"......"
"......"
Lặng ngắt.
Khắp không gian lặng ngắt như tờ.
Cả băng nhìn vẻ mặt hào hứng và tự tin quá mức của Ace, mặt vô biểu tình chậm rãi quay ra nhìn nhau, nhất thời cũng không biết có nên chém bay tên này tiễn lên bàn thờ hay không.
Nhận thấy bầu không khí ngưng đọng lại, Ace lúc này mới ngờ ngợ nhận ra mình vừa nói gì đó rất dễ gây hiểu lầm, hắn liên tục xua tay nói:
"Không không không, mục tiêu của tôi là đánh bại người đàn ông mạnh nhất thế giới, Râu Trắng mà thôi. Còn ngài thì không cần lo lắng đâu."
Tóc Đỏ: "..."
Tóc Đỏ: "...Ồ, thật đúng là một đại ân. Từ nay tôi có thể yên tâm ngủ ngon được rồi."
Vừa nói hắn vừa xoa đầu bật cười ha ha ha, thoáng chốc đã khiến cho bầu không khí quái dị trở nên hòa hoãn nhẹ nhàng.
Ace cảm thấy màn giới thiệu đầu tiên đã thành công mỹ mãn, ứng dụng xuất sắc tất cả những gì được dạy, không hề làm nhục sứ mệnh tí nào! Đắc ý dào dạt thầm giơ ngón cái trong lòng, hắn tiến đến bước tiếp theo, chính là kính rượu cho các bô lão.
"Nghe nói hải tặc thường chào hỏi nhau bằng cái này..." Ace cười lấy một bình rượu lớn trong hành lý ra, "Makino đã dặn dò như thế, cho nên tôi đã nhớ đem từ Đông Hải tới tận đây."
"Makino?" Shanks nhận lấy bình rượu, nghe được cái tên quen thuộc bèn sửng sốt lặp lại.
"Đúng vậy, ngài là ân nhân cứu mạng của thằng em trai Luffy của tôi, muốn nói lời cảm ơn với ngài mà lại không biết nên làm thế nào, cho nên tôi đành phải chạy đi thỉnh giáo Makino một chút."
... Luffy??
Đù, cái này chưa được Silvia spoil trước đâu nhé?!
Chuyện này đáng lẽ là phần quan trọng nhất cần phải giới thiệu đầu tiên chứ?!
Trên mặt tất cả mọi người đều chình ình dòng chữ như vậy.
"Luffy?" Shanks nhớ tới đứa trẻ đội mũ rơm năm nào, có chút ngoài dự đoán cảm thán thành lời, "Thì ra thằng nhóc đó còn có anh trai cơ à?"
Hắn quay đầu cười hô lên: "Băng của cậu đâu rồi? Gọi bọn họ tới đây luôn đi, chúng ta cùng nói chuyện tâm sự. Còn anh em đâu, mau mở tiệc!"
↓
Lúc này, trên thuyền đậu neo bên gần bờ biển, Silvia vẫn đang trùm chăn bông run run xoa xoa tay ma sát liên hồi, mặt vô biểu tình viết rõ mấy chữ: Nằm liệt trong ổ chăn không muốn nhúc nhích.jpg
A a a nói chuyện xong chưa? Lạnh quá lạnh quá lạnh quá, mau chém cho cậu ta một phát xem nào! Nhanh nhẹn lên mạnh mẽ lên dứt khoát lên!
Nhưng dựa theo tính cách của đám hải tặc bọn họ, chắc sẽ phải cười ha hả làm thân, ăn uống chơi bời đến tận sáng hôm sau mất!
Quả nhiên, chỉ vài phút sau Ace đã hăng hái nhảy lên thuyền, gọi mọi người trong băng cùng lên nhập tiệc cùng băng Tóc Đỏ. Tiện thể lôi nàng dậy từ ổ chăn bông ra ngoài trời tuyết lạnh giá.
"Thật tình, làm gì lạnh đến mức vậy cơ chứ?" Ace nhìn nhìn Silvia run lập cập va hết răng vào nhau lê lết từng bước lên núi tuyết, có chút nghi hoặc hỏi.
Silvia không trả lời, chỉ mặt vô biểu tình quay ra nhìn hắn, âm trầm cười gằn như gặp phải thâm thù cừu hận gì khủng khϊếp lắm.
