[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

21. Cuối Cùng Có Chống Lưng Mới Là Vương Đạo

▌QUYỂN TRUNG:『 Ánh lửa trong tro tàn 』.

. .

【Ngươi có nghe thấy không, tiếng bước chân văng vẳng tựa nghiến đạp màng tai?

Ta thấy mặt trời trầm lặng vời vợi trên cao, thiêu đốt máu thịt và tín ngưỡng

Ngón tay yếu ớt không thể che lấp ánh nắng bỏng rát

Ích kỷ hèn mọn cắn nuốt trái tim loài người, hương vị tanh tưởi ngập tràn khoang miệng

Bả vai run rẩy, lưỡi dao gãy nát

Khoảnh khắc mọi lời thề sắt son đều sụp đổ, liệu bài hát này còn giúp ngươi tiến bước phương xa?】

Silvia chậm rãi cào vào nền đất, gương mặt non nớt tái nhợt phát bệnh lên được.

Màn đêm đen kịt, im lìm không tiếng động, vạn vật luôn luôn bình yên trước cơn bão. L*иg ngực chợt đập nhanh hơn, khẽ khàng, dồn dập, theo một thứ bản năng báo hiệu hiểm nguy chính xác tuyệt đối.

Tiếng bước chân hỗn tạp hơi thở khò khè ngày một đến gần, hòa cùng tiếng tim đập loạn nhịp.

Một

Hai

Ba

Chạy.

Ngay lập tức Silvia nhảy phắt dậy, hai mắt mở to không có tiêu cự, khô nghẹt và thiếu nước. Bàn chân trần trụi dày dặc vết thương, điên cuồng lấy đà chạy về hướng ngược lại, thuần thục đạp lên sỏi đá sắc nhọn như đã lặp lại hàng ngàn lần. Chạy đến cổ họng ngạt thở bỏng rát, tim đập mạnh như vỡ tung. Chạy đến cơ đùi co rút, giây chằng như đứt đôi.

Chạy bằng cả sinh mạng.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, lục phủ ngũ tạng như thể đảo lộn quay cuồng, Silvia nén dịch vị lờ lợ kinh tởm trào trong khoang miệng. Tuyệt đối không được nôn, hôm nay mới kiếm được chút đồ ăn thừa bỏ vào bụng.

Đột ngột nàng vấp chân té lăn xuống dốc, gò dốc cao, cỏ, cây, bụi gai, đá lởm chởm, móng chân bật tung, đầu gối rách toạc chảy mủ vàng khè lẫn lộn máu tanh.

Silvia run rẩy há miệng thở dốc, nước mắt ứa ra thành vệt dài trên làn da sặc bụi đất, cơn đau kéo tới ào ập khiến nàng chết lặng không nhúc nhích được nửa bước.

Có thứ gì đó đang tới gần. Những kẻ tị nạn mặt hõm sâu phờ phạc, cơn đói khát quằn quại cấu xé ruột gan, cũng cắn nát nhân tính còn trơ trợi bộ xương mục ruỗng. Thứ gì đó choáng ngợp và không có thù hình. Một vật thể tanh ngòm đặc quánh tất thảy những vị kỷ bẩn tưởi nhất của loài người.

Móng tay bật máu ghìm vào cỏ dại úa tàn, tựa thể túm chặt lấy sợi rơm rạ cứu rỗi, Silvia dập đầu xuống đất, nước mắt nhuốm đẫm gương mặt non nớt, vùng vẫy đếm từng giây sinh mệnh bị màn đêm mai táng.

Nàng không muốn chết.

Dẫu phải sống vất vưởng chật vật như một con rệp, nàng cũng không muốn chết.

Thời khắc mọi dũng khí đều sụp đổ trước cái chết cận kề, con người đều sẽ cảm giác mình bẩn thỉu và hèn mọn tựa tro bụi.

Áo rách rưới lộ ra phần cổ gầy guộc như một tay có thể bóp nát, cảm giác nặng trĩu đè lên mạch máu, theo trọng lực Trái Đất vật gì giấu trong cổ áo bỗng từ từ trượt xuống nền cỏ dại.

Một chiếc vòng.

Silvia ngây ngẩn chạm vào chất ngọc lạnh buốt, chắc hẳn rất đắt tiền, nàng không nhớ là mình đã ăn trộm được thứ này ở đâu.

Bất thình lình viên ngọc Ruby lóe sáng dữ dội, mọi giác quan cũng dần trở nên thanh tỉnh, giãy giụa xé toạc màn đêm u ám!

...

...

—— "Tớ thấy đẹp phết đó chứ, giống màu mắt của cậu."

