Đôi lời tác giả: Từ trước đến nay hầu hết toàn là Silvi tự nhìn vào gương tự khen mình đẹp, nhưng đại khái là vẻ ngoài Silvi xinh xắn thiên hướng về nữ sinh ngoan ngoãn, con nhà người ta, em gái hàng xóm, trà xanh thượng vị =)) Tiếp tục là tự tạo bằng picrew ~
Cre: picrew.me/image_maker/7926
.
. .
Nói lúc nào cũng dễ hơn làm.
Mặc dù Ace đã hứa chắc chắn luyện được Haki, nhưng thực ra cả nàng lẫn Ace đều là hai con gà dốt đặc cán mai, hiển nhiên cốt truyện trước khi tiến vào Tân Thế Giới không thể spoil quá nhiều về Haki, chẳng trông chờ được vào thầy dạy chính thống.
Gọi điện hỏi Tóc Đỏ thì nhận được câu trả lời "Cứ đánh nhiều thì tự dưng có thôi" hết sức không có giá trị tham khảo, Silvia thân là người không có cả Haki lẫn trái ác quỷ, cuối cùng lại phải tự vắt óc ra mày mò đúc kết.
Ầy, ai bảo mệnh của nàng là mệnh lao lực cơ.
Tóc Đỏ từng dặn dò —— đừng có nghịch dại, mấy thứ Haki này đều là cơ thể trong thời khắc sinh tử nguy nan nhất mới thức tỉnh, nếu không cẩn thận là chết ngắc ngoải luôn, tốt nhất phải có người chỉ dẫn chuyên nghiệp ở cạnh để khi nào sắp chết thì kịp thời cứu về.
Nhưng Silvia là ai chứ? Dăm ba Haki mắt muỗi mà thôi, sao có thể làm khó được Mary Sue vạn năng như nàng?
Trên lý thuyết, Haki chính là năng lượng sẵn có ẩn giấu luôn tồn tại trong mỗi con người, tương tự thế năng được lưu trữ bởi vị trí của vật trong lực như lực hấp dẫn, điện hoặc từ, nói chung là một chức năng của vị trí của một vật thể trong một trường hoặc có thể được lưu trữ trong chính nó.
Có nhiều quan điểm cho rằng, Haki không phải giác quan tiềm tàng trong cơ thể, phải thông qua luyện tập để đạt được chứ không phải đánh thức.
Đại khái chiến đấu lâu dài thì thân thể tự hình thành một bản năng dự báo hiểm nguy, rất nhiều lần suýt bị địch nhân đâm lén sau lưng bỗng nhiên giác ngộ, sát khí, đấu khí, địch ý, hơi thở, di chuyển, âm thanh, dao động phân tử, ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tất thảy đều khuếch đại cùng cực được cảm nhận chính xác.
Mãi đến sau này, thứ trực giác dự báo nguy hiểm ấy mới dần dần được lấy tên là Haki Quan Sát.
Bất kể định nghĩa Haki là ngủ yên rồi thức tỉnh hay luyện tập mới có cũng không quan trọng, chỉ cần cưỡng ép mài giũa trực giác ấy lộ ra đầu mũi nhọn nhất là đủ rồi.ヽ(ˇヘˇ)ノ
Thế nên ngay tối hôm đó, Silvia bắt đầu sắp xếp chương trình học, ví dụ như:
Đêm hôm khuya khoắt, cả băng Spade yên lặng ngồi quây thành vòng tròn, ngọn nến vàng đặt chính giữa nhàn nhạt hắt lên những gương mặt trầm trọng tâm sự.
"Ừm, xác định là làm cách này sẽ ổn chứ?"
"Ổn cả thôi, chắc chắn không sai được."
Silvia thở hắt một hơi khẽ khàng, nàng chậm rãi chạm mười đầu ngón hai tay vào nhau, sau đó mỉm cười thâm trầm:
"—— Dân làng đi ngủ, sói thức dậy, đêm nay sói muốn gϊếŧ ai?"
Hầu hết các cuộc chơi, Ace đều nằm trong phe dân làng, hiển nhiên đây chính là Silvia cố tình sắp đặt.
