Nhiệm Vụ Cứu Yêu

Chương 22

“Này, anh làm sao vậy?” Lãnh Quan nóng nảy, nâng anh dậy, ngã ngồi trên giường, thấy băng vải ở eo anh đã nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt càng thêm khó coi. Tên ngốc này làm mình càng ngày càng nghiêm trọng!

Kha Bá Ấp thở phì phò ngã vào gối, trừng thẳng cô, tức giận chưa hết.

“Anh không thể bình tĩnh một chút sao? Hiện tại đi tìm Khang Chính Thời có ích lợi gì? Không có chứng cứ hắn sẽ không thừa nhận, hơn nữa bên người hắn còn có một người thần bí lúc nào cũng có thể khiến anh chết cháy, anh đi không phải là chịu chết à?” Cô hầm hầm trừng lại anh, cũng bắt đẩu mở băng trên eo anh.

Kha Bá Ấp sau khi hơi hạ nhiệt, mới thấy rõ trong đôi mắt xinh đẹp của cô có vô cùng lo lắng cùng chỉ trích, giống như cựa kỳ chú ý đến thương thế của anh. Anh giật mình, lửa giận hoàn toàn biến mất.

“Sau khi tôi tìm ra người siêu năng trốn sau lưng Khang Chính Thời, anh hãy cùng Khang Chính Thời nói về ân oán của ‘anh em’ các người, hiện tại, nếu anh đủ thông minh thì trước hết hãy đem chữa khỏi vết thương trên người, bằng không anh lấy sức đâu mà đối kháng cùng người ta?” Cô nói xong một chuỗi dài, tháo băng vải xuống, chuẩn bị dùng liệu pháp đông lạnh để cầm máu.

Lãnh Quan hiếm khi một hơi nói nhiều như vậy, cô quan tâm anh? Kha Bá Ấp đầy ngập lửa giận đã bị tim đập loạn xạ thay thế, anh âm thầm quan sát vẻ mặt cô, nhìn chằm chằm lông mi rũ xuống vừa dày lại vừa cong của cô, kinh hỉ phát hiện cô đối với anh đã không còn duy nhất một gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ hiện giờ của cô tựa như một người vợ đang cằn nhằn chồng...

Vợ! Ý nghĩ này làm trái tim anh đột nhiên đập mạnh.

“Anh làm sao vậy?” Thấy anh thật lâu không trả lời, cô giương mắt nhìn mặt anh.

“Tôi... vết thương chết tiệt này sao lại đau như vậy?” Anh cố ý biểu hiện vẻ thống khổ.

“Vết dao dài 10 cm, có thể không đau sao?” Cô hơi nghiêng người, muốn xem kỹ vết thương của anh.

“A! Lại đổ máu!” Anh hô nhỏ.

“Tôi xem xem.” Cô âm thầm sốt ruột, dựa vào càng gần anh.

Anh thừa dịp cô nghiêng người, bỗng kéo cô về phía mình, trước khi cô kịp hiểu ý đồ của anh, nhanh chóng hôn lên môi cô.

Lãnh Quan ngây ngẩn cả người, phản xạ định đẩy anhh ra, nhưng nghĩ đến vết thương trên người anh; Muốn đông lạnh choáng váng anh, lại sợ thân thể suy yếu của anh không chịu nổi khí lạnh, liền như vậy trì hoãn, tay anh đã ôm lấy gáy cô, tay kia ôm cô vào lòng, cho cô một nụ hôn mạnh mẽ nồng nhiệt.

Tuy rằng hôn qua cô hai lần, nhưng lần đầu tiên là cô vì cứu anh, tư vị không đủ; Lần thứ hai thì đang bị mất ý thức, anh cũng không có chân thật cảm thụ, chỉ có lúc này đây, Kha Bá Ấp xem như chân chính nhấm nháp hơi thở thanh tân như tuyết cùng mùi tùng hương trên cơ thể Lãnh Quan.

Anh làm sao có thể cho rằng cô là quái thai bất nam bất nữ lại máu lạnh chứ?

Anh nhẹ liếʍ môi cô, không khỏi thầm mắng mình là tên ngu ngốc kém cỏi.

Môi cô vừa chạm vào tuy rằng lạnh như băng, nhưng khi anh đẩy miệng cô ra, liền lập tức cảm nhận được sự ấm áp có thể đem vạn vật hòa tan, cô không phải băng, cô là tuyết đầu mùa, bay xuống lòng anh liền tan vào mỗi một tế bào của anh, dung tiến vào máu anh.

Lãnh Quan đối với phản ứng của mình có chút ngạc nhiên, cô nên tức giận, nhưng cô lại cái gì cũng không làm, tùy anh làm càn với cô, thậm chí còn để ngọn lửa của anh đốt lên nội tâm bị đóng băng nhiều năm!

Cô chưa bao giờ nghĩ tới một người đàn ông hôn lại khiến thế giới băng của cô tan rã.

Kha Bá Ấp xoay người một cái, đem cô đặt dưới thân, mê muội cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ cô.

“Lãnh Quan...” Anh thấp giọng gọi tên cô, mỗi lần gọi liền khẽ hôn cô một lần, từ mi tâm của cô, mắt, chóp mũi, vành tai lại đến môi, giống như đối xử với bảo vật.