Tầm nhìn bất chợt bị nước mắt nhoè nhoà, hình bóng thiếu niên xa lạ như nhúng vào thứ màu vẽ đậm đặc nhất, viền lên đường nét mờ ảo một áng bình minh rực rỡ.

Y hệt như lần đầu tiên nàng nhìn thấy vị thiếu niên mỉm cười, sáng ngời và trong veo vô ngần.

Silvia đờ đẫn siết chặt lấy vòng cổ, không màng đau đớn chống tay bò dậy. Nàng chậm rãi xoay người, không chạy tiếp, mà nhìn thẳng về bóng đêm vô định.

Nàng biết mình không thuộc về nơi này. Nàng đã đi qua những năm tháng thơ ấu ấy, lâu thật lâu.

Bầu trời u tối vời vợi trên đỉnh đầu nứt ra thành từng mảnh, răng rắc vỡ vụn.

Ký ức bỗng dưng ùa về như thác đổ, não bộ choáng váng nhức nhối. Silvia hít sâu một hơi kìm nén cơn buồn nôn, nàng nhớ là sau khi rời khỏi thị trấn Naru, nàng cùng với Ace đến một hòn đảo kỳ bí ngập tràn sương mù nào đó để tìm kho báu.

Ace không hứng thú với việc khám phá phiêu lưu những vùng đất mới lạ, nhưng riêng với kho báu lại có một niềm hưng phấn đặc biệt.

Thế giới này không thiếu nhất là bản đồ kho báu, lẫn lộn thật giả. Nhưng hiển nhiên Ace sẽ lựa chọn cái nào nghe có vẻ nguy hiểm nhất.

—— Mẹ kiếp, tên ngu ngốc này đi đâu rồi?!

...

Khoảng không bất chợt trở nên trắng xóa mênh mông, không quá chói lòa, mà có vẻ mềm mại nhu hòa, Silvia nhanh chóng nheo nheo mắt thích ứng độ sáng.

Tiếng vỗ tay lộp bộp chợt vang vọng trong không gian yên tĩnh, theo sau một nữ nhân mặc váy trắng nhàn nhã bước khỏi từ hư vô.

Silvia không kinh ngạc, chỉ hơi liếc mắt nhìn qua.

Người vừa xuất hiện sở hữu gương mặt tuyệt sắc, suốt tóc dài thướt tha, từng bước đi tựa hồ thoảng theo hương hoa êm dịu. Nếu Boa Hancock mang vẻ đẹp quyến rũ yêu mị, thì nữ nhân này lại tỏa ra khí chất thanh khiết khiến người ta thành kính, không nảy sinh bất cứ ý niệm tà da^ʍ nào.

"Lần đầu tiên có người thoát ra được ảo cảnh của ta, xin chúc mừng."

Thanh âm mềm mại như tình nhân thủ thỉ bên tai, tâm trí dần buông xuôi, chìm vào mơ hồ.

Hải yêu.

Trời phú cho giọng ca say đắm lòng người, trong truyền thuyết tiếng hát của họ có thể khiến con người lâm vào lạc lối, dẫn dụ các con tàu rẽ hướng về chỗ của họ, sau đó khiến chúng va vào các tảng đá ngầm, cuối cùng táng thân đáy biển.

Một kẻ săn mồi đích thực.

Đó là hải yêu trong thế giới bình thường, còn hải yêu trong thế giới toàn dị năng này, dĩ nhiên phải thêm buff ảo thuật Tsukuyomi vĩnh cửu, gần như tạo ra một thế giới song song dựa trên ký ức u ám nhất của con người, khiến họ sa đọa trong bùn lầy.

Thấy nàng không đáp hải yêu chỉ cười, lặng lẽ nhìn lướt qua Silvia một lượt, sau đó có chút thất vọng nói tiếp.

"Ngươi thuộc dòng dõi quý tộc sao? Ruby cũng tương đương như bùa hộ mệnh bảo vệ khỏi tai ương khi đi biển của đám quý tộc, thật làm ta mừng hụt... Cứ ngỡ có người thật sự phá vỡ được ảo cảnh của ta bằng chính nội tâm kiên định."

Silvia không chút để ý phẩy phẩy tay, "Vị trí đầu tiên đặc biệt này nhân vật quần chúng không có cửa hưởng đâu, đừng hy vọng gì nhiều."

Hải yêu cười tủm tỉm không rõ ý vị, ả khẽ cong môi đỏ diễm lệ, mà không có vẻ trần tục: "Nhưng thực ra thì ta cũng khá ngạc nhiên đấy."

"Hửm?" Đứng lâu hơi mỏi chân, Silvia dứt khoát ngồi bệt xuống đất.

