Sau đó Hạng Tĩnh Thần trực tiếp đến bên cạnh Phạm Ấu Hâm, nếu không sợ thất lễ, Man Tú và các đồng nghiệp khác thật muốn vỗ tay thật to.
Hạng Tĩnh Thần đứng bên cạnh bà xã, trên mặt nở nụ cười thật tươi, rất giống như một đứa trẻ nôn nóng đòi phần thưởng: “cùng đi uống cà phê?”
Nhưng mà Phạm Ấu Hâm cũng không cảm thấy vui mừng, cô chỉ lạnh nhạt nhìn anh: “Anh đều đối xử với tình nhân như vậy sao? Đàn ông tuyệt tình, thật là đáng sợ.”
Anh nhướng mày: “Cô ấy không phải là tình nhân của anh. Em không biết là anh rất sạch sẽ sao?”
Phạm Ấu Hâm nhún vai, cười châm chọc: “Thật khó khăn cho anh rồi.”
Bởi vì không có được phần thưởng, Hạng Tĩnh Thần thất vọng mà tức giận: “Anh bỏ ra ý tốt, em nên có đáp lại thân thiết có phải không?”
Phạm Ấu Hâm giả vờ ngạc nhiên chớp mắt vài cái: “Đơn giản là anh cự tuyệt ăn cơm với cô ta một lần, muốn tôi tha thứ cho trước đây anh và cô ta ăn chung vô số lần sao? Hạng tiên sinh, anh có thể tính kỹ một chút được không?”
Tất cả mọi người trong phòng họp đều dừng công việc lại, mọi người đều nhìn kỹ, nghe bọn họ cãi nhau, Hạng Tĩnh Thần không có sở thích đem việc tư công khai ra, anh kéo tay Phạm Ấu Hâm ra khỏi phòng họp, trở lại phòng làm việc của mình.
Phạm Ấu Hâm bỏ bàn tay to đang nắm tay mình ra: “Hai lần họp với "Khải Hoàn", đều nửa đường rời đi, hình như lần này tiếp khách không được tốt lắm.”
Hạng Tĩnh Thần như một con thú mệt mỏi, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng làm việc. Vẻ mặt của anh rất rõ ràng anh đang tức giận: “Nếu có thể làm cho em vui, không hợp tác với “Khải Hoàn” anh cũng đồng ý.”
Phạm Ấu Hâm nhìn thấy trên bàn làm việc của anh có một bó hoa hồng, cũng nhìn thấy rõ bên trong bó hoa có một tấm thiệp, vẽ một gương mặt tươi cười hạnh phúc, sau đó là “Một năm vui vẻ” ký tên Shelly.
“Một năm vui vẻ? Một năm trước các người đã quen biết nhau, chẳng trách lúc nãy cô ta có thể nói cho dù thế nào, hôm nay anh nhất định phải đi ăn cơm cùng với cô ta. Thì ra là muốn chúc mừng.”
Phạm Ấu Hâm lơ đễnh vuốt ve bó hoa hồng. Hoa hồng có nghĩa là tình yêu, cô chưa bao giờ biết mình chỉ vì ý nghĩa một bó hoa mà đau lòng như vậy.
“Đó chỉ là một bó hoa.” Anh nói.
Cô cười gượng, đau lòng vì những bông hoa hồng này: “Đối với anh mà nói, cái này chỉ là một bó hoa.”
“Đối với anh, hoa không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.” Anh nhấn mạnh.
Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Đối với tôi, điều này cho thấy có một người phụ nữ khác luôn yêu thương anh.”
Anh nắm hai tay lại: “Anh không thích cô ấy.”
Cô nghì ngờ: “Lại cho cô ta ảo tưởng sao?”
“Anh chỉ yêu em.” Anh nói.
Cô dùng hai tay vẽ một chữ thập trước ngực: “Tôi chịu không nỗi.”
“Cô ấy chỉ là bạn!” Anh hầu như từ kẻ răng bật ra mấy lời đó. Ông trời ơi, anh thật sự chỉ xem cô ta là bạn bè thôi.
Cô chỉ vào tấm thiệp trên bó hoa, có lòng tốt nhắc nhở: “Bạn bè sẽ không vì tròn một năm mà hao tổn công sức.”
“Đừng làm cho tâm em bị ghen tỵ cho kín mất rồi.” Anh nhíu chặt mày lại.
Cô hừ lạnh: “Tha thứ cho mắt của tôi nhỏ, khí phách không đủ lớn.”
Anh trừng mắt nhìn cô: “Anh muốn em trở về.”
Cô nâng cao giọng: “Không.”
“Bởi vì bó hoa này của Shelly?” Anh gào thét.
Cô nhìn anh, phát hiện người đàn ông này chính là sinh vật đơn bào trên thế giới này: “Bởi vì ý nghĩa đại diện này.”
Anh khó chịu, lại đi qua đi lại trong phòng: “Đây không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.”
“Đối với anh có lẽ không có ý nghĩa, nhưng đối với tôi đó là tượng trưng cho sự phản bội.”
Hạng Tĩnh Thần dừng bước lại, bước một bước dài đến trước mặt bà xã: “Phản bội?” anh lặp lại bằng giọng lạnh lẽo.
