Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 5

“Người chịu giúp con chứ?” Bé trai lau đi lệ nơi khóe mắt hỏi.

“Ta sẽ tin cháu một lần, nhưng cháu trước hãy nói cho ta biết tên của cháu.” Cô thận trọng nói.

“Cháu là Đạt Đạt.”

“Đạt Đạt?”

“Phải, tên rất đáng yêu đúng không? Giống tiếng súng máy, Đạt Đạt Đạt Đạt...” Bé hồn nhiên nín khóc mỉm cười.

“Được, Đạt Đạt, nói cho ta biết vì sao cháu biết Kha Bá Ấp mười phút sau có nguy hiểm?” Chẳng lẽ đứa nhỏ này cũng có sức mạnh khác thường nào đó?

“Con cảm giác được. Đây là kiếp số đầu tiên của ba con, ba còn hai lần nữa, xin người bảo vệ ba!” Giọng điệu của nó không giống nói đùa.

Lãnh Quan chăm chú nhìn đôi mắt trong veo màu nâu của nó, trong đó không có vẻ giả dối đùa bỡn, tâm tư của nó cũng là một mảnh trong xanh phẳng lặng hồn nhiên, nó thật sự vì Kha Bá Ấp lo lắng.

“Được, nếu mười phút sau hắn đúng như lời cháu nói có nguy hiểm, ta sẽ ra tay cứu hắn, phí dụng cùng vĩ khoản chờ xong chuyện sẽ thu một lần.” Như vậy đủ nhân từ chưa?

“Cám ơn người!” Đạt Đạt vui sướиɠ vươn tay ôm thắt lưng cô.

Cô ngẩn người, bị hành động của nó làm cả người cứng đờ.

Quen một mình một người, cô không thích cùng người khác tiếp xúc quá mức, khoảng cách an toàn thay bản thân cùng người khác bố trí cũng đặc biệt lớn, người không quen căn bản đừng nghĩ đến gần cô. Trong trí nhớ, đại khái chỉ có Tước Lợi Nhi có thể tới gần cô mà không bị đông lạnh thành cột băng, nhưng hiện tại bị Đạt Đạt hai tay ôm lấy, cô không kịp bài xích, đã bị một sự chấn động nho nhỏ trong lòng dọa sợ,

Thân hình nó mềm mại lại mang theo mùi hương đặc hữu của trẻ con tuy rằng xa lạ, nhưng rất thoải mái, cô cơ hồ đã quên phải đẩy nó ra.

“A! Người nhanh đi, ba con đã chuẩn bị lái xe rời đi, người tốt nhất phải theo dõi ba.” Đạt Đạt đẩy cô về phía bãi đỗ xe của xí nghiệp Trường Ấp.

“Cháu không đi cùng sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Không, bây giờ con chưa thể gặp ba.” Đạt Đạt gục đầu xuống.

“Vì sao?”

“Chưa đúng thời cơ. Làm phiền người, hẹn gặp lại.” Nó nói xong liền xoay người chạy về lối đi bộ ở một đầu khác.

“Đạt Đạt...” Cô khẽ gọi, cảm giác quỷ dị kia lại mạnh mẽ xuất hiện lần nữa. Thật là kỳ quái, cô rất ít khi xử trí theo cảm tính, nhưng lúc này đây cô lại không cự tuyệt được lời khẩn cầu của nó, cho dù nó từ đầu tới cuối đều lộ ra huyền cơ làm cho người ta không thể tưởng tượng, cô vẫn không thể mặc kệ nó.

Có lẽ, cô đã cảm động bởi lòng hiếu của nó! Cô đi về phía bãi đỗ xe và tự bào chữa như thế.
Chương 2
Chuyện tới quá đột nhiên!

Kha Bá Ấp ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, phía trước xe đột nhiên bốc cháy, ngay cả máy móc trên đó cũng cháy lên

Năm phút trước, anh đi thang máy xuống lầu, ngồi trên xe thể thao mình yêu thích, sau đó chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhưng không lâu sau anh liền cảm thấy điều hòa trong xe có vấn đề, gió thổi ra không phải lạnh mà là nóng, anh thử hạ cửa sổ xuống, ai ngờ cửa kính xe chạy bằng điện vào lúc này lại bị hư, anh cảm thấy khác thường, khi định rẽ xe vào ven đường dừng lại, ngọn lửa liền từ tay lái phía trước mặt anh bốc lên.

“Chết tiệt! Đây là chuyện gì?” Anh kêu sợ hãi một tiếng, buông tay lái ra, nhưng chân ga dưới chân đã quên thả lỏng, xe liền phóng về bên phải phía trước, mắt thấy sẽ đυ.ng vào một hàng xe đậu san sát bên đường nhất, anh vừa sợ hãi lại lúng túng nhìn mình đang chạy thẳng về cái chết, không kẻ nào có thể cứu được...

Một cột nước từ vòi phòng cháy ở đám cỏ phía trước mặt trong lúc chỉ mành treo chuông liền bắn về phía Kha Bá Ấp, cột nước trong nháy mắt ngưng kết thành băng, chặn xe lại, khi Kha Bá Ấp còn chưa rõ việc gì, một bóng người màu đen nhanh chóng đến bên xe, một cước đá văng cửa xe, hai tay mở ra phun khí lạnh trắng xoá, không khí trong xe lập tức hạ nhiệt, trong không gian tràn ngập hơi nước, anh thấy đôi mắt sắc bén như băng của Lãnh Quan.

“Là cô...” Kha Bá Ấp hoảng hồn cố bình tĩnh, nhưng nhất thời không bình ổn được adrenalin chạy loạn trong cơ thể, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô lôi mình ra ngoài xe.

