.
. .
Ừm, nghe thì có vẻ nhiệt huyết đấy, nhưng nếu hứa hẹn có thể có tác dụng thì Silvia đã trở thành Vua Hải Tặc từ đời nào rồi! Nàng nhìn nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ ngu ngu của Ace, nhất thời cảm thấy hết sức ngứa răng, còn thấp thoáng thấy được death flag bay phấp phới trên đầu kia kìa!
Ví dụ như là:
Có một quân nhân gia nhập chiến trường, nói với mẹ mình "Đợi khi nào chiến tranh kết thúc, con nhất định sẽ trở về".
Sau đó, hắn đã chết.
Có một hải tặc giăng buồm ra khơi, nói với người yêu mình "Đợi khi nào anh tìm được kho báu, anh nhất định sẽ đem nó trở thành sính lễ cưới em".
Sau đó, hắn đã chết.
Có một thiếu niên đại thần chơi game, nói với bạn mình "Đợi khi nào Liên minh thành lập, cả hai chúng ta sẽ cùng giành chức quán quân".
Sau đó, hắn đã chết.
Mẹ nó sợ quá a a a!! Hứa hẹn là cái thứ không nên đặt ra nhất!!
Ầy, nẫu ruột ghê, cảm giác nhọc lòng này là thế nào...
Hải tặc chưa bao giờ là người tốt, bọn họ từng bảo vệ rất nhiều người, nhưng cũng vô tình hữu ý gϊếŧ quá nhiều người, bọn họ có thể trở thành người bạn tuyệt vời nhất, cũng có thể trở thành kẻ thù tàn ác nhất. Nói gì thì nói cũng phải để lại cho mình một đường lui, nhỡ đâu Râu Trắng tiện tay vung một nhát kiếm Ace chết không kịp ngáp thì sao.
Silvia mặt vô biểu tình đảo qua chống lưng to đùng đùng mình có được, cảm giác không ổn cho lắm. Bỏ qua Thất Vũ Hải và hải quân, thì có lẽ sẽ nhờ được ông chú Tóc Đỏ nói giúp vài câu với Râu Trắng, bởi vì tuy Tứ Hoàng với nhau không thể nói là thân thiết, nhưng chắc là vẫn sẽ đàm phán được đôi lời.
Cơ mà, đại khái cảnh tượng sẽ thành ra như thế này.
↓
Tóc Đỏ: Tôi đến đây để kết thúc trận chiến này! Hy vọng mọi người có thể nể mặt tôi một chút!
Râu Trắng: Không nể, cút!
...
...
Mẹ nó thảm họa được chứ!!
Bỏ đi bỏ đi, dù sao nàng cũng không có ý định kéo ông chú Tóc Đỏ vào vụ này, ban đầu cũng chỉ định nhờ Shanks kể chuyện hồi còn làm thuyền viên của Vua Hải Tặc cho Ace nghe mà thôi. Mặc dù Ace đã không còn ám ảnh thù hận với Roger nữa, mà đang dần chuyển sang trạng thái thản nhiên tâm lặng như nước, nhưng chung quy vẫn là cha con mà, không nên hờ hững như vậy.
Còn lại thì tự lực cánh sinh vậy.
Nhất định phải giữ lại cái mạng của Ace, trong trường hợp xấu nhất Râu Trắng không chơi trò "Chàng trai này thật thú vị, nó phải là con trai ta".
Mà không chỉ Râu Trắng, sau này còn phải đối đầu thêm cả đủ loại hải quân cấp độ Đô đốc với Thủy sư Đô đốc nữa, chiến lực quy mô hàng trăm vạn người, tất cả đều là quy về cái danh huyết thống của Vua Hải Tặc.
Silvia vô thức cau mày cắn nhẹ móng tay, thói quen này của nàng rất hiếm khi xuất hiện lại, tóc đen xõa tung u buồn rầu rĩ che khuất sau gáy, khiến Ace bên cạnh có chút tò mò không hiểu ra sao, chỉ tự dưng thấy muốn vươn tay xoa xoa rối tinh rối mù giống như mấy con thú hồi xưa.