Phạm Ấu Hâm sợ hãi nhìn anh đang tức giận: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Anh cùng Shelly vạch rõ ranh giới, biết cô để ý là việc này, cũng chấp nhận du͙© vọиɠ chiếm hữu giữa vợ chồng, quan trọng là anh luôn cho rằng mình đã bày tỏ rõ ràng sự thật này.
Hạng Tĩnh Thần bực bội dùng hai tay cào tóc mình: “Ấu Hâm, rốt cuộc anh phải làm thế nào, nói thế nào thì em mới có thể tin tưởng anh?”
Phạm Ấu Hâm lắc đầu: “Không cần.”
“Em không cần anh rồi.” Anh nói khàn.
Cô ngạc nhiên, khoanh hai tay lại: “Đừng đem trách nhiệm đổ lên người tôi.”
“Vấn đề là, em rất hào phóng tặng anh cho người khác.”
Cô cứng người, không nói gì.
Hạng Tĩnh Thần nâng cằm cô lên: “Thứ nhất, anh không đồng ý ly hôn, thứ hai, em vẫn còn là bà xã của anh, thứ ba, anh yêu em. Ba điều trên, tin hay không thì tùy em. Họp.”
Anh tiêu soái nói ba điều trên ra, lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Phạm Ấu Hâm căng thẳng, lúc anh rời khỏi cô liền thả lỏng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Ông trời ơi, cô nên làm thế nào? Cho phép tình nhân trước mắt kia sao?
Cô không thể quên được cảm giác đau lòng.
Phạm Ấu Hâm đưa hai tay úp mặt lại, không khống chế được khóc rống lên.
Cuộc sống trong một tháng này trôi qua như thế, mỗi ngày, người nhà đều chăm sóc cô rất tốt, mẹ cô như đang nuôi một con heo con, mỗi ngày cho cô ăn thật no. Nôn nghén ngày càng nhiều, mẹ cô dự đoán sẽ là con trai, nên mới có thể giày vò bà như thế. Về điều này, cô không đưa ra ý kiến, cô vẫn muốn một đứa con gái xinh đẹp như hoa anh đào.
Bởi vì Tư Hâm đến Hồng Kông mở cuộc triển lãm trang phục, làm cho người tổ chức đơn vị đưa ra một món tiền lớn mời cô đến Hồng Kông làm phụ trách thiết kế, bởi vậy việc đưa em gái đang có thai đi làm là trách nhiệm của chị cả Phạm Hâm.
Vấn đề là máy điều hòa trong xe của Tư Hâm bị hỏng phải đưa đến hãng sửa chữa, kế hoạch lúc đầu của hai chị em là ngồi xe điện ngầm đi làm, nhưng lúc đến giờ đi làm, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện ở cửa.
“Anh ta là ai vậy?” Phạm Ấu Hâm hỏi thầm vào tai chị gái.
“Là phụ huynh của đứa trẻ.” Phạm Hâm trả lời rất lễ phép.
“Phụ huynh của đứa trẻ đến đón chị đi làm?”
“Anh ta muốn xin cho con mình nghĩ bệnh.”
Phạm Ấu Hâm một đầu mờ mịt: “Xin nghĩ bệnh? Vậy tại sao muốn đến nhà đón chị đi làm?”
Cô nghi ngờ, đồng thời chú ý người đàn ông đang ngồi phía trước thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt thâm thúy hầu như dán chặt trên người chị cả.
“Anh ta đang theo đuổi chị sao?”
Phạm Hâm nói: “Tất, tất nhiên không có, làm sao có thể được? Anh ta là người đã có vợ rồi…”
Phạm Ấu Hâm vỗ vỗ ngực: “Chị cả, thật xin lỗi, gần đây em đối với việc nɠɵạı ŧìиɧ hoặc sự kiện bên thứ ba lại rất mẫn cảm.”
“Yên tâm, chị sẽ không thay đổi thành người thứ ba đâu….” Phạm Hâm nói thầm xong, rũ mắt xuống giấu đi nội tâm đau khổ.
“Em biết.” Phạm Ấu Hâm giải thích, chú ý đến chị cả đang rất yên lặng. Tính cách của chị cả là yên lặng hướng nội. Nhưng sự yên lặng giờ phút này đây, lại trộn lẫn rất nhiều buồn phiền làm cho người khác không khó phát hiện ra.
“Trường học không có việc gì sao?” Bởi về chị cả đưa đứa trẻ thứ hai về nhà, Phạm Ấu Hâm chỉ có thể suy đoán như vậy.
Phạm Hâm cười rất mệt mỏi: “Không có việc gì?”
Đến chỗ “Xây Dựng Cộng Lập”, chiếc xe vững vàng dừng lại trước tòa cao ốc.
Chị cả có tâm sự nặng nề, Phạm Ấu Hâm nhíu mày: “Có việc gì thì gọi cho em.”
“Ừ, được.”
Phạm Ấu Hâm xuống xe, nhìn theo hướng chiếc xe Benz mới rời đi, có lẽ cô nên gọi điện thoại cho Tư Hâm, có lẽ Tư Hâm nhạy cảm, có thể biết được chị cả xảy ra chuyện gì.
“Thế nào, vẫn còn lưu luyến không rời sao?”
Lời châm chọc lạnh lùng truyền đến từ phía sau, Phạm Ấu Hâm nghĩ không muốn xoay người lại đối mặt với anh, cô lách người qua một bên, trực tiếp đi vào phòng làm việc.