[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

31. Về Chuyện Bàn Luận Tự Do Này Nọ

Đôi lời tác giả: Khụ, mình xin lỗi vì có khi phải rất lâu mới vào cốt truyện chính. Mình biết là hầu hết mọi người đọc đồng nhân là hóng để được gặp các nhân vật trong truyện gốc, thế nên chương nào mình cũng chỉ đành cố gắng làm trò hề gì đó cho mọi người đỡ chán hơn, hy vọng mọi người không quá thất vọng QAQ Cre: pixiv.net/en/artworks/85232478

.

. .

Trêu chọc gà bay chó sủa ầm ĩ một lúc, cậu nhóc Jeremy mới mím môi nhỏ giọng nói: "Em nhất định phải thi đỗ, cha mẹ trước nay đã không thích em phí thời gian học hành, nhưng nếu thế thì thầy Miharl sẽ thất vọng mất."

"Ừm hửm?"

Ace nhồm nhoàm mấy chục que cay dai nhanh nhách, mặc dù khẩu vị của hắn và Silvia là cuộc phân tranh giữa đảng mặn và đảng cay, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện ăn uống.

Silvia vừa kinh hoàng phát hiện túi đồ mình mở ra lúc nãy quên chưa kéo khóa, mấy chục túi que siêu siêu cay phiên bản giới hạn tích trữ bấy lâu nay đã không cánh mà bay. Ngay lập tức vươn tay nhấn mạnh gáy Ace xuống, Ace lảo đảo mất thăng bằng suýt ngã đồng thời nuốt ực hết đống que cay vào họng.

A ha ha ha ha buồn cười quá... Mẹ kiếp.

Jeremy mặt vô biểu tình: "Rốt cuộc hai người có nghe gì không vậy?"

Cảnh tượng có vẻ bạo lực đấy mà chẳng hiểu sao nhìn vào cứ thấy ngứa ngáy muốn đạp hết hai tên này ra khỏi tầm mắt.

Ace nhe răng cười hì hì với Silvia một cái (Silvia nghi ngờ nghiêm trọng đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ), rồi quay ra xoa xoa đầu Jeremy: "Có nghe có nghe mà, em nói tiếp đi."

Chuyện sau đó cũng không khác gì Silvia dự đoán cho lắm, đại loại là chọc trúng điểm mấu chốt rồi.

Thật ra Miharl không phải là người của đảo Vigar, cũng không ai biết hắn đến từ đâu, nhưng lại xung phong tự nguyện nhận việc dạy học cho đám trẻ mà hoàn toàn không cần tiền công, rõ ràng là phần tử trí thức nhưng không hề trói gà không chặt, căn bản chính là một người toàn tài.

Thế giới này không quá quan trọng học hành, hầu hết chỉ nhận biết mặt chữ mặt số rồi bỏ ngang, đằng nào đọc nhiều sách, học nhiều chữ thì làm sao chứ? Nếu không thể bảo vệ chính mình, sớm muộn gì cũng bị nghiền nát dưới bánh xe thời đại.

Ước mơ của Miharl thực sự rất cao cả, là đi đến mọi miền đất truyền tải cho các em hứng thú và niềm yêu thích học hành, sức lực một người tựa như hạt cát giữa lòng đại dương, nhưng chỉ thêm một người trên thế giới này được đến trường đã là động lực thúc đẩy lớn lao.

Kể xong Jeremy nhận ra gì đó sai sai, vội vã dặn dò: "Đừng bảo với thầy ấy là em nói đấy nhé."

"..." Silvia.

Ace trầm tư mãi một hồi, hắn nhớ lại lời nói của từ rất lâu về trước —— "Tự do nên mới làm hải tặc, chứ không phải làm hải tặc sẽ được tự do" của Silvia, bất chợt như được khai thông hai huyệt Nhâm Đốc, hấp thu tinh hoa vũ trụ, bừng tỉnh đứng bật dậy.

"Hiểu rồi hiểu rồi! Đợi tớ chút, tớ sẽ về ngay."

Vì trước kia mỗi lần nói ra đều bị mọi người cười nhạo quá hoang đường, dần dà Miharl khép kín tự ti lại, không bao giờ mở miệng nói cho ai khác biết lý tưởng của mình nữa.

Dường như suốt mấy ngày nay hắn chưa hề nói đúng tâm nguyện của Miharl, điều mà người tự ti hướng nội như anh ấy cần hiện tại, đơn thuần là một sự khẳng định và ủng hộ.