"..." Ace.
Ầy, thật ra Silvi siêu xấu tính lắm luôn đó, chắc chắn là hắn bị ghim thù thật rồi.
Có lẽ là nhờ trái ác quỷ Mera Mera, thân nhiệt của Ace cao hơn người bình thường rất nhiều, thành ra cũng không cảm thụ được cái lạnh giống những người khác. Ace bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhanh nhẹn duỗi một cái bắt lấy tay của Silvia, sau đó một cách cẩn thận và mềm nhẹ, bao bọc bàn tay lạnh buốt kia của đối phương kỹ càng không một kẻ hở.
Silvia sửng sốt giây lát, theo bản năng muốn rút tay về ngay tức khắc, nhưng đột nhiên xúc cảm quen thuộc kéo tới khiến động tác tay tạm dừng đến tê liệt.
Nóng hầm hập, tựa như hòn than đỏ hỏn.
Tựa như ánh mặt trời ló rạng, tan chảy cả bão tuyết mùa đông.
... Mặc dù biết đây đúng thật là điều Ace có thể làm ra đấy, nhưng vừa yên lặng tưởng tượng đến đối phương vui vẻ nói "Bởi vì chúng ta là đồng đội mà!", nàng chỉ muốn cười ha hả đấm cho hắn ta mấy phát vào mặt.
Phì phì phì, thứ tra nam, mập mờ ái muội sau đó cố ý treo!
Các thành viên băng Spade đang đi phía sau, vừa nhìn theo vừa chậc chậc ngân nga cảm thán không rõ ý vị.
Nhưng mà người ta thường có câu, nói tình không nói ái mới chính là lãng mạn của hải tặc, không phải sao?
...
...
Tối vào hang.
Hơi ấm tỏa ra từ lửa trại cùng tiếng cười nói ồn ào nhốn nháo chẳng mấy chốc đã xua tan cái lạnh bên ngoài, Silvia vừa hít sâu lấy tinh thần đặt chân vào một bước, đã bị một lực cánh tay kinh hoàng ập tới kẹp cổ như muốn ám sát ngã ngửa chết tươi.
"Lâu lắm rồi không gặp, Silvia! Trời ạ, đã cao đến chừng này rồi cơ đấy!"
Shanks cười hì hì thân thiết một tay bá vai bá cổ nàng, tiện thể dí dí đầu xuống làm nàng suýt nữa thì hộc hết cả máu, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt ngập tràn ý tứ ghét bỏ của nàng.
Lầm bầm nói "Chú phiền quá" trong cổ họng, Silvia mặt vô biểu tình để mặc cho tóc mình bị xoa xoa rối tung rối mù như xoa đầu chó, sau đó tiện đà đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt, trước mắt lại nhìn thấy khung cảnh cả đám hải tặc băng Tóc Đỏ đang chạm ly chạm cốc náo nhiệt quen thuộc.
Ồ, bọn họ vẫn không hề thay đổi nhỉ... Mặc dù ngày nào cũng lặp đi lặp lại một lịch trình, nhưng dường như lại chẳng bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Nhìn nhìn lướt lướt vài giây, tầm mắt của nàng lại giao nhau với người nào đó đang mỉm cười ngồi trong góc khuất.
Thuyền phó Beckman, người đàn ông được mệnh danh là thông minh nhất Biển Đông, hắn tựa lưng vào vách đá hút thuốc, làn khói mỏng nhẹ tựa sương sớm vờn quanh thân thể, thoáng chốc lại khiến cho mái tóc nhuốm màu năm tháng của hắn trở nên mờ mờ ảo ảo.
Silvia trầm mặc một hồi, không phải mới mấy năm trước gặp mặt tóc Beckman vẫn là màu đen hay sao?! Thế nào mà bây giờ lại biến thành màu xám trắng luôn rồi?!
Nàng quay ra nhìn Tóc Đỏ vẫn đang hi hi ha ha cười ngu lảm nhảm gì đó bên cạnh mình, tâm tình có chút phức tạp, cảm giác chắc chắn đây là lỗi của tên này!