Anh không nhìn lầm chứ? Tay cô ấy... Trong lòng bàn tay tản mát ra một cỗ khí lạnh?

“Không có việc gì chứ?” Lãnh Quan để anh ta dựa vào xe bên đường, lập tức quay lại chiếc xe cháy nhìn tỉ mỉ từng chỗ một. Xe vô cớ cháy, không phải là chuyện bình thường!

“Cô... đã cứu tôi...” Hồn bị dọa rớt đã trở lại cơ thể, Kha Bá Ấp nhìn cột nước kết băng trước xe cùng từng đợt sương lạnh bay ra từ trong xe, lại nhìn nhìn Lãnh Quan kiểm tra xe, trong lòng anh có một đống nghi vấn đợi giải, nhưng hỏi không ra miệng. Băng này... Đều là cô ta làm? Cô ta cứu anh?

“Đây chính là kiếp nạn thứ nhất của anh, Kha tiên sinh.” Lãnh Quan quay đầu đối mặt anh, chuyện này đã chứng thật lời Đạt Đạt nói không phải là đùa.

“Cái gì?” Kha Bá Ấp mở to mắt. “Thứ nhất? Chẳng lẽ còn có thứ hai thứ ba...”

“Tôi đã nói với anh, con trai anh nói anh sẽ gặp ba lần nguy hiểm trí mạng, cho nên mới ủy thác tôi đến bảo vệ anh.” Nàng nhắc lại.

Chết tiệt! Lại là con!

“Ông trời! Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Anh bối rối vò vò đầu la to.

Mọi chuyện tựa hồ từ khi người phụ nữ này xuất hiện trước mặt anh liền bắt đầu còn có chút bất thường.

Lãnh Quan nhìn đám đông bốn phía dần dần tụ tập chỉ trỏ, không nói hai lời, lôi anh rời khỏi hiện trường tai nạn, ngăn một chiếc tắc xi lại, đẩy mạnh anh vào, bản thân cũng ngồi vào.

“Về trước nhà anh, nhưng anh tốt nhất nên gọi điện thoại báo cửa hàng xe cùng công ty bảo hiểm thay ngươi giải quyết hậu quả.” Cô trầm giọng dặn dò.

Kha Bá Ấp trong lúc rối rắm làm theo lời cô, nhưng trong lòng vẫn rung động như sấm, từ quỷ môn quan vòng trở về, cảm giác sợ hãi này thật đúng là không phải người thường có thể chịu được.

Ba mươi phút sau, bọn họ trở lại nhà anh ở Thiên Mẫu, vừa xuống xe, anh chật vật không chịu nổi liền vọt vào cửa, nhanh chóng xuyên qua sân, đi vào phòng khách, bảo quản gia cùng người giúp việc đang ngạc nhiên ra ngoài, quyết định cùng người lai lịch không rõ miệng nói hươu nói vượn này từ từ nói chuyện.

“Hiện tại, cô nên có thể đem mọi chuyện nói từ đầu tới đuôi cho tôi biết chưa?” Anh quay đầu trừng cô, cổ tay áo sơmi bị đốt trọi, tay cũng nổi bọt nước, tóc trên trán bị cháy sạch quăn lên, cả người thoạt nhìn tựa như xiên thịt người vừa bị nướng qua trong phim Kannen.

“Anh không rửa mặt chải đầu, băng bó miệng vết thương trước sao?” Lãnh Quan hai tay khoanh trước ngực hỏi lại.

“Không, hiện tại ta muốn cô nói rõ ràng.” Anh ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc hút.

“Tôi đã nói, là con anh trước đó nhắc nhở tôi anh sẽ xảy ra chuyện, tôi mới đến kịp cứu anh, nếu không anh sớm đã chết.” Cô nói không mang theo chút cảm tình.

“Cô là nói, tôi...‘con’ tôi đã sớm đoán trước tôi sẽ có tai nạn?” Anh rít mạnh điếu thuốc.

“Đúng vậy.”

“Nó nói tôi còn hai lần chịu tội, cho nên muốn cô tới cứu tôi?” Anh sắp phát điên, chuyện như vậy ai sẽ tin tưởng?

“Phải.”

“Vậy xin hỏi tôi có thể trông thấy vị tiểu thần thông tự xưng là con tôi kia không?” Anh nhe răng trợn mắt nói.

“Nó không muốn gặp anh.” Đây là phỏng đoán của cô, Đạt Đạt tựa hồ không muốn gặp Kha Bá Ấp.

“Nghe đây, tiểu thư...” Anh vươn ngón trỏ chỉ vào cô.

“Tôi là Lãnh Quan.”

“Lãnh tiểu thư, chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp, tuy rằng tôi không biết xe tôi vì sao lại đột nhiên cháy, nhưng cô đừng nghĩ như vậy tôi sẽ tin cô.” Anh nghiêng đầu trừng cô, tâm tình vừa hỗn tạp vừa rối loạn. Kỳ thật nội tâm anh có một bộ phân cảm thấy việc kỳ quái, nhưng một bộ phận khác lại liều mạng thuyết phục anh đừng tin tưởng lời nói vô căn cứ này.

“Anh có thể không tin, tôi đồng ý với con anh phải bảo vệ anh, một trăm vạn nguyên tôi có thể đợi cho việc thành mới lấy cùng với vĩ khoản, bắt đầu từ giờ, mỗi ngày tôi sẽ đi theo anh, thẳng đến khi anh vượt qua hai nguy cơ khác.” Cô không khách khí ngồi xuống sô pha đối diện anh.