Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Chương 13: Phí công mà thôi

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Chị, chị đừng đau buồn. Trong nhà này chị vẫn còn em.” Giản Gia Lãng kéo Giản Tang Du đến quầy tráng miệng. Cậu đã cao hơn cô một khúc, đưa tay vỗ đầu cô an ủi: “Chị mãi mãi là chị của em.”

Giản Tang Du nhếch môi cười khẽ, lắc đầu. Cô thấy bạn Giản Gia Lãng đứng gần đó gọi cậu thì đẩy cậu ra đó bảo đi chơi đi.

Giản Tang Du nâng ly rượu lên nhìn lại nơi cô sống cho đến ngày lấy chồng. Trước đây, nơi này là bến đỗ của cô. Bây giờ, nơi này khiến cô thấy bức bối, muốn thoát ra.

Năm đó vừa đủ tuổi để đăng ký kết hôn, cô lập tức kết hôn với Cố Trầm cũng là vì không thể ở lại ngôi nhà khiến cô nghẹt thở thêm ngày nào nữa.

Cô không yêu Cố Trầm, tự nhiên cũng biết Cố Trầm không yêu cô. Cố Trầm cưới cô là bởi vì trách nhiệm, vì hai người đã có hôn ước từ nhỏ. Mà cô gả cho Cố Trầm là vì không còn lựa chọn nào khác, ngoại trừ Cố Trầm ra không ai có thể cứu cô ra khỏi vũng lầy sâu nhà họ Giản.

Cũng vì để giữ chặt hôn nhân với Cố Trầm cho nên cô vẫn luôn đóng vai vợ anh, dựa vào tiêu chuẩn của người vợ hiền mà đặt ra yêu cầu với bản thân.

Cô kết hôn cùng Cố Trầm nhiều năm mà vẫn không thể yêu anh, mà anh cũng giống như vậy.

Nhưng Giản Tang Du hiểu rõ, Cố Trầm là một người cực kỳ có trách nhiệm, chỉ cần cô cẩn thận không phạm sai lầm thì cuộc hôn nhân này có thể duy trì cả đời.

Dù không có con, dù cô và anh một năm không gặp nhau được mấy lần thì việc đó cũng không sao hết. Chỉ cần hôn nhân của cô và Cố Trầm còn thì trên thế gian này cô vẫn còn một ngôi nhà, một ngôi nhà chân chính thuộc về cô.

Đóng vai một người vợ hiền thế hệ cũ, nhập vai quá lâu nên muốn tháo mặt nạ xuống cũng khó.

Giản Tang Du muốn ly hôn với Cố Trầm là vì cô ghét đóng kịch, ghét phải sống cẩn thận từng chút một, ghét bản thân mình sống chỉ để lấy lòng người khác.

Cô đã phải dùng thời gian rất dài mới hiểu được, tất cả những việc cô làm đều phí công mà thôi.

Người không yêu cô sẽ không vì cô thay đổi mà nhìn cô nhiều hơn, người không thương cô cũng sẽ không vì cô tủi thân mà xót thương cô.

Cô không thể cản được những nỗ lực muốn chinh phục anh trước đây.

Giản Tang Du nhìn Giản Gia Nguyệt đã thay váy đi xuống lầu, đối diện với ánh mắt của cô ta, Giản Tang Du còn nâng ly chúc rượu từ xa.

Trong mắt Giản Tang Du, mặc cho Giản Gia Nguyệt có mặc nhiều bộ lễ phục đắt đỏ, đeo đầy trang sức quý giá, uống nhiều rượu vang quý hiếm, cười nói thận trọng thế nào đi nữa thì trên người cô ta vĩnh viễn vẫn mang vẻ quê mùa không thể nào xoá bỏ.

Cực kỳ giống với cái tên trước kia của Giản Gia Nguyệt.

Giản Tang Du cố suy nghĩ thật lâu mới nhớ được cái tên hồi trước của Giản Gia Nguyệt, hình như là Trần Xuân Hoa.

Cái tên Giản Gia Nguyệt này đổi sau khi vào nhà họ Giản, đại khái là vì để đối phó với cô nên mới cố tình thêm một chữ Gia để giống Giản Gia Lãng.

Giản Gia Nguyệt, Giản Gia Lãng, chỉ có cô là Giản Tang Du, trông như thể người ngoài vậy.

Cố Trầm khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đám người được. Anh căn bản không nhất thiết phải đi xã giao nhưng lại không thể không đi theo ba Giản tiếp khách để giữ mặt mũi cho Giản Tang Du và cả ba Giản.

Chỉ là toàn bộ thời gian anh đều làm mặt lạnh, đến khi tìm được cơ hội rời đi thì lập tức nhìn quanh phòng khách một vòng. Sau đó tìm được bóng dáng gợi cảm như lửa đứng ở một góc quầy tráng miệng.