Thân là người mấy ngày nay đã rụng cả đống tóc vì tên thuyền trưởng nào đó, Silvia tức khắc dâng trào dào dạt đau đớn cùng đồng cảm.
Beckman nhạy bén bắt gặp được ánh mắt vi diệu của nàng, sóng não liên lạc truyền tín hiệu trong vài giây, cũng tỏ vẻ thấu hiểu nặng nề gật gật đầu.
Nhìn thấy hàng loạt động tác diễn ra liên tiếp này, thuyền trưởng băng Tóc Đỏ nào đó: "...???"
Thuyền trưởng băng Spade nào đó: "...???"
Không thể hiểu được.
Buồn bực xí một tiếng, Shanks cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười vỗ vỗ tay cao giọng tuyên bố: "Bắt đầu đánh chén nào!"
"Ya!" Tập thể đều đồng thanh vui vẻ hưởng ứng.
Ban đầu thành viên băng Spade vẫn còn hơi e ngại, mặc dù cũng biết Silvia hay Ace cũng đều quen biết những người trong băng Tóc Đỏ từ lúc trước, bọn họ vẫn khó tránh khỏi lo lắng sợ hãi trước danh hiệu Tứ Hoàng. Nhưng qua ba tuần rượu, không khí chậm rãi hòa nhịp tan chảy dưới men say và tiếng cười đùa.
Silvia không uống rượu mà chỉ nâng chén quơ quơ làm màu, nàng hơi nhăn mũi, cảm thấy mùi hương xộc mũi đã đủ để cho người ta say ngất ngây. Tuy rằng không phải loại rượu quá nổi danh, nhưng trong miệng những tên hải tặc có thể sẽ vứt bỏ tính mạng bất cứ lúc nào, hương vị đã là đậm đà không sao kể xiết.
Yến hội của hải tặc, ngoài thịt rượu nhậu nhẹt no nê thì còn gì nữa?
Ca hát!
Không biết ai bắt nhịp trước, dần dần càng có nhiều người gia nhập hợp xướng, toàn bộ hang động đều quanh quẩn vang vọng tiếng ca.
"Yo-hohoho, Yo-hohoho,
Yo-hohoho, Yo-hohoho,
Yo-hohoho, Yo-hohoho.
Hãy mang cho Bink rượu sake
Gió thênh thang dẫn đường ta kìa
Biển sâu mặn dìu bàn chân ta lướt sóng tới muôn trùng khơi..."
Binks" sake, dâng hiến cho rượu ngon, dâng hiến cho biển rộng, dâng hiến cho tín ngưỡng.
Silvia vừa nghe vừa cắn hạt dưa trần thuật, "Chán chết, bao nhiêu năm không còn bài gì khác mới mẻ hơn sao?"
Tóc Đỏ lúng túng gãi gãi đầu, "Nhưng mà cũng chỉ thuộc mỗi bài này mà thôi..." Nói xong hắn lại sực nhớ ra gì đó, nhe răng cười vui vẻ, "À hình như hôm trước vừa học được bài mới mà nhỉ, anh em, chuyển nhạc!"
Nhạc công dừng gảy đàn, sau đó ngón tay lướt nhanh trên dây, đổi thành một giai điệu hào hùng không kém.
Đám hải tặc hăng máu gào lên hát:
"Cậu nói rằng nếu mình cất cánh bay lên cao,
Cậu sẽ không bao giờ quay trở lại.
Tất cả những gì cậu nhìn thấy,
Là bầu trời xanh thẳm xanh kia..."
Silvia: "......"
Đây chẳng phải bài hát chủ đề của nhà hàng xóm Naruto sao?! Mấy tên này đã trả tiền bản quyền chưa đấy!!
...
...
Tiệc tùng cuồng hoan ầm ĩ đến tận giữa đêm, dần dần mọi người đều đã ngà ngà say nằm gục xuống đất, không khí lắng đọng vô số hơi thở đều đặn cùng vệt sáng bập bùng dịu êm. Kết thúc ăn uống, tiếp theo sẽ đến chuyên mục trò chuyện tâm sự đêm khuya.
Đúng rồi, chính nó, mau lên mau lên! Nghề tủ của ngài kìa Tứ Hoàng đại nhân!