Đi được mấy bước, trước vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu mô tê chi hết của Jeremy, Ace đột nhiên quay ngoắt lại cúi đầu khẽ hỏi Silvia một câu không đầu không đuôi:

"Vậy hiện giờ cậu có cảm thấy tự do không?"

Tự do có nghĩa là được làm những gì mình thích, còn hải tặc chỉ là một lựa chọn mà thôi.

Xin lỗi, vì đã không nhìn kỹ hơn thế giới mà cậu chứng kiến.

Silvia ngây ngẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn lo lắng của Ace, không nhịn được bật cười: "Này này dở chứng gì vậy? Cậu cũng đâu có bắt ép tôi đâu, tự dưng áy náy như vậy chẳng quen chút nào."

Không thích làm hải tặc, không thích tiến tới đỉnh cao, không thích biển cả, không thích đánh nhau, không thích phiêu lưu thám hiểm, không thích kho báu, người cần xin lỗi hẳn là Silvia, vì nàng vốn dĩ chưa hề có ý định nói cho Ace lý do nàng đồng ý ra biển.

Ôm cái lý do mệt mỏi ấy chôn xuống mồ đi, dẫu sao thì con người luôn phải tiến lên phía trước mà.

Bất kể là anh trai khốn khϊếp hay thứ quá khứ áp cho nhân vật phản diện sẽ khiến độc giả phải nhàm chán thốt lên "Eo ôi giai đoạn tẩy trắng đến rồi nè", nếu quả thật cả đời không thể thoát khỏi thế giới này, âu cũng không cần quá đau khổ như trước.

Silvia không rõ mình có đang tự do hay không, nhưng nàng nghĩ, bấy lâu nay mình thực sự đã rất rất vui.

Trầm mặc chốc lát, nàng bỗng nguy hiểm nheo mắt: "Khoan đã đừng có đánh trống lảng, mau áy náy với đống que cay của tôi đi, hàng limited hiếm có khó tìm lắm đấy!"

"...!!" Ace tức khắc chạy tung tăng đi tìm Miharl.

# Về vấn đề bàn luận tự do nọ kia #

Mãi lâu lâu sau này, khi quan hệ hai người đã tiến hóa đến trình độ nhất định, ngẫu nhiên trong một ngày đẹp trời Ace sẽ tiện mồm hỏi lại câu này lần nữa, Silvia sẽ cười cười hết sức ngả ngớn:

"Tự do là được làm những gì mình thích, còn em thì thích anh nha!"

Vành tai bất chợt đỏ ửng, Ace ủ rũ gục đầu vào vai nàng. (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

*

Lúc Ace nhảy chân sáo quay lại bãi cát báo tin mừng Miharl đã đồng ý gia nhập, hiện giờ cần phải đi thu xếp đồ đạc và chào hỏi mọi người đã, bỗng lại thấy Silvia hăng máu thao thao bất tuyệt giảng giải gì đó với đám trẻ con.

Gió mang tàn dư ôn hòa của buổi sáng mơn man mái tóc, Ace khẽ cười len lén tiến đến gần, có chút tò mò không biết tại sao bọn trẻ nghe hăng say hơn cả bình thường.

Hoàng hôn chầm chậm vương lên bầu trời miên man dài rộng, những đám mây mềm mại tựa kẹo bông gòn nhuốm đẫm sắc cam hồng, ánh tà dương vốn buồn man mác đột nhiên lại trở nên ngòn ngọt tới lạ lùng, cũng như ý cười dịu êm phản chiếu trong đôi mắt hắn.

Silvia nhẹ nhàng vén tóc mái gài ra sau tai, sợi tóc đen nhánh mềm ấm đáp lên làn da trắng nõn, nàng chống tay hơi ngửa đầu ra sau, chân vắt vẻo đung đưa.

"...Nói chung là ba ảo giác lớn nhất của loài người chính là nghĩ mình khác lạ đặc biệt hơn người khác, nghĩ thời gian còn rất dài, và phổ biến nhất là nghĩ người mình thích cũng thích mình. Thế nên là phải kiên trì tấn công ác liệt, không được đắc ý lơi lỏng ý chí, sông có thể cạn đá có thể mòn, trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi! Tình yêu đến nhanh như một cơn gió và cũng tiêu tan nhanh như một cơn gió, nắm bắt thiên cơ chính là yếu tố quan trọng nhất!"