Ace không biết phân tích dữ liệu để chơi chiến thuật, cũng không biết nhìn thấu lời khai của người khác là thật hay giả, chỉ đành phải dựa vào trực giác phán đoán.
Hai mắt nhắm lại, cảm nhận sát ý của sói lúc được quản trò kêu gϊếŧ người, cảm nhận phân tử khí chuyển động lúc sói giơ tay lựa chọn, cảm nhận âm thanh quần áo cọ xát và hơi thở dồn dập hơn bình thường, từ đó tìm ra vị trí chuẩn xác của địch nhân.
Hay ví dụ như,
Mọi người đã về phòng đi ngủ hết, không gian lặng ngắt như tờ, trong bóng tối lờ mờ hai người rón rén bước từng bước trên khoang thuyền.
Nhóc Karen ngó nghiêng xung quanh xem xét, dè dặt hỏi: "Thế này có khắc nghiệt quá không?"
"Đành chịu." Silvia đặt ngón trỏ lên miệng khẽ suỵt một tiếng, sau đó thấm thía sâu sắc nói, "Con đường đi đến thành công đều phải trải qua nằm gai nếm mật."
Vừa nói vừa lén mở cửa sổ phòng ngủ của thuyền trưởng nhà mình ra, thả vô số ruồi muỗi sâu bọ vào trong. Cuối cùng đóng kín cửa, phủi tay bỏ chạy lấy người.
Không có sát khí, không có đấu khí, không có quỹ đạo, những gì nhỏ nhặt nhất mới dễ tra tấn người ta nhất.
Nhưng tất cả mới chỉ là khởi động, tàn nhẫn phải là,
Silvia hí hửng cầm băng vải quấn kín mít che khuất tầm mắt Ace, ngó lơ vẻ mặt ghét bỏ "Hai tên này lại bày mấy trò tình thú kỳ quái gì nữa vậy?" của mọi người xung quanh, xong xuôi nàng cười cười dịu dàng dang hai tay ra,
"Đoán xem hôm nay có trên bàn có mấy đĩa thịt?"
"..." Ace chợt có linh cảm bất an.
Đắn đo chốc lát, Ace thử chọn bừa một số dò hỏi, "Ba mươi?"
"Rất tiếc, chúc quý khách may mắn lần sau." Silvia tủm tỉm cười hết sức nguy hiểm, dẫu cho hai mắt bị che khuất tối om om, Ace vẫn mơ hồ cảm nhận được nụ cười thiếu đạo đức của nàng,
"Chỉ có hai mươi thôi, sai lệch mười đĩa, xem nào... Hai mươi chia mười bằng hai, ờm, phần ăn của cậu đấy."
Ace: "??!!!"
Quá, quá tàn khốc!!
Ace vô biểu tình dựa lưng vào tường, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thấu thế gian dơ bẩn, sống không còn gì luyến tiếc.
Mặc kệ vẻ mặt chết máy của đối phương, Silvia vừa ngân nga giai điệu không tên nào đó vừa tri kỷ thiết tha đặt hai đĩa thịt lẻ loi lại bàn. Còn trẻ, ăn nhiều rau cá uống nhiều sữa một chút, cẩn thận sau này béo phì.
Không phải nàng đột phát ý tưởng bắt nạt Ace, nhưng nếu muốn sánh ngang với hai skill gian lận như Haki Vũ Trang với Haki Bá Vương, chắc chắn không thể dừng ở mức dự báo nguy hiểm hay sát khí, vì điều này nàng cũng thừa sức làm được. Có người dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người khác, có người không cần nhìn cũng nhận biết được xúc xắc ra chẵn hay lẻ dựa vào độ lồi lõm trên bề mặt.
Mấu chốt nằm ở đâu đây? Là lắng nghe âm thanh vạn vật sao? Không, đó là chủ nghĩa duy tâm, còn Silvia nghiêng về vật lý lượng tử.
Hiệu ứng vướng víu lượng tử cho biết trạng thái lượng tử của hai hay nhiều vật thể có liên hệ với nhau, dẫu có cách xa tới mức nhiều năm ánh sáng, mối liên hệ thần dao cách cảm giữa con người cũng được giải thích trên nguyên lý này.
