Cô cảm động nhắm mắt, nghênh hướng anh, đem toàn bộ bản thân giao cho anh.
Anh dùng môi bao phủ cô, trong trướng mãn tình triều được giải thoát.
Khi bọn họ kết hợp cùng một chỗ, một luồng sức mạnh vô hình xông về phía chân trời, dưới ánh trăng, thân thể nho nhỏ của Đạt Đạt tiếp nhận nguồn năng lượng kia, phút chốc sức sống tăng gấp trăm lần, vết bỏng trên người tất cả đều giống như kỳ tích mà khỏi hẳn.
“A! Thành công!” Nó cao hứng nhảy nhót trên nóc nhà, hai tay ôm gấu Teddy, vui sướиɠ như điên kêu lên. Mà trong phòng lớn, bọn họ đang ngồi trên giường, Lãnh Quan rúc vào l*иg ngực cứng rắn của Kha Bá Ấp, cảm giác được anh không ngừng hôn tóc, tai cùng môi cô.
Cô yêu anh. Cô thỏa mãn mỉm cười, yêu người đàn ông tự đại, phóng túng lại nóng nảy này.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cô nghiêng người, muốn xuống giường trở lại phòng mình, lại bị anh một tay giữ lại
“Em muốn đi đâu?” Anh càu nhàu nói.
“Trở về phòng.”
“Đêm nay ngủ ở đây.”
“Không được, quản gia sẽ biết...” Dưới mặt nạ lạnh lùng cô vẫn là cô gái e lệ.
“Đừng đi. Không biết sao lại thế này, mỗi khi em vừa rời khỏi tầm mắt anh, anh chỉ sợ em sẽ biến mất.” Anh xốc chăn lên, lỏa thân đi xuống giường ôm lấy cô.
Yêu cùng tử vong đồng thời hiện ra, trong đầu cô không hề báo trước nổi lên lời nói của Tước Lợi Nhi, trong lòng run lên.
“Làm sao vậy?” Anh phát giác cô run run.
“Không, không có gì.” Tình yêu của cô có thể sẽ không có tương lai. Cô bi quan nghĩ.
Anh xoa xoa cái lưng nhỏ nhắn mềm mại của cô, để cô tựa mặt vào ngực anh, thấp giọng nói: “Đừng rời khỏi anh, đáp ứng anh, vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi anh!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn cái cằm kiên nghị cùng đôi môi khiêu gợi của anh, trong lòng bị một loại cảm giác lo lắng khó hiểu khóa chặt, vì bỏ qua vứt bỏ dự cảm xấu kia qua một bên, cô rướn lên hôn môi anh, trút xuống nhiệt liệt có thể thiêu đốt bất kì kẻ nào chôn sâu dưới đáy lòng cô. “Lãnh Quan...” Anh ôm cô ngã lên giường, tiếng gầm ngâm nga cùng tiếng dồn dập thở dốc, hai người tạm thời quên mất mọi chuyện, đem chính mình dung nhập vào thế giới cảm quan, triền miên một đêm...
Chương 8
“Anh nói anh thật sự không có con?” Lãnh Quan vừa xem xét tư liệu mà Kha Bá Ấp đã mời thám tử điều tra vừa hỏi.“Đúng vậy.” Kha Bá Ấp ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn chằm chằm cô.
Từ sau đêm hôm đó, anh đối với cô càng lúc càng không thể kháng cự, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác của cô, trong mắt anh đều đẹp không thể nói, anh thường thất thần nhìn cô, giống như mỗi một chỗ trong linh hồn đều bị cô lấp đầy.
Lãnh Quan thật không thay đổi bao nhiêu, cô vẫn hờ hững như trước, không nói nhiều, cũng không hay cười, nhưng đường cong trên mặt cô nhu hòa rất nhiều, khóe miệng cứng rắn có khi sẽ bị nụ cười ôn hòa thay thế, cái loại cười yếu ớt không dấu vết này so với cười to càng dễ dàng bắt lấy tâm Kha Bá Ấp.
“Nhưng mà, em đã gặp nó, bộ dạng nó cùng anh rất giống nhau.” Cô nhíu mày nghĩ, không chú ý tới anh đang suy nghĩ lung tung.
“Ai?” Trong đầu anh toàn bộ chỉ có cô, chưa ý thức được cô nói gì.
“Con anh.”
“Phải không?” Anh không quá chuyên tâm trả lời.
Cô ngước mắt, thấy ánh mắt mê muội của anh, trong mắt hiểu rõ mà giả vờ giận, “Chúng ta đang thảo luận chính sự, xin anh nghiêm túc một chút.”
“Anh rất nghiêm túc a! Nghiêm túc nhìn em.” Anh nở nụ cười, dịu dàng, cuồng dã cùng gợi cảm và phóng đãng không kềm chế được, anh là dạng đàn ông có vẻ đẹp khiến lòng phụ nữ như nai con đi loạn.
“Thật là, anh vẫn không đứng đắn như vậy.” Cô thấp giọng khiển trách. Cô làm sao có thể yêu người giống như anh chứ?
“Sai! Đời này của anh chưa bao giờ đứng đắn như vậy.” Anh thu nụ cười.