"Khá ngạc nhiên

khi ngươi trong quá khứ lại khác biệt hiện tại đến vậy." Hải yêu hất nhẹ mái tóc dài trắng muốt, đôi mắt xanh thẳm màu đại dương nhìn thấu tâm can người đối diện, "Y như một con thú hoang."

"..."

Nghe thì ngầu lắm, nhưng thực chất cũng chẳng gì đáng tự hào.

Đói là căn nguyên của mọi tội lỗi, đến khoảnh khắc nào đó khi dạ dày cồn cào tra tấn thể xác, mọi con người đều sẽ hóa thành một con thú hoang.

Nàng cũng không còn nhớ rõ khi ấy mình nghĩ ngợi gì. Mặt trời chói chang nóng rát ngày ngày thay phiên cho màn đêm ngập tràn hương vị đất cát, ý thức đầu tiên nàng nhận biết là rất đói, muốn ăn cơm.

Cơn đói dữ dội cấu xé tâm trí, não bộ một mảnh rỗng tuếch, không có thời gian để buồn thương, không có thời gian tuyệt vọng, chỉ còn giãy giụa với bản năng ích kỷ trong cảm giác đói khát phát điên phát dại.

"Tất nhiên là ngày xưa phải khác rồi, thời gian là dao mổ lợn mà." Silvia lười biếng ngáp dài một cái, đôi mắt trầm tĩnh không hề có vẻ đau khổ thống thiết dù bị bới móc quá khứ, "Thú hoang nên đi tiêm phòng dại, còn tôi vẫn thích làm người hơn."

Dù cho phải lặng lẽ nhìn năm tháng qua đi luân phiên sao trời, dù cho phải gặp gỡ chia xa tình cảm thay đổi, nàng vẫn nguyện ý làm người.

Nữ hải yêu xinh đẹp ngây ngẩn chốc lát, sau đó bật cười ha hả, dẫu có cười lớn tiếng nhưng vẫn duyên dáng đằm thắm vô cùng, "Thật thú vị, ngươi đã thành công gây sự hứng thú với ta rồi."

Ả đi từng bước thướt tha đến gần nàng, vươn bàn tay thon dài mảnh khảnh nâng cằm nàng lên: "Ở lại với ta đi, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Sau đó từ từ hút sạch sinh lực của ngươi.

Xúc cảm ấm áp tiếp xúc với da thịt lạnh lẽo, mang theo hương hoa êm dịu mà cả đời này nàng không tài nào sở hữu được, Silvia cười tủm tỉm: "Đây là bản thể của cô sao?"

"Hả?" Hải yêu không hiểu đầu đuôi, song vẫn mị hoặc gật đầu: "Đúng vậy."

Rắc! Cổ tay bất chợt đau đớn như xương sắp bị bóp nát, hải yêu mở trừng mắt không dám tin, vội vã muốn giằng ra nhưng không tài nào nhúc nhích được.

"Nếu cô muốn chơi thì tôi có thể chơi đùa với cô đến khi tận hứng, tôi hoàn toàn sẵn sàng chào đón các cô gái xinh đẹp."

Silvia hì hì nghiêng đầu cười, đôi mắt đỏ rượu lóe lên tia sáng nhàn nhạt mà lạnh lẽo: "Nhưng trước hết thì, tên thuyền trưởng ngu ngốc của tôi đi đâu mất rồi."

Không phải nghi vấn, nàng không thích dùng ngữ điệu nghi vấn cho những câu hỏi buộc phải biết đáp án.

Hải yêu đau điếng không thốt nổi nên lời, bọn họ chỉ có giọng hát mê hoặc làm lợi thế duy nhất, giá trị vũ lực gần như bằng không.

"Thằng ranh đó chưa thoát ra được!" Run rẩy hít sâu một hơi, hải yêu nghiến răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ, hoàn toàn mất đi vẻ nhàn nhã ban nãy, "Ta ghét nhất là những kẻ nào đe dọa ta, nếu ngươi để ý thằng ranh đó đến vậy, có giỏi thì gϊếŧ ta đi, ta sẽ khiến cho hắn ta xuống địa ngục cùng."

Silvia bình tĩnh siết chặt tay hơn, "Ta ghét nhất là những kẻ ra điều kiện với ta, có giỏi thì gϊếŧ cậu ta đi, ta cũng rất vui lòng bồi táng cả tộc nhân của ngươi theo."

Nghe tới đây hải yêu bỗng quên cả đau đớn, ả khom lưng bật cười dữ dội, "Ngươi sao? Đừng tự tin quá mức, trình độ của ngươi ở đâu ta vẫn có thể nhìn ra được! Đúng là chuyện hài hước nhất trần đời mà!"