Haki Quan Sát gần như tương tự với radar lượng tử, phát sóng điện từ vào không trung, khi gặp mục tiêu, tín hiệu sẽ phản xạ trở lại nguồn phát.
Qua hai tuần giày vò từ chương trình học lung tung rối loạn của Silvia, Ace vất vưởng trưng hai quầng thâm mắt đen xì lẫn đống vết muỗi đốt bước lên trình độ cảm nhận chuẩn xác trên bàn có bao nhiêu đĩa thịt, chơi ma sói bách chiến bách thắng!
"..." Tóc Đỏ nghe xong kết quả này tâm tình hết sức phức tạp: "...Đánh bậy đánh bạ mà cũng thành công nổi, quả đúng là kỳ tài ha."
Không biết là khen ngợi Ace hay Silvia.
*
Chiều hôm nắng dịu.
Thuyền cập bến một hòn đảo sầm uất nào đó, mọi người đồng loạt tản ra đi dạo thăm thú khắp nơi, chỉ để lại vài người ở lại trông coi. Ban đầu Silvia cũng định chọn nằm bẹp dí ở nhà viết truyện, nhưng chợt nhớ tới dạo này tủ lạnh đã hết sạch đồ ăn, nàng đành phải lết xác đứng dậy đi chợ.
Nắng không gắt lắm, hôm nay là một ngày tuyệt đẹp.
Xỏ dép nhảy xuống mặt đất, Silvia uể oải chống hai tay sau đầu bước từng bước chậm rì rì giữa đường phố náo nhiệt, muôn vàn âm thanh ồn ã vang vọng bên tai, dường như lại mờ ảo xa xôi không thể với tới.
"—— Đù má thằng kia chưa trả tiền, chém nó!!"
Tiếng mắng chửi í ới đan xen hòa cùng không khí náo nhiệt, loáng thoáng thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ chạy như bay về phía trước cuốn tung theo khói bụi mịt mù, kết hợp với background hàng chục người cầm dép đuổi trối chết theo sau.
"......"
Tâm trạng văn nghệ so deep của Silvia đột nhiên bị đạp đổ tan tành.
Nàng thẳng thừng quay ngoắt lại không nhìn nữa, tỏ vẻ trấn định tiếp tục cười trò chuyện cùng bà bán hàng, ừm đúng rồi, tui chỉ ngang qua mua nước tương, không muốn chung screen-time với tên đó đâu.
Xa xa thoáng thấy thân ảnh của nàng, thiếu niên hăng hái vừa chạy vừa vẫy vẫy tay gọi hồn vang dội: "Silvi!"
Silvia: Không phải Silvi, là Silvia! Quả nhiên chúng ta không quen nhau!
Nhưng có vẻ tầm mắt hưng phấn của hắn chỉ hướng quá mức rõ rệt, bà bán hàng ngó qua ngó lại xem xét một lát, sau đó che miệng cười chọc ghẹo, "Bạn trai cháu đấy hả? Mùa hè nên hai đứa đi du lịch sao?"
"Bọn em là quan hệ đồng đội bình thường thôi, tiểu thư đừng hiểu lầm, ngại lắm á ~" Silvia cũng không tiện giả vờ không quen nữa, nàng cúi xuống thoăn thoắt lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, vừa cười tủm tỉm nhấn mạnh cụm danh từ quen thuộc.
Bà chủ nhanh chóng bị đánh lạc hướng, "Miệng ngọt ghê cơ, bao nhiêu tuổi rồi còn gọi là tiểu thư chớ...!" Vừa nói vừa vui vẻ lấy thêm thịt vào túi cho nàng.
Lúc này, Ace bị ngó lơ toàn tập cũng đã chạy đến chỗ nàng.
Đeo hải lâu thạch được một thời gian, tuy vẫn chưa khai phá được Haki Vũ Trang nhưng chí ít sức lực của hắn sung hơn bình thường gấp vài lần, đám người điên cuồng đuổi theo sau vẫn đang cách một đoạn khá xa, Ace thậm chí còn dư thời gian đứng lại chỗ nàng nhởn nhơ trò chuyện.