"Phiền chết đi được!"
Silvia đột ngột quát lên.
Ace đang định vươn tay: "...!!"
Len lén thu tay về, Ace gãi đầu chuyển sang chuyện khác, "Trưa nay ăn gì vậy?"
Silvia mặt vô biểu tình đứng dậy, "Yên lặng. Tôi vẫn chưa hết giận đâu."
Ace: "..." Không phải cậu vừa nói không hề giận tớ sao??
Chao, con thuyền hữu nghị nói lật là lật...
Silvia không để ý quay lại nhìn chăm chú vào gương mặt của Ace, nhìn qua cả hình xăm ASCE gạch chéo chữ S của hắn, não bộ cấp tốc đảo qua đủ loại thông tin, cũng đại khái hiểu tại sao mình lại luôn đắn đo bất an về việc Ace sẽ chết như vậy.
Thiếu niên này, sợ rằng không phải nhân vật chính.
Thực tế Portgas D. Ace có đầy đủ tố chất như niềm tin, nhiệt huyết, thiện lương, năng lực hệ lửa, ngốc nghếch lại đáng tin, thậm chí huyết thống nguyền rủa, nhưng cũng thiếu hụt quá nhiều thứ để làm trung tâm cấu tạo nên thế giới.
Thiếu mất người đi trước khẳng định và công nhận, thiếu mất ước mơ và hoài bão vững vàng phía trước.
Trước kia từng gọi điện tâm sự qua với Shanks và Beckman, bọn họ cũng đều đưa ra suy đoán "Cậu ta sẽ không tiến được quá xa đâu", người như vậy hoặc là trở thành đối thủ phản diện một mất còn, hoặc là dần dà bị hủy diệt dưới bánh xe thời đại.
Có lẽ ban đầu gặp Ace nàng đã dự đoán sai, nhưng dù sao hiện tại đó không phải việc nàng quan tâm.
Nàng không muốn chết, lại càng không muốn người nàng cho là quan trọng chết.
Xác thật Ace đã cho nàng rất rất nhiều thứ tốt đẹp, ban đầu là nàng tiến đến có động cơ không thuần, nhưng đây vẫn là điểm mấu chốt làm người của nàng.
Nói ra vẻ một chút, quan hệ của bọn họ không liên quan tới yêu, mà lại pha trộn chút ít tình cảm.
Khoan dung cười mỗi lần nàng để lộ bản tính đáng ghét, bảo vệ, tinh tế quan tâm, dịu dàng, nhường nhịn, vươn tay cho nàng nắm lấy, che mưa chắn gió giúp nàng, liên tục mang cho nàng hy vọng và tin tưởng, để bờ vai cho nàng nương tựa, vô tình xoa dịu linh hồn khủng hoảng không biết làm sao giữa thế giới xa lạ, tựa như mảnh đất yên bình để một cây gai nhọn yếu ớt cắm rễ.
Từng chút, từng chút một, kỳ thực Silvia vẫn luôn khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ.
Thích đi, chắc là có một tí xíu. Yêu đi, chắc là thêm một chút ít. Tiếc nuối, đúng là có vài thời điểm hơi xẹt qua. Hối hận, trước nay chưa từng có.
Nhớ lại hồi nhỏ, nàng từng được nghe một câu chuyện ngắn trước khi đi ngủ --
【Một ngày nọ, gà con bị ốm, bạn bè biết được bèn vội vã đến thăm. Thỏ con mang theo một giỏ rau xanh, chim con mang theo một xô sâu giun, lợn con mang theo một túi gạo kê, chuột con mang theo một miếng pho mát. Gà con nhận lấy quà thăm bệnh của thỏ con, chim con, lợn con, nhưng lại từ chối quà của chuột con, các bạn nhỏ có biết tại sao không?】
Bác trưởng làng kể xong liền cười tủm tỉm chọt chọt má nàng, "Nào, cháu có biết không? Mau mau trả lời, cái này trẻ em ba tuổi còn trả lời được nha."
