Cre: pixiv.net/en/artworks/31284218
.
. .
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa kính trong suốt, thích hợp nhất để chế tạo không khí ái muội.
Thiếu niên nghiêm túc đứng chống tay lên mép giường phải, nhìn chằm chằm Silvia đang nằm ườn như cá chết trôi trên giường, tấm đệm mềm mại lún xuống theo trọng lực nằng nặng, mái tóc đen nhánh hơi lòa xòa mang theo hương xà phòng êm dịu, tiếng hô hấp nóng rẫy mà đều đặn khẽ vang.
Mẹ kiếp.
Thế này là sắp xảy ra chuyện rồi đấy.
Tia sáng mờ mờ lướt nhẹ qua đường cong cơ bắp rắn chắc hoàn mỹ, Silvia ứa mồ hôi cảm giác đồng tử của mình run rẩy, làn da lạnh buốt nơi đầu ngón tay cũng run rẩy, nàng nhìn xương quai xanh tinh tế rõ nét của đối phương, suýt chút nữa thì giơ chân đạp thẳng Ace xuống đất.
Thi thoảng Silvia sẽ nghi ngờ thiệt ra Ace mới đúng là cao thủ tình trường, nàng giật giật khóe miệng, "Cút ra ngay. Tôi thật sự đang nghĩ cậu có mưu đồ bất chính với tôi đấy."
Vừa kịp dứt lời, Ace lập tức gục thẳng mặt xuống đệm, hai chân khuỵu rầm xuống sàn tạo với thân trên một góc chín mươi độ, động tác mây trôi nước chảy y như mọi bữa ăn cơm.
"..."
Ngủ rồi... Ngủ rồi?!
Silvia sững sờ trừng to mắt, nàng ngồi dậy nhìn chằm chằm vào khóe miệng chảy nước dãi lẫn mũi khò khò bong bóng của Ace, đột nhiên có xúc động cầm gối dí hắn chết ngạt.
Khi một người EQ thấp đối diện với người EQ cao thì sẽ ra sao? Một bên đần độn trang bị buff kháng thính trăm phần trăm, một bên thâm trầm tự não bổ đủ mọi ẩn ý sâu xa rồi cũng tự debuff choáng váng bản thân, kết cục khỏi phải nói cũng biết.
Khốn nạn, không công bằng tí nào!
Silvia bực bội nhảy bộp xuống đất, nửa gương mặt tuấn lãng của thiếu niên say sưa đè nhẹ lên giường, có lẽ hôm nay thực sự rất mệt rồi... Tàn nhang nhỏ bướng bỉnh thoáng trên gò má, dưới ánh trăng ôn nhu mờ nhạt nhìn mà muốn tát cho mấy phát.
Lạnh lùng vận lực túm chặt cổ chân của Ace, Silvia lập tức xốc thẳng lên cao, hất mạnh nửa người hắn lên giường.
Sau đó trải thảm ra sàn gỗ ngay ngắn, lồm cồm trùm chăn đi ngủ.
...
Sương sớm trắng nhòa chưa tan hết, ngoài đường chỉ lẻ tẻ vài người đi lại, Ace vẫn còn ngủ trương thây chưa dậy.
Silvia ngáp ngoải nằm ườn trên ghế bành ở tầng dưới cùng nhà hàng, ly cà phê đặt cạnh tỏa hương nghi ngút, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào thần kinh trở nên tỉnh táo.
Nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt, Silvia lười biếng liếc qua cô gái tóc ngắn ngồi đối diện, "Tiểu thư Tashigi, chẳng phải sếp cô đã ra lệnh lần này tạm tha cho tôi rồi sao? Cô cũng nên đi làm việc đi."
Qua mấy năm có lẽ đã quá quen với giọng điệu của nàng, Tashigi cũng không tức giận, cô chỉ bĩu môi nhìn Silvia một cái, "Nè nè tôi phải cố dành ra chút thời gian tới gặp cô mà, nghe nói cô sắp vào Đại Hải Trình..."
Ngưng một lát, Tashigi thở dài đẩy đẩy gọng kính: "An giấc ngàn thu nhé, cô sẽ sống mãi trong lòng mọi người."
"...Cô đang muốn cười lắm chứ gì, vai cô đang run hết cả lên kìa?! Với lại rõ ràng chưa chết mà tiểu thư Tashigi?!"