“Vậy anh nghĩ ra là con ai lại quan tâm đến sự sống chết của anh như vậy chưa? Nó thậm chí đã sớm biết Khang Chính Thời sẽ gây bất lợi cho anh, nếu không sao có thể đến câu lạc bộ linh lực cầu cứu?” Cô luôn không nghĩ điểm đáng ngờ này.
“Anh cũng không biết.” Anh vuốt cằm, cuối cùng cũng hơi nghiêm túc đối mặt với vấn đề này.
“Nó ngay cả chuyện anh có một tài khoản riêng cũng biết, mới có thể muốn em giáp mặt đòi anh một trăm vạn nguyên.”
“Đây quả thật rất kỳ quái, anh đã hỏi qua người bạn kia, anh ta nói chuyện này anh ta không kể cho người nào nghe cả, tuy rằng một trăm vạn không phải số tiền lớn, nhưng anh thật sự không hiểu ‘đứa con’ kia của anh là làm sao mà biết được?” Anh gãi gãi đầu, cảm thấy càng nghĩ càng có vấn đề.
“Em cho rằng đứa bé kia không tầm thường...” Không phải Lãnh Quan đa tâm, cô có trực giác, Đạt Đạt rất quỷ dị.
“Có thể hay không là Khang Chính Thời cùng đồng bọn của hắn tạo ra hiện tượng giả? Nói không chừng hắc ma pháp còn có thể biến ra đứa trẻ đến nhiễu loạn chúng ta.” Anh đoán mò.
“Hắn muốn gϊếŧ anh, làm gì lại tìm người tới cứu anh?” Cô phản bác.
“Ừm, đúng vậy! Tựa hồ không có khả năng.”
“Em hoài nghi đứa nhỏ kia có thể không phải...” Cô trầm ngâm nói.
“Không phải cái gì?” Anh lập tức truy hỏi.
Lãnh Quan im lặng, nhất thời không dám nói ra phỏng đoán của mình. Khí của Đạt Đạt khác hẳn người thường, cô cảm thấy nó có thể không phải người, mà là... một linh thể mà thôi.
Một linh thể? Kha Bá Ấp sẽ tin tưởng chuyện này sao?
“Em nghĩ gì thế?” Anh đứng lên đến gần cô, cúi đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm thần bí của cô.
Không biết có phải mọi người trong câu lạc bộ linh lực đều có khí chất thần bí làm cho người ta đoán không ra hay không, giống Lãnh Quan, cho dù cô ở ngay trước mắt anh, anh vẫn có cảm giác sợ hãi vì nắm giữ không được cô. Anh đối với ý tưởng này cảm thấy uể oải.
“Không có gì.” Cô có ý nghĩ vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không muốn suy nghĩ.
“Nói ra nghe một chút, nói không chừng anh có thể đồng ý với suy nghĩ của em.” Anh nói thẳng, như nhìn thấu do dự của cô.
“Anh...” Cô mới muốn mở miệng, ngoài cửa thư phòng liền truyền đến tiếng của quản gia.
“Thiếu gia, những thứ đồ cũ cậu yêu cầu dọn dẹp đã đóng gói xong, nhưng mà có một món... một món đồ chơi, tôi nghĩ cậu phải xác định còn cần hay không...” Trong giọng nói của quản gia có chút do dự.
“Lấy vào đi.” Kha Bá Ấp nói.
Quản gia mở cửa, lấy một con gấu bông nhỏ lông xù màu nâu, sau đó đưa cho anh.
Khi Lãnh Quan nhìn thấy món đồ chơi kia, cả người từ trên ghế nhảy dựng lên.
Đó là... Đó là gấu Teddy!
Cùng gấu Teddy trong tay Đạt Đạt cầm giống nhau như đúc.
“Hắc! Đây là gấu Teddy tôi thích nhất! Giữ lại đi.” Kha Bá Ấp không phát hiện mặt cô biến sắc, cười lấy con gấu Teddy vẫn còn tốt kia.
“Dạ.” Quản gia lui ra ngoài.
Kha Bá Ấp nhìn gấu Teddy, sau đó cười nói với Lãnh Quan: “Gấu Teddy này là quà sinh nhật năm tuổi mẹ đã cho anh, khi đó anh thật sự là yêu chết nó, em xem, anh đã giữ cẩn thận không để nó hư, bởi vì anh hy vọng tương lai sẽ tặng nó cho con anh.”
Con! Lãnh Quan cơ hồ đã xác định ý nghĩ của mình là đúng.
“Em tin không? Khi đó anh còn đặt tên trước cho con, gọi là Đạt Đạt, hay chứ? Nghe qua giống tiếng súng máy... đạt đạt đạt.”
Đúng rồi! Đúng là như vậy!
Lãnh Quan kinh ngạc nhìn anh. Đạt Đạt đúng là con Kha Bá Ấp!
Là con trong tương lai của anh!
Kha Bá Ấp thấy sắc mặt tái nhợt của cô, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
“Anh có biết đứa bé tới tìm em cứu anh tên là gì không?” Cô bình tĩnh nhìn anh.
“Không phải em không biết sao?”
“Sau đó khi gặp lại em có hỏi.”