Hai mắt đám trẻ tỏa sáng lấp lánh, chăm chú nghe như sợ bỏ lỡ một giây một phút.

"......" Ace.

Cảm giác tĩnh lặng bình yên ban nãy bất chợt bay gần hết một nửa.

Không không không từ từ... Học cái này bây giờ thì có phải hơi sớm rồi không?! Mặc dù không hiểu nhiều lắm nhưng đã thấy qua không ít các bậc phụ huynh mắng con vì tội yêu đương nha!!

Silvia hoàn toàn ngó lơ sự xuất hiện của hắn, thậm chí còn đứng phắt dậy dẫm mạnh lên thân cây, khí phách vung tay đem hết kinh nghiệm tích lũy từ tiểu thuyết sách báo nói một lượt, nào là cách để từ người xa lạ thành bạn bè xã giao, từ bạn bè xã giao thành bạn tri âm tri kỷ, từ bạn tri âm tri kỷ thành mập mờ ái muội trên tình bạn dưới tình yêu, đến bước đó thì cứ chậm rãi thuận theo tự nhiên.

Người xưa có câu thế nào ấy nhỉ? Những đứa không có nổi mảnh tình giắt vai mới toàn đi làm chuyên gia tư vấn tình yêu cho người khác.

Silvia càng nói càng hưng phấn đến khàn cả giọng: "...Thi thoảng cũng phải tỏ ra mềm yếu một lần, đừng cái gì cũng giấu kín trong lòng, vừa hại thân vừa khiến người ta vô thức quên mất mình cũng biết đau. Thế nên khi mệt mỏi muốn khóc là có thể nói với đối phương rằng "Có thể cho tớ mượn vai cậu chút được không?", vừa giải tỏa cảm xúc vừa được tới gần crush vừa khiến crush mềm lòng."

Vừa nói nàng vừa vươn ba ngón tay, biểu thị ba kiểu để lựa chọn:

➀ Kiểu bình thường: Như trên, khiến người ta muốn ôn nhu bảo vệ.

➁ Kiểu tsundere: "Kh-Không phải tôi thích cậu hay gì đâu nhé! T-Tôi chỉ hơi mỏi nên mượn vai cậu chút thôi!" → Tăng điểm dễ thương, tuy áp dụng vào ngoài đời hơi giả trân nhưng cũng là một sự lựa chọn không tồi.

➂ Kiểu nữ vương: "Ta cho phép ngươi cho ta mượn bờ vai một chút, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!" → Khá dễ phản tác dụng, nhưng nếu thành công có thể tạo cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình thú cực mạnh.

Đám trẻ chú tâm như muốn cắn nuốt từng câu từng chữ, tay thoăn thoắt ghi chép vào sổ nhỏ.

Bé gái Gracia cắn móng tay ngẫm nghĩ gì đó, đột nhiên giơ tay lên xin phát biểu: "Có thể ví dụ một đối tượng cụ thể được không ạ?"

"Ví dụ?"

Gracia nhe răng cười ngây ngô một lát, trang nghiêm chỉ tay về phía Ace: "Ví dụ với anh Ace phải nói theo kiểu nào ạ?"

"..." Ace đang định rón rén chuồn đi sớm đằng sau.

"..." Silvia ngửi thấy mùi âm mưu nồng đậm ở đây.

Ace chậm rãi đứng lại nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng chậm rãi quay ra nhìn chằm chằm vào Ace, cảm giác đang ăn chơi nhảy múa bay lắc rồi tự dưng gặp phải bố mình này là thế quái nào?

Nhớ lại loáng thoáng lời dạy hùng hồn của Silvia khi nãy, Ace u buồn gãi gãi má rào trước đón sau: "Tớ không thể dỡ vai xuống khỏi người cho cậu mượn được, làm sao bây giờ?"

"..." Kh-Kháng thính đỉnh quá đại ca!!

Đám trẻ tức khắc đưa ánh mắt sùng bái nhìn Ace.

Lý thuyết hoàn toàn sụp đổ tan tành, Silvia buồn rầu phe phẩy tờ báo tránh mặt khỏi ánh mắt nghi ngờ hết sức của đám trẻ xung quanh, nè nè đừng có tỏ vẻ khinh bỉ chứ, trên đời này chỉ mỗi cậu ta mang aura nữ chính ngốc nghếch EQ số âm như vậy thôi á!!