"Với trình độ của cô thì hải vương chỉ cắn một phát thôi là đứt đầu."
"..." Silvia cực kì buồn bực, nàng muốn phản bác làm gì thảm hại đến nỗi thế, chí ít cũng phải cắn hai ba phát mới đứt đầu được, nhưng tưởng tượng đến vẻ ghét bỏ tột cùng của Tashigi đành chống chọi cầm báo che mặt.
"Được rồi không đùa nữa, vào vấn đề chính." Tashigi bất đắc dĩ nhún vai, nhìn chằm vẻ mặt nhởn nhơ lợn chết không sợ nước sôi của đối phương, như muốn moi móc ra chút cảm xúc khác thường. "Sướиɠ quá hóa rồ hay sao mà nổi hứng đi làm hải tặc?"
"Ờm thì," Silvia nằm lười chảy thây trên ghế, nàng hé mắt nhìn ánh mặt trời ló rạng phía chân trời, cười xoa xoa mái tóc rối tung: "Tại vì vừa phát hiện ra một chuyện quan trọng."
"Phát hiện ra não cô đã úng nước sao?"
"...Thiết lập của cô là ngốc bạch ngọt chứ không phải độc miệng nha tiểu thư!"
Silvia giật giật khóe miệng, hết sức muộn phiền đặt báo xuống bàn. Đối với những cô gái có ngoại hình dịu dàng xinh đẹp, nàng thường xuyên nghẹn họng chẳng biết ứng phó thế nào.
Tashigi không nhịn nổi mà bật cười ha hả, vươn tay lau lau khóe mắt, cô ngẩng lên xem đồng hồ rồi vội cầm kiếm đứng lên. "Thôi chết đến giờ rồi, tôi đi đây không thì ngài Smoker sẽ cáu mất."
"Tiểu thư đi thong thả ha." Chỉ chờ có thế Silvia vui vẻ ngồi thẳng người, nghĩ một lát rồi chân thành tha thiết chắp tay: "Tiện thể chuyển lời giúp tôi tới ngài ấy là hút ít thuốc thôi, cẩn thận không ai thèm lấy đâu."
"...Muốn nói thì tự đi mà nói, đừng có bắt tôi đứng ra chắn đạn." Trong lòng thầm bổ sung riêng ổng có cai thuốc thì cũng không ai thèm lấy.
Hơi đảo mắt qua bộ dạng cợt nhả cà lơ phất phơ của đối phương, Tashigi cười nhẹ, thế này chắc không cần lo lắng đâu nhỉ? Silvia luôn tự hiểu rõ mình đang làm gì nhất, một người thông minh và thận trọng như nàng, vĩnh viễn biết chừa cho bản thân một đường lui.
"Mặc dù chẳng hiểu cô đang âm mưu xấu xa gì nhưng..." Tashigi vừa ngoái đầu nhìn nàng lần cuối, vừa bước tới gần cánh cửa gỗ khép hờ, khẽ giọng nói tiếp. "Phải sống sót đấy, Silvia."
Hải tặc sống vì hiện tại, không nề quá khứ, không kể tương lai. Sáng nay có rượu sáng nay say, có tiền bạc thì tiêu sài, có nữ nhân thì nhấm nháp, thống khổ vương tại qua đi, vui sướиɠ tuyệt đối không kéo dài tới ngày mai.
Silvia cảm thấy mình không làm được, đúng như lời Shanks nói, nàng quả thực suy tính quá nhiều.
Nhưng thói quen một khi đã hình thành thì rất khó sửa đổi, nàng cũng không nghĩ phương thức đó là gánh nặng, thậm chí còn hết sức nguyện lòng. Một con động vật hèn mọn mà yên ổn trốn rúc trong lớp vỏ giáp xác, nếu càng cố gắng thả lỏng phòng bị, sẽ càng sợ hãi bất an.
Bởi vì trong thời đại này, chỉ có kẻ mạnh mới được quyền thoải mái tung hoành.
Nếu có thể dùng giá trị vũ lực áp chế tất thảy, ai muốn tốn nhiều neuron não như vậy đâu?