Nhận được ánh mắt ẩn ý thúc giục của Silvia, Tóc Đỏ buồn rầu gãi gãi đầu thở dài một tiếng, mặc dù biết là đã hứa sẽ kể rồi nhưng mà... Nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng, đành phải tỏ vẻ hăng hái như mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ, gõ một tay xuống đất.
"Đúng rồi Ace, nghe nói cậu hâm mộ nhất là Vua Hải Tặc Roger đúng không?"
"...Há??" Ace lập tức lộ ra ánh mắt kinh dị đến tột đỉnh.
Tóc Đỏ trực tiếp ngó lơ biểu cảm vi diệu của hắn, ngữ khí đông cứng dẫn vào chủ đề chính, "Ha ha ha trùng hợp tôi cũng từng là thuyền viên cũ của Roger nè, chắc chắn cậu sẽ hứng thú với mấy câu chuyện này!"
"..." Silvia ngồi một bên nhanh chóng úp sách lên mặt giả chết, trong lòng yên lặng phỉ nhổ.
Gượng ép, gượng ép quá mức rồi cái ông chú ngu ngốc này!
Nhưng Ace cũng chỉ lộ ra biểu cảm hơi hơi phức tạp, muốn nói lại thôi trong chốc lát, cuối cùng cũng trầm mặc không ngăn cản Shanks kể chuyện quá khứ hồi còn trên thuyền Vua Hải Tặc.
Ban đầu dẫn chuyện còn hơi cứng đờ một chút, nhưng có lẽ là dư âm đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần, giọng nói của Tóc Đỏ lại dần dần trở nên dịu êm như tiếng rì rào của sóng biển, ánh mắt nhuốm vẻ hoài niệm được xóa tan đi lớp bụi trần cũ xưa.
Roger.
Một cái tên, một thời đại.
Thông tin của người này tràn lan muôn nơi khắp chốn, bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, không ai có thể xác định, cũng không thể biết rõ trong mắt người khác thì Roger đã biến thành dáng vẻ như thế nào.
Nhưng mà, đối với vị thiếu niên tóc đỏ năm nào, Roger vĩnh viễn là mục tiêu cao cả nhất, là hải tặc vĩ đại nhất toàn bộ thời đại hàng hải, cũng là người đàn ông mà cả đời hắn kính trọng nhất.
Suốt quãng thời gian không dài không ngắn sau đó, Ace chỉ ngồi lắng nghe đối phương nhẹ nhàng kể chuyện, lặng lẽ không nói một lời. Đôi mắt ngơ ngẩn, mờ mịt, non nớt như một đứa trẻ lần đầu đặt chân ra rìa thế giới.
Ngồi tựa lưng vào vách đá, Silvia buông sách xuống nhướng mày cười khẽ, sau đó không một tiếng động chậm rãi bước ra bên ngoài.
Mặc dù trước đó Ace cũng đã dần buông bỏ được thù hận với Roger, mà sang một trạng thái lạnh nhạt hững hờ coi như người kia không hề tồn tại, so với quá khứ thật ra cũng coi là tiến bộ rất nhiều rồi... nhưng mà quả nhiên thế này vẫn là tốt nhất nhỉ?
Dù sao, cha con vẫn là cha con cơ mà.
Kế hoạch cứu vớt thiếu niên trung nhị đã tiến triển 80%, bước tiếp theo chính là...
Kể chuyện hồi ức xong, Shanks lại đặt ly rượu xuống bên lửa trại nhìn về phía Ace, đôi mắt vốn đang mơ màng men say thời khắc này lại bình tĩnh không hề dao động.
"Ban nãy, cậu nói rằng mục tiêu của cậu là Râu Trắng đúng không?"
"Tôi còn cho rằng ít nhất gần đây sẽ không có tên nào ngu ngốc như vậy nữa chứ." Shanks khẽ cười cảm thán, "Tôi có thể hỏi tại sao không? Tại sao, nhất định phải là Râu Trắng?"
Ace đáp: "Vì kỳ phùng địch thủ của Râu Trắng chính là Roger -- nếu là trước kia tôi sẽ nói như vậy."
Shanks hơi ngạc nhiên hỏi tiếp, "Vậy thì hiện tại?"
"Tôi muốn nhìn thấy rõ ràng một câu trả lời."
