Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Chương 20: Tôi nói là nói chuyện về cuộc sống con người

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không ly hôn, dường như cô phải sống một cuộc đời trước khi tái sinh, lúc nào cũng mang theo bộ mặt giả dối trước mặt những người khác, diễn vai vợ hiền và khéo léo của thế hệ trẻ mà họ yêu thích.

Không ly hôn, cuộc đời này của cô chỉ có thể sống dựa vào Cố Trầm, không thể chọc anh tức giận, không thể chọc khiến anh không vui, không được làm những chuyện mà anh không thích. Không được làm người nhà anh không vui, không thể làm người nhà của anh không thích cô.

Mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, mỗi tiếng nói cử chỉ đều bị trói buộc trong một cái khuôn.

Nếu ly hôn, sẽ trở về làm Giản Tang Du năm mười sáu tuổi giống như trước kia, cho dù không có chỗ dựa là Cố Trầm và nhà họ Cố. Cho dù cô cần phải tự mình đứng lên, nhưng ít nhất cô có thể vui vẻ, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, muốn tức giận thì tức giận, cô có thể buông thả và sống cuộc sống riêng của mình.

Giản Tang Du hiểu rõ, nếu ly hôn với Cố Trầm, thì mỗi bước đi của cô trong nhà họ Giản sẽ rất gian nan.

Nhưng cô suy nghĩ cẩn thận lại tất cả những chuyện của kiếp trước, chuyện này có liên quan gì?

Cùng lắm cô sẽ rời khỏi cuộc sống của bọn họ, rời khỏi cái vòng lòng luẩn quẩn trên cao không thể chạm tới kia. Cô có thể làm một Giản Tang Du bình thường trong biển người mênh mông, có thể trải qua một cuộc sống của một người bình thường.

Tuy không có được sự giàu sang nhưng bản thân mình không thể bị chết đói được, có ông bà nội cho cô, còn có đôi tay của chính mình.

Mặc dù không có học thức uyên bác, nhưng cô sẽ chơi đàn piano, cô có thể trở thành giáo viên dạy đàn piano, hoặc là gia nhập vào các ban nhạc, chỉ cần một công việc đủ thể nuôi sống bản thân mình là được rồi.

“Giản Tang Du.” Nhìn thấy Giản Tang Du không lên tiếng, bỗng nhiên Cố Trầm mở miệng gọi cô: “Chúng ta nói chuyện đi, nói chuyện về cuộc sống con người.”

Bị anh kêu nên Giản Tang Du hoàn hồn trở lại, chỉ nghe được anh đang nói chuyện, nhưng không nghe rõ đó là chuyện gì.

Có lẽ bởi vì trong đầu của cô vừa nghĩ đến chuyện ly hôn.

Cho nên đã buột miệng nói với anh: “Nói chuyện gì? Ly hôn à?”

Khi nói những lời này, biểu cảm của cô có chút khϊếp sợ, nhưng lại bày ra dáng vẻ dễ thương lượng.

Bỗng nhiên, chiếc xe đột ngột ngột dừng lại vì Cố Trầm phanh gấp, do quán tính nên cả người của Giản Tang Du đổ nhào về phía trước. May là có đeo dây an toàn nên không có chuyện gì cả, nhưng bị dọa cũng không nhẹ.

Cố Trầm quay đầu lại, nói với sắc mặt u ám đáng sợ: “Giản Tang Du, em muốn ly hôn?”

“Vừa rồi anh chính là người nói ly hôn...” Giản Tang Du rụt đầu lại, thực sự sắc mặt của Cố Trầm quá dọa người, mặt đen lại, hai tròng mắt vững vàng, giống như muốn ăn thịt người tới nơi. Sau khi Giản Tang Du nói những lời này, rụt rè chỉ còn lại âm thanh của hơi thở.

“Tôi nói là nói chuyện về cuộc sống con người.” Giọng nói của Cố Trầm lạnh lẽo, nếu trong đầu không suy nghĩ đến chuyện ly hôn thì sẽ không thể nói ra được.

“Tại sao?” Cố Trầm đưa tay xoa trán, anh không hiểu trong đầu cô gái này đang nghĩ cái gì.

Dù có cho Giản Tang Du mười cái gan hùm mật gấu cô cũng không dám kể lại một cách rõ ràng chuyện trước khi trọng sinh.

“Em cảm thấy tôi lạnh nhạt với em vì quanh năm tôi ở trong quân đội không về nhà?” Cố Trầm chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này: “Chuyện này có thể giải quyết, sau này mỗi tháng tôi sẽ về nhà một lần, hoặc em đi cùng tôi đến đại viện của quân đội đi.”

“Không, không, không!” Giản Tang Du vội vàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trắng như tờ giấy.

Nói đùa à! Việc một năm ba tháng chào đón anh về nhà một chuyến, mỗi lần như vậy, từng giây từng phút khiến cô cảm thấy vô cùng khó khăn, bây giờ còn một tháng trở về một lần? Còn đi theo quân đội? Cô còn muốn sống hay không?

“Chúng ta vẫn nên nói chuyện về cuộc sống con người, nói về cuộc sống con người!” Giản Tang Du vội vàng nói sang chuyện khác.

Khuôn mặt Cố Trầm bình tĩnh không nói gì, im lặng trong vài giây rồi khởi động xe lần nữa.