càng thêm yên tĩnh, Minh Thư cũng không vội đuổi người, mặt khác vị kia cũng không tính rời đi.

Ninh Tri ở một bên chơi điện thoại, gác chân lên bàn trà , chỗ không để dĩa bánh quy , một đôi chân dài không ngừng nghỉ, đưa lên đưa xuống, lắc lư.

Minh Thư dung túng đối phương, một mực ngầm đồng ý.

Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, đứng ngồi không an phận trên dưới, cũng chỉ là nghĩ kiếm gì để làm.

Không quá hai mươi phút, Ninh Tri lấy điện thoai ra lướt lướt tư liệu, nhàn đến hoảng, vậy lên bắt đầu xem đề.

Thật đúng là thi cử vẫn là tương đối quan trọng, bạn bè gửi tài liệu đến.

Người này nghiêm túc lên vẫn là bộ dáng trầm mặc, không động lung tung nữa , quy quy củ củ. lông mi nàng dài, rũ mắt xuống thấy đặc biệt rõ ràng, dày dày mảnh mai.

Minh Thư âm thầm nhìn qua, lúc trước còn tưởng rằng chuyện thi cử là bịa ra nói, ai mà biết không phải. Hai người học cùng một chuyên ngành, những tư liệu đó Minh Thư xem đều hiểu, đều là hồi trước có học qua, hiện tại đều nhớ rõ.

Minh Thư lão bản cũng từng là học bá một thời, so ra thành tích không thể kém hơn đối phương, lúc đấy ở trường học còn là một nhân vật có tiếng, không có gì khó còn lấy được giải thi quốc gia các loại, hiện tại vẫn là một nhân vật kiệt xuất được mọi người ở Z đại nhận định.

Bất quá nàng đã tốt nghiệp được bảy tám năm rồi, gần ba năm nay cũng không có quay lại , Ninh Tri hẳn là không biết rõ, rốt cuộc trong trường cũng nhiều nhân tài kiệt xuất, nhiều người như vậy làm sao mà biết được, cùng lắm thì chỉ biết được một hai người nổi danh tương đối.

Minh Thư cũng không tính là nổi danh, học xong cũng không có qua lại với đàn em khóa dưới.

Nghĩ một chút, nàng cúi thấp eo, đem bánh quy dịch lại gần chút, tiện cho đối phương duỗi tay lấy.

Ninh Tri chậm nửa nhịp động tác.

Minh Thư nói: ‘’Ở trên bàn trong dĩa còn.’’

Đối phương không lên tiếng, ngược lại lúc này cũng không có tiếp tục lấy.

Trên bàn còn dư thừa mấy tờ giấy cùng bút, rải rác một chỗ, dì Lâm lấy dự phòng để đấy.

Minh Thư không xài hết, Ninh Tri tự lấy một cây bút một tờ giấy, như là muốn chuẩn bị vẽ. Minh Thư không ngăn , tùy nàng.

Không biết viết cái gì, đề toán hay là cái gì, Ninh Tri đột nhiên lui về phía sau, thoải mái mà dựa vào sô pha , hai chân không thành thật động vài cái.

Cõ lẽ bị giấy trắng chặn tầm mắt, vô tình, người này đột nhiên ngồi lên người Minh Thư , không cẩn thận hai người chạm vào nhau.

Minh Thư nãy giờ ngồi xếp bằng hai chân, lúc đó vừa lúc buông giấy xuống, dáng ngồi của nàng cực đoan chính, không nằm không nghiêng, hơi gập người về phía trước.

Nhiệt độ cơ thể hai nàng khác biệt, thình lình bị ai tới, cảm xúc bóng loáng ấm áp vẫn còn rõ ràng.

Cử chỉ vô tâm , bản thân Ninh Tri cũng bị bất ngờ một chỗ.

Mắt phủ nhìn xuống, vị trí hai đùi trắng nõn liền chạm vào nhau một chỗ đập vào mắt.

Minh Thư cũng không nhìn nhiều, tự chính mình ngồi dịch hông qua một bên , cùng nhau tách ra.

Ninh Tri vẫn không nhúc nhích, vẫn còn đang duy trì tư thế lúc nãy, sau vài giây mới thu hồi lại, nhưng không buông tờ giấy trên tay ra, còn ở đó viết viết cái gì, đều không để bụng đến việc vừa rồi.

Trong chốc lát, Minh Thư nói: ‘’Đã khuya rồi, trở về sớm một chút đi.’’

Người lọ vẫn là hơn mười phút sau mới về, uống xong cà phê, để lại hai cái bánh quy, động tác rời đi tương đối nhẹ nhàng, không quấy nhiễu Minh Thư.

Minh Thư cũng làm bộ không nhìn thấy được, cho đến khi đối phương mở cửa ra đi về , vẫn còn ngồi vẽ, vẽ xuống không ngừng.

Tờ giấy đã dùng qua còn để ở trên sô pha , bút cũng để đó.

Trên giấy có mấy chỗ viết nháp , góc phải bên dưới còn viết qua loa một chữ .

Phải xem, nhìn không ra rốt cuộc viết cái gì, Minh Thư do dự giây lát, vẫn là cầm lên xem.

Chữ viết rất cuồng giã, viết tới liền mạch lưu loát, còn có chỗ nén bút xuống, nhìn không khó để để nhận biết, cẩn thận nhìn lên có thể nhìn ra được.

------------ “ Thư”

Tên nàng.

Dì Lâm ở trước mặt tiểu quỷ kia không có nói tỉ mỉ tên nàng , rốt cuộc là tên họ là gì, gặp mặt đều gọi là “A shu.’’

Có thể là “Thư”, cũng có thể là “Xu” . suy nghĩ không ngừng tính toán khả năng. Ninh Tri hẳn đúng là không rõ ràng mới đúng, nhưng cũng có thể là trùng hợp, hay là cố tình viết đúng.

Minh Thư giật mình , trái phải nhìn xem.

Phía sau sạch sẽ, cái gì cũng chưa viết qua.

Nhìn về phía bên phải, chỉ một cánh cửa đã đóng lại.

Bóng đêm nồng đậm, nơi xa xa màn đem bóng đêm cũng an tĩnh quấn lấy nhau, thế giới ngoài cửa có chút ảm đạm, cùng với nơi này không hợp nhau.

Vừa mới lúc nãy tiểu quỷ kia còn ngồi đây, còn lưu lại dấu vết, tỏ rõ trên ghế.