Ace khựng lại giây lát, hơi rũ mắt nhìn xuống bàn tay giăng đầy vết chai sạn của mình. Bùng một cái, trên tay đã xuất hiện một ngọn lửa sáng rọi hoàn mỹ, lấp lóe phản chiếu trong đồng tử đen sẫm một tia sáng mơ hồ mà vững vàng.
"Râu Trắng là người đàn ông gần với Vua Hải Tặc nhất, nhưng không hiểu tại sao lại dừng chân tại chỗ trên biển rộng, không tiếp tục truy đuổi kho báu One Piece hay danh hiệu như những hải tặc khác. Tôi không thể nói rõ cảm giác này được, nhưng chỉ biết là tôi muốn đánh bại ông ta, để tìm được đáp án cho câu hỏi xuyên suốt cuộc đời mình."
Không chỉ Shanks, ngay cả Beckman nghe xong cũng sửng sốt mở to mắt.
Cái này thì đúng là ngoài dự đoán nha...
Không phải vì quyền lợi của Tứ Hoàng, không phải vì danh hiệu hải tặc mạnh nhất, không phải vì muốn được vang danh khắp thế giới, không phải vì lá cờ tự do, hay thậm chí không phải vì muốn đánh bại Gol D. Roger.
Mà gần như chỉ vì chính con người của Râu Trắng mà thôi.
Hai người quay ra nhìn nhau, đọc hiểu được gì đó, đều nhẹ nhàng nở nụ cười không rõ ý vị.
Ban đầu từng nghe Silvia kể chuyện sơ qua, bọn họ đều nói rằng không nhìn được tương lai rộng lớn hơn nữa trên người thiếu niên nọ. Bởi vì dường như, cậu ta đang bị gì đó trói buộc quá mức nặng nề và chặt chẽ.
Nhưng hiện tại có lẽ đã không còn như vậy nữa rồi.
Portgas D. Ace, nhất định sẽ tiến được rất rất xa đấy.
Khó trách khi cậu ta vừa đặt chân đến nơi đây, Đảo mùa đông đều đã hòa tan tuyết thành nước mưa.
...
...
Thế nên khi nghe thấy Ace hí hửng khen Tóc Đỏ thật là tốt bụng, còn chỉ sẵn đường giúp mình đến nơi cụ thể Râu Trắng đang cư trú, Silvia suýt chút nữa thì há hốc mồm chửi ầm lên.
Tiến xa cái con khỉ á!! Tiến vào lòng đất đúng không?! Tiến đi chèo thuyền sông Tam Đồ cùng Vua Hải Tặc đúng không?!!
Silvia hùng hổ đi vào lôi ông chú Tóc Đỏ ra một góc khuất, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.
"A a a thế này là thế nào?! Chắc chắn là chết thật đó, chết thật luôn đó!!"
"Ban đầu nghe giới thiệu chú còn rất hứng thú cơ, hiện giờ lại dè bỉu chê bai đá sang cho Râu Trắng vậy mà được hả?! Chẳng phải gu trai lý tưởng của chú là mấy tên trẻ trâu ngông cuồng thích khiêu chiến cả thế giới sao?!"
Shanks: "... Đừng có mà nói dễ gây hiểu lầm như thế cái đồ ngu ngốc này!! Hơn nữa mặc dù mấy thuyền viên của chú đúng là mấy thằng giống cậu ta, chú cũng rất muốn chiêu mộ nhân tài vào băng, nhưng mà riêng cậu ta thì không được!"
"Ha? Kỳ thị sao, phân biệt đối xử sao?? Quả nhiên gu trai lý tưởng của chú vẫn là trên mặt có khắc sẹo chứ không phải có tàn nhang sao??"
"Cái đó thì liên quan quái gì cơ chứ!"
Shanks tuyệt vọng ôm đầu kêu lên, a a a quả nhiên không nên tranh cãi với Silvia, bởi vì khẳng định sẽ bị kéo lệch mạch não lúc nào không biết!
Buồn bực gãi gãi đầu một hồi, Shanks lại nhìn xuống bình rượu rỗng trải đầy đất cùng với ánh lửa bập bùng thành nhiều hình thù quái dị, hơi nhắm mắt, trong chốc lát khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc và bình tĩnh lý tính ban đầu, hắn chợt nhẹ giọng cất tiếng.