Silvia lắc lắc đầu không hiểu.
Ý nghĩa của câu chuyện này cũng khá đơn giản: Những người bạn khác đều biết suy nghĩ cho gà con, tặng cho gà con những gì nó ăn được, còn chuột con ích kỷ chỉ biết mang theo thứ đồ mình thích mà thôi.
Không để ý đến ánh mắt trêu chọc của người đối diện, khi đó Silvia tuổi nhỏ chỉ nhẹ giọng đưa ra nghi vấn.
"Nhưng mà chuột con đã đưa cho gà con thứ nó yêu thích nhất, có thể pho mát chính là tất cả những gì mà nó có nha?"
Không gian bất chợt im phăng phắc, trưởng làng ngây ngẩn nhìn nàng không nói một lời.
Ace thích nàng được đến mức nào nàng cũng không biết, dù sao chỉ cần nhận định là đồng đội thì hắn đều có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ, nhưng nói tóm lại, nàng tuyệt đối sẽ không để người này chết trước nàng, rơi xuống địa ngục nàng cũng phải bằng mọi giá kéo trở về.
Lấy cả linh hồn của nàng ra để đảm bảo.
Ace ngồi bên cạnh nhìn nhìn một hồi, đột nhiên nhanh chóng tóm chặt lấy cổ tay nàng, "Vẻ mặt cậu trông không đúng lắm!"
Silvia: "..."
Vài giây sau, nàng cười tủm tỉm đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, nụ cười ngập tràn vui vẻ nhẹ tênh như bầu trời quang đãng không một gợn mây, "Rốt cuộc là vẻ mặt tôi chạm vào mạch não nào của cậu khiến chỉ số thông minh online thế?"
Hoàn toàn không bận tâm đến giọng điệu trêu chọc của nàng, Ace cau mày nghiêm túc siết chặt tay hơn, "Đừng đùa nữa, vẻ mặt của cậu y hệt như sắp viết di chúc đến nơi vậy."
Giống y hệt như Sabo năm đó, mặc kệ đã thề rằng sẽ trở thành những người anh em tốt, vậy mà đến khi mọi chuyện xảy đến lại một mình gánh hết mọi gánh nặng trên vai, tự ý nghĩ rằng thế là biện pháp vẹn toàn nhất.
Thật tình, làm ơn đừng tự cho mình là đúng nữa đi.
Hắn không muốn phải trải qua cảm giác khủng khϊếp ấy thêm bất cứ lần nào nữa, chỉ bất lực vô năng nhìn người quan trọng vuột mất ngay trước mắt.
Tựa như niềm hy vọng hững hờ của nhân loại nhất định sẽ bị nhấn chìm xuống biển cả thẳm sâu.
"... Rõ ràng tớ đã nói sẽ bảo vệ cậu mà, xin hãy yên tâm dựa dẫm vào tớ đi." Ace thở dài lầu bà lầu bầu, giọng điệu mang chút buồn phiền và bất đắc dĩ không biết làm sao, "Tớ biết cậu giấu tớ rất nhiều điều, không cần thiết phải nói cho tớ, nhưng ngẫu nhiên cũng thử tin tưởng tớ một chút được không?"
Vừa nói bàn tay hắn lại vô thức siết chặt hơn, xúc giác lành lạnh truyền tới khiến hắn có linh cảm, nếu không giữ chặt lấy người này thì đối phương sẽ tan biến ngay trong giây tiếp theo.
Silvi ngu ngốc, cũng phải tự quan tâm bản thân đi chứ...
Mãi một hồi lâu, dường như trôi qua chỉ vài phút, mà lại dường như trôi qua vài thế kỷ dài dặc, hắn mới nghe thấy Silvia khoan thai trả lời, âm thanh dịu êm và tĩnh lặng tựa thể dòng nước lướt qua vành tai.
