Phạm Ấu Hâm giải thích: “Mẹ Thái xin hãy yên tâm, con sẽ không liên lạc với chồng trước nữa, đó đã là quá khứ rồi, anh ta không có ý nghĩa gì trong cuộc sống của con nữa.”
“Vậy là tốt rồi.”
Vậy là tốt rồi? Quan trọng là “chồng trước” của Phạm Ấu Hâm không thấy tốt một chút nào cả.
Hạng Tĩnh Thần chợt đứng lên. Nhìn đủ tiếc mục mà bà xã mình muốn hy vọng đạt được, lòng anh tràn đầy tức giận.
“Quá khứ rồi?” Anh nhìn người vợ bên cạnh.
Phạm Ấu Hâm cũng đứng lên, ngẩng cao đầu: “Chẳng lẽ không thể gọi là quá khứ sao?”
“Không hề có ý nghĩa gì?”
Cô gật đầu một cái thật mạnh: “Đúng vậy.”
“Có chuyện gì sao? Anh họ!” Thái tiên sinh nhịn không được liền hỏi.
Hạng Tĩnh Thần cười lạnh: “Anh họ? Tôi không phải là anh họ của cô ấy, cô ấy là vợ của tôi.”
Hạng Tĩnh Thần nghiêm mặt lại, không để ý đến sự hổn loạn ở đây, kéo tay Phạm Ấu Hâm đi ra ngoài.
“Buông ra! Cậu muốn như thế nào?” Ánh mắt Phạm Ấu Hâm nhìn chăm chú vào dì cả đang thét chói tai.
Hạng Tĩnh Thần không dừng bước: “Đi đến căn phòng lầu một.”
“Đến căn phòng lầu một làm gì?”
“Anh muốn một căn phòng, tốt nhất là căn phòng đêm tân hôn của chúng ta.”
Sắc mặt Phạm Ấu Hâm trắng bệch. Cô không có hứng thú gì với vết thương bị rắc muối, nhìn đến căn phòng kia cô đã không chịu nổi: “Tôi không muốn đi!”
Hạng Tĩnh Thần cười xấu xa: “Không thể theo ý em, bà xã của anh.”
Phạm Ấu Hâm nhìn vào ánh mắt đang hừng hực lửa giận của anh, ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ lóe lên, trong đó có rất nhiều cảm xúc, thâm tình, hối hận, tức giận và kiên quyết.
“Anh muốn thế nào?”
“Vợ ơi! Em nói xem?”
Cô vừa bối rối vừa hoảng sợ nhìn anh. Tiếp theo? Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Ông trời ơi!
Chương 5
Phạm Ấu Hâm trừng mắt nhìn anh. Cô dùng hết sức lực cố gắng làm chính mình phải rất nghiêm túc, rất bình tĩnh lại.Quả nhiên chồng trước của cô muốn một căn phòng trong khách sạn này, hơn nữa còn là căn phòng tân hôn của họ trước đây, khách sạn chuẩn bị một phòng hưởng tuần trăng mật cho họ.
Trong căn phòng hưởng tuần trăng mật này có quá nhiều cảnh vật làm cho cô nhớ tới đều phải đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, bảo cô làm sao chịu nổi, làm sao đối mặt với tất cả đây? A….Không……Không……….
Phạm Ấu Hâm hít thở thật nhẹ nhàng, cô im lặng nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, mặc cho mọi người nghĩ rằng họ chỉ là bạn bè. “Như vậy cũng không thể thay đổi được gì.” Cô nói.
Ánh mắt anh sáng rực dừng trên người cô: “Anh không muốn em thay đổi gì cả, anh chỉ muốn nói cho em biết, người phụ nữ có thể nhen nhóm ngọn lửa du͙© vọиɠ trong lòng anh chỉ có mình em. Người phụ nữ mà anh muốn cũng chỉ có em.”
Cô nhìn vào môi anh, đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Anh muốn tôi?”
Anh nở nụ cười tà mị, xoa nhẹ mái tóc cô: “Ngay lập tức anh có thể chứng minh cho em xem.”
Cô nhìn vào mắt anh, phản bác yếu ớt: “Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới, bất cứ lúc nào cũng có thể…….”
Anh đưa tay cởi cúc áo sơ mi của cô, làn da trắng nõn dần dần hiện ra trước mặt anh: “Vợ à, em nói sai rồi.”
Không khí lạnh lẽo thổi lên da thịt nóng bỏng làm cô nổi da gà, đầu óc đang rối loạn cũng tỉnh táo lại một chút. Cô phải cự tuyệt, mà không để bị anh mê hoặc, không để cho anh lột sạch cô.
“Hạng Tĩnh Thần! Chúng ta ly hôn rồi.”
“Không.”
Cô hơi bối rối, cố gắng kéo lại áo mình: “Chúng ta thật sự đã ly hôn rồi.”
Anh nắm chặt cằm cô, môi anh tiến lại gần môi cô: “Anh luyến tiếc.”
“Tôi không tin.”
Hạng Tĩnh Thần cúi người xuống dùng nụ hôn ngăn chặn lời cự tuyệt của Phạm Ấu Hâm, rốt cuộc làm cô không thể lên tiếng được. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng, cô là vợ anh, anh là chồng cô, bọ họ chia sẻ nhiệt tình lẫn nhau.
