Bất Phụ Vinh Quang, Bất Phụ Em

Chương 4: Sống lại

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giản Tang Du nghiến răng lại, cố sức rút tay ra, dù cho cổ tay đau nhói làm cô đổ mồ hôi lạnh liên tục, nhưng cô vẫn tiếp tục cắn chặt răng xê dịch tay từng chút từng chút một.

Xi măng và thép cọ rách ngón tay cô, cổ tay đau đến mất đi cảm giác, nhưng Giản Tang Du vẫn giãy giụa không để tâm đến.

"Nếu vẫn cần cánh tay này thì đừng lộn xộn nữa." Cố Trầm nhận ra Giản Tang Du đột nhiên yên lặng đang làm gì, anh quát nhẹ cô một tiếng: "Cô điên rồi à?"

"Cố Trầm, em muốn sờ anh, em muốn xác nhận anh thật sự không sao." Giản Tang Du khóc lóc trả lời: "Trên mặt em đều là máu anh phun ra, em không mở mắt ra được, có mở ra được cũng không thấy rõ anh."

Giản Tang Du nói vậy, Cố Trầm bỗng nhiên cảm nhận được ở bên tai có ai đó đang chạm nhẹ vào anh, anh nghiêng đầu, một bàn tay ở gần ngay trước mắt anh, hình dáng lúc ẩn lúc hiện, năm ngón tay cố gắng vươn tới, cổ tay cong lại một độ cong mà người bình thường không thể nào làm được.

Cô không lo cho tay mình, nhịn đau rút tay ra chỉ để sờ anh thôi sao? Muốn xác nhận anh không sao thật không?

Thời khắc này, trong lòng Cố Trầm đột nhiên nặng nề, giống như là bị thứ gì đó nện vào, l*иg ngực đau nhói, đau hơn bất cứ chỗ nào trên cơ thể mình.

Đầu ngón tay của cô không còn sức xê dịch trên mặt anh từng chút một, anh nghe thấy tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề, nhịp tim ngày càng dồn dập.

Mãi cho đến khi thế giới yên tĩnh trở lại, sinh mạng cũng kết thúc.

____

Đêm hè, ngoài cửa sổ ve sầu kêu không ngừng nghỉ, dưới lầu, xe cộ đông nghịt, trông vô cùng nhộn nhịp.

Thế nhưng, chỉ cách một cánh cửa sổ đã đủ để ngăn cách tất cả phồn hoa, giống như thế giới bên ngoài toàn bộ đều không liên quan gì đến cô.

Từ tầng ba mươi ba nhìn xuống, màn đêm buông xuống. Lúc này đèn trong tiểu khu bừng sáng lên tựa như ánh nến vậy, trong nháy mắt chiếu rọi thế giới âm u.

Giản Tang Du tựa đầu vào thành cửa, mái tóc đen suôn dài như thác nước phủ trên bả vai cô, trong sự tùy ý còn lộ ra vài phần lười nhác.

Đôi mắt sáng như trăng sao trên trời mở to không chớp mắt, cái miệng nhỏ hơi cong lên, nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ phiền muộn dễ dàng nhận thấy. Cô xoay xoay cổ tay, ánh mắt rơi vào bàn tay yếu ớt mềm mại không xương của mình, sự đau đớn nát xương đến bây giờ vẫn khiến cô nghĩ thấy mà sợ, nhưng cảm giác đau đớn đó dường như không phải mơ, vừa chân thực, lại có chút ảo diệu.

Giản Tang Du giơ tay cầm điện thoại ở bên cạnh lên xem, tầm mắt chăm chú khóa chặt vào thời gian hiển thị trên màn hình để xác nhận lại một lần nữa. Sau khi cô chết do động đất, thật sự là đã quay về một năm trước.

Đương nhiên chuyện khiến Giản Tang Du sầu muộn nhất là vốn dĩ đã định khỏe mạnh trở về nhà thì làm thủ tục ly hôn với Cố Trầm, không ngờ đến phút cuối, cô vẫn chết chung cùng thằng cha nhạt nhẽo này.

"Chị! Chị ơi!"

Ngoài cửa vang lên tiếng la kéo Giản Tang Du đang chìm trong suy nghĩ lan man về với thực tại, cô nhảy xuống khỏi thành cửa sổ chạy ra mở cửa.

Trước cửa có một thanh niên hai mươi tuổi trẻ trung đang đứng, ăn mặc chỉnh tề, trong tay ôm một phần quà, có lẽ là do đứng gọi cửa đã lâu, nên cậu đang định rút điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

Thấy cửa mở, Giản Gia Lãng nhỏ giọng cười, ngẩng đầu lên, lại cười một tiếng.

"Chị, đã giờ này rồi mà chị vẫn trang điểm thế này à? Chị có định về nhà không đây?" Giản Gia Lãng lách qua Giản Tang Du đang đứng chặn cửa trực tiếp đi vào bên trong, ở một bên giục: "Nhìn chị mù tịt thế kia, không phải là quên chuyện quan trọng hôm nay rồi đấy chứ?"