"Tôi vẫn luôn, vẫn luôn tin tưởng cậu, Ace. Tôi vĩnh viễn tin tưởng cậu hơn cả tin tưởng chính mình."
Nhưng mà lúc này đây, cứ giao cho tôi đi.
Bởi vì đây là tất cả những gì tôi có nha.
.
Đêm hôm khuya khoắt, Silvia vừa ngáp dài vừa thoăn thoắt viết lách dưới ngọn đèn hiu hắt, vừa kịp vươn vai mấy cái cho đỡ mỏi, chợt nghe thấy tiếng ốc sên truyền tin vang lên.
Không phải ốc sên truyền tin thông thường, mà là loại chuyên dụng có tính bảo mật cực cao.
Silvia mở bừng mắt, giật mình tỉnh cả ngủ.
Đóng cửa tắt đèn cẩn thận ổn thỏa, xem xét kỹ không thành vấn đề, nàng mới quay ra ấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng trẻ con còn vương vẻ non nớt, "Lâu rồi không gặp, chị Silvia. Xin lỗi vì muộn thế này mới gọi, chị đã đi ngủ chưa?"
Nghe lạ hươ lạ hoắc.
"Mặc dù đoán trước chị không nhớ đâu nhưng vẫn thất vọng ghê." Thằng nhóc nọ bất đắc dĩ thở dài, "Em chính là đứa từng móc túi chị lúc ở Logue Town đây, sau đó thì mới gia nhập tổ chức cách mạng..."
Nói đến đây, đối phương liền hàm hàm hồ hồ hạ thấp giọng xuống, nhưng thanh âm không che giấu được tín ngưỡng mềm mại và kiên định không dễ gọi tên.
"Nhớ rồi nhớ rồi, là cậu đó sao."
Silvia bừng tỉnh đại ngộ gõ nhẹ tay phải vào tay trái.
"Hiện giờ công cuộc nằm vùng vẫn ổn chứ, Amuro Tooru?"
"Ai nằm vùng cơ chứ?!! Với lại đó là thằng nào, em là Andrew, Andrew!!"
Á á á biết ngay không bao giờ tin tưởng tên này được mà!!
Andrew, xuất thân Logue Town, NPC chủ chốt trong phó bản đầu tiên của nàng, mới gia nhập Quân Cách Mạng trong một năm trở lại đây.
Gà bay chó sủa một thôi một hồi, cậu nhóc Andrew mới buồn bực xoa xoa tóc, sau đó cũng không nhịn được mà bật cười.
"Thực ra em đang có chuyện nghiêm túc mà... Thủ lĩnh đang muốn tìm gặp chị đấy."
Silvia: "..."
Thủ lĩnh?!
Quân Cách Mạng?!
Mẹ nó là Monkey D. Dragon?!
Silvia run rẩy buột miệng kêu lên, "Bảo là tôi không biết ông ấy có bao nhiêu múi cơ bụng, mấy cái miêu tả lung tung tổng tài mười hai múi đều là tôi viết bừa thôi!!"
Andrew: "..."
Chuyện này phải quay ngược thời gian từ mấy tháng trước.
Hôm đó vị thống lĩnh vĩ đại của Quân Cách Mạng đang phải tận lực thay đổi một quốc gia loạn lạc, chính biến rung chuyển, sau khi giải quyết ổn thỏa thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt tha thiết của người xung quanh.
Dragon: "?"
Một bác gái xúc động lau nước mắt, "Thì ra sự thật là như vậy ư, Dragon tiên sinh? Chính phủ thật thối nát, tôi nhất định sẽ ủng hộ ngài hết mình!"
"Dragon tiên sinh lại hết lòng vì lý tưởng, hóa ra là vì trả thù cho người thương yêu bị gϊếŧ chết dưới tay chính phủ!"