“Buông ra.” Cô cất lời cầu xin yếu ớt.
“Anh muốn em.”
“Không……” Cô tự tuyệt, nhưng cơ thể lại khuất phục trước du͙© vọиɠ kéo tới như cuồng phong vũ bão, cô vòng tay ôm chặt cổ anh, đáp trả lại nụ hôn của anh, tất cả kiếm chế trong giờ phút này đều tan biến hết, thể xác và tinh thần đều hòa quyện vào kí©ɧ ŧìиɧ ngọt ngào.
“Em thật đẹp. Nhưng mà, từ lâu anh đã biết em rất đẹp.” Anh thấp giọng nói.
“Thật không?” Cho dù là tràn đầy ham muốn, cô vẫn suy đoán anh có nói những lời tương tự này với những người phụ nữ khác không?
“Tất nhiên rồi, cực kỳ xinh đẹp.” Anh cởϊ áσ sơ mi của cô ra.
“Thật là đẹp.” Anh cởi bỏ áσ ɭóŧ ren màu trắng.
Anh cầm một bên ngực đầy đặn của cô, dùng môi mình mυ'ŧ lấy nụ hoa trước ngực: “Mà còn ngon miệng.”
Cô thở hổn hển, không nhịn được cong người lên nghênh đón anh: “Ngon miệng? Tôi không phải là đồ ăn…”
“Đối với anh, là em.”
Anh hung hăng hôn môi cô, Phạm Ấu Hâm ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua ôm chặt cổ anh. Cô rất thích nụ hôn của anh, nó luôn luôn mang theo ham muốn chiếm hữu. Anh ẳm cô lên, đi đến bên chiếc giường lớn rồi đặt cô lên giữa giường, sau đó cởi hết quần áo trên người cô. Tay anh vuốt ve ngực cô, một đường đi xuống, cô cong người lên, càng thêm khao khát. Ngón tay thô ráp của anh đến u địa ướŧ áŧ của cô, làm cô kích động thở gấp, thân thể mềm yếu run rẩy bất lực.
Anh cởi bỏ qυầи ɭóŧ trên người cô, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, rồi ép mình vào trong đó. Cô có thể cảm nhận rõ ràng được vật cứng rắn nóng bỏng đang để ở nơi mềm mại của cô, anh thở dốc bên tai cô: “Anh muốn em.” Anh vừa nói vừa đưa tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô ngửa đầu hôn trả lại anh, vừa thở gấp vừa nói ra nhu cầu của mình: “Muốn em.”
Hạng Tĩnh Thần dùng bàn tay to của mình nâng phần mông trắng nõn của cô lên, anh nhất người ấn vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, cằm anh ma xát vào mặt cô, anh thở hổn hển bên tai cô, anh ở trong cơ thể cô, lắp đầy cô…..
Cô hôn lên môi anh, anh điên cuồng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, rút ra rồi lại đâm vào từng nhịp đều đều làm từng trận kɧoáı ©ảʍ trong người cô dâng lên, mạnh mẽ sôi trào quét sạch cô.
“Ông trời…….”
Phạm Ấu Hâm rêи ɾỉ, cả người căng cứng chặt chẽ, bao chặt lấy anh. Anh nắm lấy hai chân cô, chạy nước rút lần nữa, một lần rồi lại một lần, cô run rẩy thét lên một tiếng chói tai, cảm giác như mình được bay lên thiên đường, anh kích động hét lên một tiếng, đồng thời phóng mầm móng nỏng bỏng vào trong người cô.
Cơn kí©ɧ ŧìиɧ qua đi.
Bên trong không có tiếng động gì, chỉ có hơi thở hổn hển của hai người.
Cô nằm im lặng bất động, từ từ khôi phục bình tĩnh, lại ngửi được mùi hương hoa hồng trong không khí. Đêm tân hôn của hai năm trước, cô từng ngửi qua mùi hương này. Xem ra, hoa hồng đã trở thành thứ trang trí tiêu chuẩn trong phòng tân hôn, khách sạn đã sắp xếp làm tăng thêm màu sắc lãng mạn cho đôi vợ chồng mới cưới.
Nhưng tình cảm mãnh liệt qua đi, hiện thực như một chậu nước lạnh giội thẳng vào người cô. Cô căng cứng người, biết mình vừa rồi trong nhất thời hồ đồ phạm vào một việc sai lầm, cô càng biết chồng trước đang ở sau lưng cô, thổi hơi thở nóng bỏng vào lỗ tai mẫn cảm của cô.
Phạm Ấu Hâm chán nản thở dài. Tại sao lại có thể như vậy? Sao cô lại để cho sự việc phát sinh thuận lợi như vậy? Cô nên kết thúc như thế nào đây?
Thôi đi, sửa đổi sai lầm vẫn không muộn, dù sao đây không phải là lần đầu tiên cô và anh phát sinh quan hệ, căn bản cô không cần phải xấu hổ về vấn đề này.
Cô cố gắng chống người đứng dậy bày ra bộ dáng hết sức tự nhiên, xem vấn đề này không quan trọng mà kết thúc tất cả, nhưng lại phát hiện mình không có một chút sức lực nào cả. Chồng trước của cô ôm cô vào trong ngực anh, đôi chân dài cường tráng quấn chặt lấy cô, anh dùng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại để trên đỉnh đầu trêu đùa những sợi tóc suông mượt của cô.