Thuyền cũng sắp đóng xong xuôi, đồng đội cũng đã thu thập, có lẽ trong tối nay hoặc ngày mai bọn họ sẽ lên đường rời khỏi hòn đảo này. Nghe vậy ánh mắt bọn trẻ lóe lên tiếc nuối ngùi ngụi, ngay cả tên nhóc ngạo kiều Jeremy cũng mím chặt môi, một số đứa còn rớm nước mắt không chịu ôm chặt lấy chân hai người, thật sự đã rất lâu rồi chưa được chơi vui như thế.

Dỗ dành vỗ về đám nhóc một hồi, Silvia cười cười bế bé gái Gracia lên, bắt đầu dịu dàng kể chuyện đông tây nam bắc để đánh lạc hướng.

Lần này không kể chuyện cổ tích nữa, nàng chỉ tường thuật lại hành trình phiêu lưu thám hiểm của bọn họ và hiển nhiên chém gió thêm mắm dặm muối cho kịch tính, bọn trẻ ngồi nghe đến ngơ ngơ ngác ngác, chăm chú đến quên cả việc khóc.

Ace cũng ngồi nghe đến ngơ ngơ ngác ngác.

"..." Sao còn thêm cả cậu nữa?

Ầy, nhà nhiều trẻ con quá nó khổ thế đấy. ( ̄  ̄|||)

Đám nhóc dần nín khóc, chúng bắt đầu cười hỏi han đủ thứ trên đời, Silvia cũng vui lòng giải đáp hết sạch, cuối cùng có một đứa thắc mắc nói lên một câu mà mấy ngày nay ai cũng tò mò: "Hai anh chị quen nhau bằng cách nào vậy?"

Tính cách trái ngược, tư tưởng trái ngược, hình tượng trái ngược, thần kỳ là hai người bọn họ ở chung lại khá hài hòa.

Silvia xoa cằm hồi tưởng, thật ra thì lần đầu tiên hai người họ gặp nhau như thế nào nàng cũng không còn nhớ rõ cho lắm. Mang máng kịch bản chắc là như thế này:



Ace lặng lẽ giương đôi mắt sâu hun hút của mình nhìn về phía đối phương, ánh nắng xen qua kẽ lá không khiến cho đôi mắt đen thẳm ấy ấm áp hơn được nửa phần, thanh âm trầm thấp chứa đọng hai phần tàn nhẫn, bốn phần chán ghét, bốn phần lạnh lẽo vang lên:

"Cút."

...

...

Eric căm phẫn chỉ tay về phía Ace lên án kịch liệt: "Sao anh có thể hành xử như vậy?! Thật thất vọng!"

Ace cảm giác có mấy chục cái nồi ập vào đầu mình, oan ức kêu lên: "Nè nè quá đáng thiệt đấy, tớ đã nói thế bao giờ đâu chứ!! Tớ là loại người như vậy sao?!"

Silvia hứ nhẹ một tiếng.

"..."

Ace chột dạ.

Ace trầm tư.

Ace nhớ lại.

Khoan đã, hình như là có chuyện tương tự xảy ra thì phải...

...

...

Đù má, đấy là mình hồi còn nhỏ mà?!! Cơ mà xét về nghĩa nào đó thì đúng là lần đầu tiên gặp gỡ, không thể phủ nhận đó không phải mình... Không không không nhầm hướng rồi, nhưng đó đâu phải trong hiện thực chứ?!?!

Ace biến thành nam chính phim Quỳnh Dao hoảng hốt liên mồm sự việc không như em nghĩ em nghe anh giải thích đã, Silvia biến thành nữ chính phim Quỳnh Dao tủi thân bịt tai tỏ vẻ tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe.

Đám trẻ lần lượt khinh bỉ vứt ánh mắt "Đồ tra nam" "Quả nhiên là trung nhị giai đoạn cuối ha" "Tên này còn nghĩ mình là bá đạo tổng tài sao?" vào thẳng mặt, Ace ai oán giãy giụa đấu tranh thất bại thảm hại.

Cuối cùng khí tức uất nghẹn bấy lâu nay cũng được giải tỏa, Silvia cười thầm giơ giơ ngón cái.

A, hôm nay lại là một ngày tuyệt đẹp. (*/▽\*)