Tiếng cười dang dở đột ngột im bặt.

Vì ả thấy Silvia thong dong rút ra một khẩu súng, cười tủm tỉm chĩa thẳng vào đầu ả.

Súng thì cũng không có gì đáng ngại, trong thế giới này mấy thứ vũ khí nóng chẳng khác nào pháo hoa, rảnh rảnh thì nổ vài phát cho thêm tí không khí vui tươi náo nhiệt.

—— Nhưng điều quan trọng ở đây, là trên báng súng khắc rõ một hình đầu lâu gạch kiếm chéo.

Đồng tử hải yêu co rút kịch liệt, ả kinh hoàng gầm lên, gương mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo tới biến dạng: "Không thể nào! Ngươi có quan hệ gì với băng hải tặc Tóc Đỏ?! Là giả, đây chắc chắn là giả!"

Silvia chân thành tha thiết nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của đối phương: "Giả hay không thì chúng ta có thể thử mà tiểu thư, ví dụ như thử làm điều mà tiểu thư vừa nói."

Big Mom đáng sợ nhất khi bà ta buồn, Râu Trắng đáng sợ nhất khi có người làm trái với nhân nghĩa, Tóc Đỏ đáng sợ nhất khi hắn tức giận. Và làm tổn hại tới bạn bè của hắn, là một trong số đó.

"..." Hải yêu mím chặt môi mỏng đấu tranh nội tâm, qua một hồi lâu, cuối cùng ả cũng chẳng dám đặt cược, cái giá phải trả quá lớn cho tính mạng của hàng ngàn tộc nhân.

Ả đành nhắm mắt cam chịu cúi đầu, "Một khi đã nghe được tiếng hát thì thằng nhóc đó phải tự dùng sức mình. Nếu trong một khoảng thời gian nhất định mà cậu ta không thoát ra được, sinh mệnh sẽ từ từ bị ăn mòn, ta không thể can thiệp."

Silvia chậm rãi lướt đầu ngón tay chai sạn lên cổ đối phương, ngưa ngứa cồm cộm, giần giật cảm giác lạnh toát khắp sống lưng.

Hải yêu rùng mình, vội vã bổ sung: "Nhưng còn có một cách khác!"

"Cách gì?"

"...Ta có thể giúp ngươi tiến vào ảo cảnh của cậu ta, sau đó giúp cậu ta phá vỡ được nơi đó!"

Hài lòng buông tay xuống, Silvia bối rối ngượng ngùng xoa xoa đầu: "Thật làm phiền cô quá, cảm ơn cô nhiều lắm nha."

Hải yêu run rẩy khóe miệng, "Ồ không cần khách khí."

Silvia lập tức ngồi bệt xuống đất lần nữa, duỗi chân duỗi cẳng hết sức ngả ngớn: "Vậy bắt đầu hát đi, mà thôi đừng hát nữa, toàn bài nghe nẫu hết cả ruột. Cô biết rap không?"

"..." Hải yêu.

Hải yêu hít sâu tự nhủ mình phải bình tĩnh, lần đầu tiên ả cảm thấy ca hát là việc khó khăn đến nhường này.

Tiếng hát ban đầu hơi nghèn nghẹn, sau đó dần trở nên trôi chảy, êm ái đưa con người sa đọa vào bùn lầy bẩn thỉu nhất trong hồi ức.

Tiểu kịch trường:

Silvia mất hết sức lực nằm ườn như con lươn chết: Cuối cùng có chống lưng khủng mới là vương đạo nha! Hú hết cả hồn, lỡ cái là Ace nhảy xuống sông Sanzu chèo thuyền với Roger mất. ( ̄  ̄|||)

Silvia: Súng đấy toàn hàng fake ngoài chợ, định mua về cho mấy đứa nhóc trong làng chơi chơi mà quên béng. May mà khá ít kẻ nào ngu ngốc không sợ Tứ Hoàng như Ace, lần sau phải đặt mua thêm mấy cái nữa đem đi hù người. (((o(*゚▽゚*)o)))♡

Shanks: Nè nè chưa lộ diện được cọng lông nào mà xuất hiện làm cameo hơi bị nhiều đấy nhá, chú là trò đùa của cháu đấy sao?!!

Silvia: Brandy, Whisky, Gin, Vodka, Rum, Tequila. Tùy chọn khẩu vị, miễn phí một năm.

Shanks: ?!!!

Shanks: Cứ tiếp tục, lấy danh tiếng đi hù dọa người khác là nghề của chú rồi.

Đôi lời tác giả: Bắt đầu từ chương sau là gặp gỡ Ace hồi nhỏ nhaaa, có ai hóng không nè chứ mình cũng hóng lắm í ~