Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này Giản Tang Du mới ngẩng đầu nhìn anh chàng giao đồ ăn ở cửa, nói với vẻ ngạc nhiên: “Cửa hàng các người đổi người rồi sao? Anh là người mới hả? Trước đây tôi chưa từng gặp anh. Công cụ giao tận nhà của cửa hàng các người cũng nâng cấp rồi sao? Đây là giao hàng tận nhà phiên bản mới à? Túi xách này có thể giữ nhiệt không?”
Giản Tang Du còn bước ra ngoài với vẻ ngạc nhiên, cúi xuống đưa tay chạm vào chiếc túi xách của anh chàng giao đồ ăn, vừa nói chuyện vừa hỏi: “Người giao hàng như các anh cũng không dễ dàng, phải giao những đồ nặng như vậy, dãi nắng dầm mưa, vào những ngày hè vô cùng vất vả đúng không? Tôi thấy các anh đều bị phơi nắng thành than đen hết cả rồi. Ông chủ các anh có phát tiền phụ cấp làm việc trong môi trường có nhiệt độ cao cho các anh không?”
Lúc này Giản Gia Lãng từ vệ sinh đi ra, thấy cửa mở mà không thấy bóng dáng Giản Tang Du chỉ nghe thấy tiếng nói, cậu vừa đi tới vừa hỏi: “Chị ơi, ai tới đấy?”
“Không có ai, là người giao đồ ăn của cửa hàng ăn bên ngoài chung cư, chị quên không nói với ông chủ tối nay đừng đưa đồ.” Giản Tang Du thản nhiên đáp lại sau đó giục anh chàng giao đồ ăn đưa cơm bò tiêu đen cho cô. Thời gian gấp gáp, cô cầm thức ăn rồi còn phải quay lại trang điểm.
Không ngờ anh chàng giao đồ ăn kia lại cầm túi xách đứng ngay ngắn không nhúc nhích, giống như một cây trụ trấn biển. Giản Tang Du không có kiên nhẫn, đang định lên tiếng thì đột nhiên nghe thấy người phía trên đầu gọi tên cô.
Vẫn là gọi cả họ tên cô.
“Giản Tang Du.”
Giọng nói lạnh lùng, nhưng nghe kỹ trong giọng điệu còn có thể nghe ra vài phần tức giận.
Giọng nói không được coi là xa lạ nhưng cũng không tính là thân thuộc khiến cô chấn động ở đó, lảo đảo một cái suýt ngã xuống đất. “…. Dạ…”
Giản Tang Du mở to mắt, ra sức nhìn người đàn ông trước mặt cô.
“Cố Trầm.”
Người đàn ông đáp lại Giản Tang Du một câu, sau đó cúi đầu nhìn lễ phục trên người cô thì lông mày hơi nhướng lên. Anh hoàn toàn không hiểu, tại sao cô có thể mặc thành thế này chứ?
Lúc Cố Trầm nói đúng lúc Giản Gia Lãng đi tới cửa lớn nhìn thấy hai người đang ở đó, một người đang ngã ngồi, một người thì đang đứng với vẻ mặt không vui.
“Anh… anh rể?” Giản Gia Lãng vừa thấy người thì lập tức thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ vừa rồi, vô thức duỗi thẳng lưng, còn đưa tay kéo bộ đồ tây có hơi nhăn nhúm của mình.
Giản Gia Lãng cũng coi như hiểu chuyện này. Chị gái cậu - Giản Tang Du, nhìn thấy chồng mình không nhận ra người ta thì cũng thôi, không ngờ lại còn coi người ta là người giao đồ ăn!
Được lắm, thật sự rất được! Giản Gia Lãng cũng không nhịn được muốn khen Giản Tang Du vài câu!
Cũng thật sự đủ tốt đấy! Ngay cả chồng của mình cũng không nhận ra, thế gian này có thể tìm được người thứ hai không?
Nhìn thấy trang phục trên người Giản Gia Lãng, lúc này Cố Trầm mới hiểu ra. Giảng Tang Du mặc thế này là vì phải cùng với Giản Gia Lãng tham gia bữa tiệc quan trọng gì đó. Anh xách hành lý trong tay rồi đi lướt qua hai người ở cửa, bước vào trong nhà.
Chưa nói tới Giản Gia Lãng, ngay cả Giản Tang Du cũng cảm thấy Cố Trầm vừa đi khỏi, cảm giác bí bách bên cạnh cô cũng biến mất theo anh.
“Chị! Là thật à! Không phải chị bảo anh rể không về sao?” Giản Gia Lãng nghiến răng trợn mắt, tức giận kéo người từ dưới đất lên, tiện thể châm chọc Giản Tang Du: “Chị có tiến bộ thật đấy, kết hôn với anh Cố Trầm lâu vậy rồi mà vẫn còn sợ anh ấy đến vậy.”
“Em cũng tiến bộ nhỉ, làm em vợ người ta lâu như vậy rồi, vẫn còn sợ anh ấy như thế!” Giản Tang Du đáp lại một cách mỉa mai, cô hừ một tiếng, một chân đá Giản Gia Lãng rồi xách làn váy đi vào nhà.
Giản Gia Lãng cười giễu, cậu sợ đấy thì làm sao?