Ace chậc chậc cảm thán: "Haki Quan Sát tiện lợi ghê, từ nãy đến giờ chưa bị ném trúng phát dép nào luôn."
Nhớ lại khoảnh khắc ấy, ảnh ngược phản chiếu trong đồng tử của hắn chỉ là một mảnh trắng xóa tĩnh lặng, vô số tàn ảnh đen kịt rõ nét ập tới sau lưng, việc hắn cần làm chỉ là nghiêng đầu sang một bên, dép không nhanh không chậm lao vυ't tới, sau đó chỉ cần chờ đợi động tác thật trùng khớp với tàn ảnh đen trong nháy mắt.
Có Haki Quan Sát trong tay, quỵt tiền vô địch thiên hạ!
"Ghê ghê."
Silvia ngạc nhiên mở to mắt, hoàn toàn không cảm thấy áy náy với Haki Quan Sát chắc hẳn đang khóc thút thít, nàng hưng phấn bỏ tạm túi xuống một bên, chân hơi kiễng lên rồi vươn tay xoa xoa đầu Ace như khen ngợi mèo nhỏ. Ace tức khắc cong cong mắt cúi xuống.
"..." Bà chủ quán đột nhiên bị nhét đống cẩu lương vào miệng.
Chao ôi, tình yêu thanh xuân thật trong sáng tốt đẹp nha!
"À mà," Mặc dù đã Silvia mường tượng suy đoán ra gần hết kết quả, nhưng đại để vẫn khá tò mò: "Thế giới của Haki Quan Sát trông như thế nào vậy?"
"Rất... thần kỳ, cũng tiện lợi nữa." Ace nghĩ ngợi một lúc lâu, vốn từ hắn cằn cỗi nên cũng không biết miêu tả rõ rệt kiểu gì, chỉ hì hì nở nụ cười rồi đáp,
"Sau này trời tối tớ vẫn có thể tìm được cậu."
Hoàng hôn mềm mại khẽ mơn man đôi mắt đen thẳm của hắn, vô thức khiến người ta liên tưởng tới ánh sáng dìu dịu lóe lên trong đáy biển tĩnh lặng.
Duỗi tay như chạm vào dương quang.
Silvia sửng sốt chớp chớp mắt chốc lát, rồi thở dài lầm bầm "Cảnh giới thả thính này quả nhiên tại hạ không sánh bằng" không dễ phát hiện, nàng liếc mắt thoáng trông đám người đòi nợ đang điên tiết sắp chạy tới gần, tâm trạng đang vui nên hào phóng rút thẻ trong ví đưa cho Ace.
Động tác thuần thục nước chảy mây trôi.
"Cầm, mật khẩu vẫn còn nhớ đúng không? Đằng kia có chỗ rút tiền đấy, thích ăn gì thì mua đi."
Ace không chút chướng ngại tâm lý nhận lấy thẻ, nhấc chân tiếp tục sự nghiệp chạy trốn vĩ đại, thoắt cái là mất tăm mất tích.
"Ê ê khoan đã, đứng lại cái thằng kia!"
Mọi người nghiến răng nghiến lợi nhìn tên quỵt nợ chưa gì đã vọt mất, tức giận muốn nổ phổi.
Silvia xoa xoa đầu quay lại tiến tới gần đám chủ nợ hùng hổ, mỉm cười khom lưng chân thành tha thiết, bộ dáng ngựa quen đường cũ như kiểu đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần.
"Gây nhiều phiền toái cho các ngài rồi, thay mặt cậu ấy cháu thành thật xin lỗi. Tất cả là bao nhiêu ạ? Cháu có thể trả bằng chi phiếu không?"
"..." Bà chủ quán run rẩy khóe miệng.
Vừa mới cảm thán tình yêu thanh xuân thật trong sáng tốt đẹp xong, thì ra là mối quan hệ đó sao?! Rõ ràng là giao dịch, thảo nào, thảo nào gọi nhau nhão nhoét thế kia vẫn cãi là không phải bạn trai!!
Thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, cuối cùng không thể không thể khuất phục dưới cuộc đời nghèo khổ.