Nắng bắt đầu len lói, người dân đông nghịt hối hả đi lại. Giữa khu chợ ồn ào náo nhiệt, Silvia cười nhe nhởn mặc cả cùng mấy bà bán hàng, sau một hồi lâu la dài dòng, cuối cùng đã thu thập được kha khá nguyên liệu dự trữ.
"Ây cảm ơn cô nhé, chúc một ngày tốt lành."
Nàng hì hì cười chào tạm biệt trong vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của người xung quanh, xem xét kỹ đã đầy đủ hết các vật dụng cần thiết, lắc lư chuẩn bị về quán trọ lôi Ace dậy.
"—— Silvi!"
Một thanh âm non nớt quen thuộc vang lên, Silvia hắc tuyến quay đầu lại.
Thằng nhóc Andrew nào đó vội vã chạy tới đến gần nàng, người ướt đẫm mồ hôi miệng thở hổn hển, vừa lấy lại sức định mở miệng nói gì thì bị Silvia mặt vô tình nhấn nhấn đầu xuống.
"Silvi là đứa nào cơ? Vớ va vớ vẩn, đừng có tự tiện cắt xén tên người khác."
"Đau đau đau!!" Andrew tủi thân ôm đầu lùi lùi ra sau mấy bước, giương đôi mắt ngập nước ai oán nhìn nàng, "Tiêu chuẩn kép! Rõ ràng anh Ace cũng gọi vậy mà, thật không công bằng!"
Silvia tiêu chuẩn kép gật đầu: "Nhóc đẹp trai bằng cậu ta sao?"
Andrew:...
...A, không thèm chấp bọn yêu nhau mấy người.
Bĩu môi ghét bỏ một cái, Andrew ho khụ một tiếng quay lại chủ đề chính: "Em muốn cảm ơn, hôm qua vì phải đưa chị Anne vào bệnh viện nên không thể tìm gặp chị được..."
"Anne?"
Silvia sửng sốt nheo mắt, thảo nào lúc dưới tầng hầm cứ thấy có gì quen quen, nhưng tình cảnh khá cấp bách nên không đủ thời gian trò chuyện riêng.
Cảm nhận được ánh nhìn tò mò của nàng, Andrew vừa ngượng nghịu xoa đầu vừa lắp bắp, "Xin lỗi, em biết là chị đã giúp em quá nhiều... Em đã lục tung hết cả nhà lên rồi, chỉ tìm được chút này thôi."
Cẩn thận và dè dặt, thằng bé móc ra một túi tiền nằng nặng chìa trước mặt nàng, bồn chồn đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Silvia hơi ngạc nhiên nhận lấy, nếu không nói nàng cũng quên béng mất tiêu. Nhưng kể ra nàng vẫn thích một cuộc trao đổi công bằng hơn là từ thiện, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, nếu không con người sẽ không biết trân trọng.
Nghĩ vậy Silvia cong mắt thành hình bán nguyệt, lắc lắc túi tiền rồi nhét trả lại vào tay Andrew, liếc thấy đối phương đang hoang mang cực độ, nàng cười tủm tỉm: "Thôi không cần, ai bảo chị đây là sứ giả của chính nghĩa đâu?"
Nàng lơ đãng nhớ lại đôi mắt lóe lên hy vọng trong bóng tối của Anne, thầm bổ sung, đáng yêu là chính nghĩa.
Gió biển khẽ mơn man mái tóc, Andrew ngẩn ngơ nhìn chằm chằm túi tiền nặng trĩu trên lòng bàn tay, cánh mũi bất chợt đau xót cay xè. Thằng bé hoảng loạn dùng góc áo lau mặt qua loa, hít hít mũi, mãi mới nghèn nghẹn thốt một câu.
"Em đã quyết định gia nhập cách mạng."
Trước câu nói chẳng mấy liên quan kia, Silvia hơi nghiêng đầu: "Ừm hửm? Sao lại nói cho tôi?"
"Tại vì em muốn thông báo cho chị trước tiên."
—— "Trong thời đại nguy hiểm này, yếu đuối đôi khi cũng là một tội lỗi. Nếu tiếp tục như này thì sớm muộn gì cũng chết thôi, thậm chí còn chết thảm hơn nữa."
Andrew đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, ánh mặt trời chao đảo phản chiếu trong đồng tử trầm tĩnh không đúng với tuổi, im lặng một lúc lâu, thằng nhóc nhẹ giọng cười.