"Không ngờ Dragon tiên sinh lại si tình đến vậy, vì một người mà sẵn sàng đối kháng cả thế giới!"
Dragon: "...??"
Không phải, khoan đã, tôi như vậy khi nào sao tôi không biết??
Ánh mắt quá chân thành của người xung quanh khiến hắn có ảo giác thực ra là do mình bị mất trí nhớ.
Lập tức sai người đi điều tra, sau đó bị Koala nín cười nhét vào tay một cuốn sách dày cộp.
Ồ, nghe nói tác giả là người từng gửi cho Quân Cách Mạng vài bài đăng trong báo nhân dân khởi nghĩa. Nhưng mà trước kia không quá để ý về bộ phận này.
Thức đêm xem hết một quyển hơn ba trăm ngàn chữ, Dragon run rẩy khóe miệng một lời khó nói hết, cạn ngôn không biết nên bắt đầu phun tào ở đâu mới phải.
Monkey D. Dragon bên trong là một thanh niên nhiệt huyết ngập tràn niềm tin và hy vọng, nhưng rồi một ngày nọ ái nhân bị chính phủ gϊếŧ chết, khiến cho hắn dần hắc hóa điên cuồng muốn lật đổ thế giới mục rữa này, trở thành thủ lĩnh Quân Cách Mạng để trả thù cho người mình yêu, muốn dâng cả thiên hạ làm lễ tế cho nàng.
Ngược quá, chua xót quá, cảm động quá.
Người nghe thương tâm người đọc rơi lệ.
Vậy tức là bao nhiêu cuốn tuyên truyền《 Đường cách mệnh》《 Tư tưởng Monkey D. Dragon 》《 Tâm lý học của các cuộc cách mạng 》《Luận về việc xóa bỏ chế độ nô ɭệ và quyền bình đẳng của con người》gì gì đấy đều không bằng một cái nhân thiết bá đạo si tình sao??
Dân chúng ban đầu còn nửa tin nửa ngờ với Quân Cách Mạng, nhưng sau khi đọc xong, độ ngưỡng mộ liên tục up up up, liền đặt niềm tin vào lý tưởng mới mẻ phá vỡ mọi điều luật trước đây này.
Thực ra trong tiểu thuyết kia còn khéo léo đan xen một vài cái nhìn về tư tưởng cách mạng, về nhân dân bình đẳng, tuy cốt truyện tình cảm vẫn chiếm đa số, nhưng mà lý giải tương đối đúng đắn, trong vô thức tam quan của quần chúng cũng dần dần tiếp nhận thay đổi một cách rất tự nhiên, không dễ phát hiện.
Đôi khi lại đơn giản như thế đấy, dù sao thì việc "Idol là chính nghĩa" có thể áp dụng trong bất kỳ thời đại nào.
Mặc dù tự dưng được thu về một lượng fan lớn tín nhiệm đi theo lý tưởng của mình, tâm tình Dragon vẫn có chút phức tạp kỳ kỳ quái quái.
... Cơ mà rốt cuộc là mấy chuyện lung tung rối loạn như cơ bụng mười hai múi một đêm bảy lần là ở đâu ra vậy?
Dragon nhìn chằm chằm vào bìa sách một hồi, đại não luôn nhìn thấu toàn cục bắt đầu rơi vào suy tư.
Quay đầu nhìn xung quanh một hồi, sâu kín liếc sang bên cạnh, bóng dáng thanh niên tóc vàng nào đó lập tức đập vào tầm mắt.
Hay là thử đổi gió chút... Nhờ tác giả viết cho Sabo một quyển làm nam chính?
"!!" Sabo bất chợt rùng mình, linh cảm quái dị hoang mang nhìn lại: "...?"
... Tự dưng thấy dựng tóc gáy là thế nào??
---
Đôi lời tác giả: Bingo! Không ngờ đến phải không! Lá bài đầu tiên trong thế cục giải cứu Ace Marineford đã được lật lên!