Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Trầm, thủ trưởng Cố có lẽ là do quen với việc quản người trong quân đội, vì thể toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra một cảm giác...
Ừm, một cảm giác gia trưởng cực kỳ uy nghiêm.
Dù sao Giản Tang Du từ nhỏ đã sợ anh, người trong đại viện cũng sợ anh.
Ở trong đại viện, hét một câu Cố Trầm đến rồi còn hiệu nghiệm hơn hô ba đứa nào đến, một đám trẻ con loắt choắt bảo đảm sẽ giải tán ngay lập tức, có thể trốn được bao xa thì trốn.
Đến ngay cả bạn tốt Mễ Na của Giản Tang Du nổi tiếng là hỗn thế nữ ma vương trong đại viện cũng phải sợ Cố Trầm.
Nhưng trên thực tế, Cố Trầm cũng không lớn hơn đám nhóc bọn cô là bao.
Nói theo kiểu của Khương Hưng - em họ Cố Trầm thì phần lớn Cố Trầm sinh ra chắc chắn là để trị đám nhóc nghịch ngợm bọn cô.
Bởi vì Giản Tang Du và Cố Trầm có hôn ước từ nhỏ, cho nên khi Giản Tang Du còn nhỏ người trong đại viện đối với cô đặc biệt khoan dung và để ý, bởi vì họ rất cảm thông cho Giản Tang Du, cảm thấy sau này cô lớn lên nhất định sẽ sống rất vất vả.
Bắt đầu từ lúc Giản Tang Du bước vào cửa ánh mắt của Cố Trầm vẫn luôn nhìn cô, Giản Tang Du bị Cố Trầm nhìn như vậy, cô quả thực phải cực kỳ kiên trì đến cùng mới có thể đứng bên cạnh anh. Cảm nhận được ánh mắt của Cố Trầm dừng lại trên đùi mình, cô vội vàng kéo váy che lại.
"Sao hôm nay anh lại về đột ngột thế? Cũng chẳng nói trước gì với em cả." Còn dọa cô thót tim, dọa luôn cả em trai cô hết hồn.
Cũng may cô không làm chuyện gì mất mặt, nếu không cứ bất thình lình về nhà thế này, cô sẽ bị dọa sợ đến nỗi mắc bệnh tim mất.
"Em gọi điện cho tôi." Cố Trầm tích chữ như vàng, nói xong, chỉ chỉ vào điện thoại Giản Tang Du vứt trên sô pha.
Giản Tang Du à một tiếng, gật đầu: "Phải, đúng là em gọi điện cho anh, nhưng mà em có kêu anh về đâu."
Giản Tang Du nghĩ thầm, Cố Trầm không nghe máy, sau khi thấy nhật ký cuộc gọi sẽ không lầm tưởng là cô gọi điện thoại giục anh về nhà đấy chứ?
Giản Tang Du không biết, thực tế ban đầu Cố Trầm cũng không chuẩn bị về nhà đêm nay, anh dẫn đội huấn luyện ở bên ngoài đã được hơn một tháng rồi, hôm nay là ngày kết thúc đợt huấn luyện về lại đơn vị.
Lúc Giản Tang Du gọi điện cho anh, anh vẫn đang ở trên xe, họp xong cũng quên mở máy nên lúc đó cũng không bắt máy được. Đợi đến khi anh phát hiện ra hai cuộc gọi nhỡ của Giản Tang Du, gọi lại thì không ai bắt máy.
Bất kể là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn, Giản Tang Du hầu như rất ít khi chủ động gọi điện cho anh, vì vậy lúc thấy Giản Tang Du gọi cho anh hai cuộc liên tiếp, anh có hơi bất ngờ.
Gọi một cuộc thì có thể là gọi nhầm, gọi tận hai lần thì chắc chắn trăm phần trăm là tìm anh rồi.
Giản Tang Du không bắt máy, lúc này Cố Trầm mới xuống xe giữa đường ở nội thành nhanh chóng về nhà.
Giản Tang Du cầm điện thoại trên sô pha lên xem, trên màn hình đúng là có cuộc gọi nhỡ của Cố Trầm gọi lại, chỉ là điện thoại không biết đã bị cô đặt chế độ yên lặng từ lúc nào nên Giản Tang Du không nghe thấy chuông.
Giản Tang Du âm thầm lén nhổ nước bọt căm phẫn cái nút chế độ yên lặng cấp tốc của cái điện thoại này, cái nút tắt lồi hẳn lên, thiết kế phản nhân loại, không cẩn thận là làm người ta chạm vào mất tiêu.
"Có việc gì?" Ánh mắt Cố Tràm dừng lại trên khuôn mặt đầy phẫn uất của Giản Tang Du, thấy cô lắc đầu bặm môi không nói lời nào, anh mới kéo dài câu nói của mình ra: "Gọi điện cho tôi có việc gì?"
"Đâu có chuyện gì đâu." Giản Tang Du tiếp tục lắc đầu, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Cố Trầm lúc này cô không cần hỏi cũng biết, Cố Trầm không nghĩ như cô.
Cố Trầm bán tín bán nghi quan sát ánh mắt của Giản Tang Du, có lẽ là không tin, nên quay sang hỏi Giản Gia Lãng: "Hai người tối nay muốn đi đâu?"