“Anh...” Cô hoảng hốt, trên thân trần trụi của anh đang tản ra lửa diễm cuồng nhiệt, dòng khí ấm áp dễ chịu từ vòm ngực trơn nhẵn dày rộng của truyền vào cơ thể cô, tình cảm ấm áp cô chưa từng cảm thụ qua khiến cô cảm thấy vòng ôm xa lạ này giống như cảnh trong mơ, trong lúc mơ hồ, cô như trở về thời thơ ấu, khi cô còn chưa rơi vào hành hạ cùng đánh đập, nhưng năm tháng vẫn còn hy vọng cùng tin tưởng vào con người, cô cũng từng được người che chở như vậy, cũng từng khát vọng được ôm vào trong ngực như vậy...

Kha Bá Ấp thấy cô khẽ nhắm mắt, lộ ra nụ cười như mộng ảo, trong lòng bị vẻ dịu dàng đoạt hồn lúc này của cô làm tâm tình đại loạn, quen biết cô một tháng qua, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ không phòng bị của cô.
Chương 7
“Vẻ đẹp của em khiến người ta điên cuồng, Lãnh Quan...” Anh lại lần nữa cúi đầu, hôn cô thật sâu, không để ý bên hông đau đớn, vươn tay kéo cao áo lông đen của cô, tham lam vuốt ve thân thể cô.

Đó là cảm giác gì? Lãnh Quan mờ mịt nghĩ, hơi nóng sao có thể tán loạn trong người cô? Cô phải lạnh nhạt mà trầm tĩnh a! Nhưng hiện tại, từng đợt kɧoáı ©ảʍ từ đầu lưỡi truyền tới ngón chân cô, cô đã không khống chế được lý trí của mình, nụ hôn của Kha Bá Ấp như cuồng phong bão táp rơi vào người cô, hút linh hồn ra khỏi thân thể cô, gỡ bỏ tất cả khôi giáp lạnh lùng cứng rắn của cô.

Anh hôn đến trước ngực cô, áo lông đen bị kéo đến vai, quần áo đen cùng da thịt trắng noãn của cô hình thành sự đối lập mãnh liệt, hắn tựa như thành kính xoa hai viên ngọc phấn, khẽ hôn, cảm thấy mình sắp say chết trên người cô. Cô hừ nhẹ một tiếng, tâm tư còn đang thả trôi trong cảnh mơ, toàn thân vì du͙© vọиɠ mà cong lên, tim cơ hồ nhảy ra khỏi l*иg ngực, trong óc cái gì cũng không còn, trống rỗng.

Thân thể anh đã căng đầy tìиɧ ɖu͙©, căng chặt vượt qua cực hạn kiềm chế của anh, anh bất tri bất giác đẩy nhanh tốc độ, định rút đi quần dài của cô, nhưng tay vừa động, miệng vết thương đau đến anh bật lên tiếng, đem không khí thật vất vả bồi dưỡng được tất cả đều đánh tan.

“A!” Đau chết được.

Một tiếng kêu này đem tất cả lý trí, vũ trang, tỉnh táo của Lãnh Quan đều trở lại.

Cô bỗng chốc hồi tỉnh, mở mắt, nhanh như chớp đẩy anh ra, sửa sang quần áo, kinh ngạc xuống giường.

Điên rồi! Cô nhất định là điên rồi! Mắt cô mở càng lớn, không thể tin được mình lại cùng Kha Bá Ấp hôn thành như vậy.

“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp nằm ngửa trên giường, nhìn vệt ửng hồng trên mặt cô lại chậm rãi rút đi. Đáng chết! Cô lại lùi về hầm băng rồi.

“Tôi... đi gọi quản gia đến giúp anh bôi thuốc.” Cô lạnh lùng đi ra ngoài. Cô nên cùng anh ta bảo trì khoảng cách, đúng vậy, tốt nhất đừng tới gần anh ta, anh ta rất nguy hiểm.

“Đừng đi!” Anh gọi cô.

“Miệng vết thương của anh rách rồi, phải mời bác sĩ đến, giúp anh may lại.” Cô tiếp tục đi ra cửa phòng.

“Em trở lại cho anh!” Anh gầm lên.

Lãnh Quan đứng lại, chậm rãi xoay người nhìn anh.

“Chết tiệt! Đừng đưa ra khuôn mặt lạnh như băng cho anh xem.” Anh một tay ôm hông, nhanh chóng xuống giường đi về phía cô, vừa đi miệng vết thương vừa chảy máu...

“Thương thế của anh.” Cô nhíu mày.

“Cứ để nó chảy! Anh không quan tâm!” Anh đứng trước mặt cô, phát cáu nói nhảm.

“Kha tiên sinh...”

“Đừng gọi anh Kha tiên sinh, anh muốn nghe hai cánh môi mềm mại của em kêu tên anh.” Anh giơ tay kia lên chạm vào môi cô.

Cô giống như bị điện giật nghiêng đầu, lùi về phía sau.

“Vì sao lại chạy trốn? Lãnh Quan, vừa rồi em còn ở trong lòng anh hưởng ứng nụ hôn của anh, vì sao giờ lại định trốn về thế giới lạnh băng của em?”

Cô không trả lời, cô sợ phải nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình vừa mới làm ra.

“Em muốn chạy trốn, là vì em cũng yêu anh, đúng hay không?” Ánh mắt nóng cháy của anh nhìn chằm chằm cô.

“Không có.” Cô phủ nhận. Ngân Tuyết làm sao có thể yêu người ta?

“Nói dối!”

“Kha tiên sinh, nụ hôn của anh rất có tố chất huấn luyện, có thể mê hoặc người khác, đây đại khái là phải kể đến kinh nghiệm phong lưu của anh!” Cô dùng phản kích để tự bảo vệ mình.