"Kể cả mời chào Ace hay giữ ở lại, cậu ta cũng sẽ không phục thuyền trưởng là chú đâu."
"Hơn nữa, câu hỏi mà cậu ấy theo đuổi cả đời, chú không thể trả lời giúp cậu ấy được."
Baterilla, Nam Hải, đây là nơi Ace từng nói rằng mình được sinh ra.
Suy đoán vốn dĩ mập mờ không rõ ràng cho lắm, thời khắc này lại hiện lên vô cùng rõ nét.
Thừa dịp Silvia trầm mặc khựng lại, Tóc Đỏ thở dài vươn tay xoa xoa đầu nàng mấy cái, mềm nhẹ như cách người cha khuyên nhủ đứa con gái nhỏ, nói.
"Có một số chuyện cậu ta phải tự đến tận nơi để tìm thấy mà thôi, mà Râu Trắng chính là nơi cậu ấy lựa chọn."
Xuyên suốt hàng ngàn năm lịch sử, tất cả triết học gia đều không thể tránh khỏi một vấn đề -- ý nghĩa của sinh mệnh, và sống đến tột cùng là để làm gì.
Một đời người, đều luôn cần phải có một mục tiêu để kiên trì tiến bước, bằng không đi đến nơi đâu, cũng vĩnh viễn sẽ chỉ là lưu lạc. Mà Ace lại đang đi trên con đường nắm bắt mục tiêu mơ mơ hồ hồ đó.
Silvia, đây là vấn đề mà rất nhiều người dường như mãi mãi chẳng thể tìm ra được câu trả lời, nhưng dẫu có gập ghềnh, có chật vật, có thống khổ, có nghiêng ngả lảo đảo, bọn họ nhất thiết phải tự mình tiến bước. Chúng ta không bao giờ có khả năng đưa cho người khác cái gọi là "mục đích sống", điều duy nhất mà chúng ta làm được, đó là giữ chặt lấy tay cậu ấy trao cho dũng khí và động lực tiếp tục sống, mỗi lần đối phương rơi xuống địa ngục hay lầm đường lạc lối thì kiên định kéo trở về mà thôi.
Mà toàn bộ quãng đường dài dặc còn lại, phải dùng toàn bộ vui vẻ và đau khổ của cậu ấy, bàng hoàng và mê mang của cậu ấy, giãy giụa và lựa chọn của cậu ấy, và cả cuộc đời của cậu ấy, tự thức tỉnh mà viết ra đáp án.
Silvia siết chặt nắm tay, nhấp nhấp môi không đáp.
Nàng biết, nàng biết chứ, nàng biết rõ hơn bất cứ ai.
Nhưng có lẽ bởi vì, nàng là dạng người nếu được hỏi "Sống có ý nghĩa gì" thì sẽ trả lời "Sống không cần ý nghĩa, tôi chỉ cần cậu được sống".
Kỳ thật, nàng không phải lo lắng Ace bị Râu Trắng gϊếŧ chết, mà là biết rõ kể cả một lão tướng cao tuổi như Râu Trắng có để Ace gia nhập đi chăng nữa, cũng sẽ không còn nhiều thời gian để bảo vệ Ace khỏi hải quân được lâu dài.
A a, Silvia ấy à, thật là ghê tởm đến tột đỉnh.
Rũ mắt vân vê góc áo giây lát, nàng lặng lẽ nhẹ giọng thở dài, kỳ thật đến tận bây giờ Tóc Đỏ vẫn chưa hề chán ghét nàng, tính cách của hắn đúng là tốt thật đấy nhỉ...
Tóc Đỏ nheo nheo mắt vài giây, tiện đà búng tay vào trán Silvia một cái đau điếng, nhu hòa mỉm cười nói một câu không rõ đầu đuôi.
"Bởi vì, Silvia chính là một đứa trẻ thiện lương và dịu dàng mà, không phải sao?"
Động tác của Silvia tức khắc cứng đờ.
Một lát sau, nàng mới buồn bực rầu rĩ quay đầu ra chỗ khác, nói, "...Cái này thì nên khen trong lòng thôi, nói thành lời nghe quái dị chết đi được."