"Em muốn xây dựng một thế giới, mà yếu đuối không phải là tội lỗi."
Sắc màu rực rỡ của bình minh viền nét lên thân thể nhỏ bé kiên định, khoảnh khắc ấy, Silvia cảm tưởng như đứa trẻ này đã vững vàng hóa thành cây cổ thụ gánh vác cả trời cao.
Không nghĩ câu nói trang bức của mình lại là định hướng tương lai cho mầm non đất nước, Silvia hơi buồn cười ngồi xổm xuống xoa xoa đầu Andrew, dịu dàng đối diện với tầm mắt thằng bé.
"Ghi nợ nhé, nhớ trừ vào tiền đãi ngộ của nhóc, nghe nói thủ lĩnh Quân Cách Mạng dễ tính trong vấn đề này lắm."
"Dạ... Dạ?! Tại sao chứ?!"
"Ồn ào quá, báo hải quân ở đây có phản động bây giờ."
Lúc Ace ngủ dậy đã là 8 giờ sáng, mặt trời nhô cao đã chói chang hắt lên người hắn xuyên qua lớp thủy tinh. Lười biếng dụi dụi mặt vào gối, trí óc ngái ngủ một mảnh mơ mơ màng màng, Ace cố gắng mở to mắt rồi lảo đảo ngồi dậy từ trên giường.
Giường?
Ace lập tức mở bừng mắt, hắn nhớ hôm qua hai bọn họ đã phân chia lãnh địa rành rọt.
Nhíu mày nhìn xuống chiếc giường tàn lưu hơi ấm, hơi mềm oặt lún xuống bởi sức nặng của bản thân, thiếu niên nhất thời không hiểu ra làm sao.
Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ soi chói rọi cả căn phòng giản đơn, chăn gối lộn xộn bày tứ tung dưới đất, dấu vết đã từng có người nằm qua vẫn hết sức rõ ràng. Mạch tư duy dần trở nên tỉnh táo, Ace ngây ngốc mím mím môi, tấm đệm êm ái biến thành lò nung bỏng rát khiến hắn lúng túng đứng ngồi không yên.
Đột nhiên Ace mất hết sức lực ngả mạnh người xuống giường, hắn tiu nghỉu kéo kéo tóc, để con gái nhường giường cho mình rồi ngủ dưới đất khiến tâm trí hắn ngập tràn tội lỗi. Thiếu niên buồn bực úp mặt lên gối, l*иg ngực cuồng loạn nháo nhào, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà lén nhoẻn miệng cười.
Silvi thật sự, thật sự rất dịu dàng.
...
Cảng biển Logue Town, thuyền bè tấp nập cập bến.
Gió biển mạnh mẽ hất bay mái tóc rối tung rối mù, Silvia vội vàng vươn tay chải chuốt lại cẩn thận, nàng vô thức quay sang nhìn Ace, thì tự dưng thấy hắn cười thục nữ khẽ cúi đầu.
"??" Bị cái quỷ gì vậy?
Silvia run rẩy khóe miệng như vừa nuốt phải ruồi, quyết định trèo lên thuyền không để ý đến hắn nữa. Thấy vậy Ace cũng nhanh nhẹn thuần thục nhảy vọt lên mạn thuyền, thuyền hơi chao đảo trên mặt sóng dập dờn, không hề sợ ngã xuống chút nào.
Silvia bình tĩnh nhắm mắt lại, ổn định dựa vào thân buồm, tiếng sóng biển rì rào theo tiết tấu đều đặn bình yên, gió biển mát rượi ập thẳng vào mặt lưu lại mùi vị ẩm ướt và mằn mặn, cuốn theo bài ca vang vọng tự thuở xa xôi.
【Yo-ho, cùng nhau kéo lá cờ lên cao
Heave ho, hỡi những kẻ cướp và kẻ ăn mày, chúng ta vĩnh viễn bất tử
Chúng ta sở hữu hải dương cùng sức mạnh, chúng ta nên lưu lạc phương nào?
Yo-ho, cùng nhau kéo lá cờ lên cao
Heave ho, hỡi những kẻ cướp và kẻ ăn mày, chúng ta vĩnh viễn bất tử
Đức vua và thuộc hạ của gã lôi Hoàng hậu dậy khỏi chiếc giường rồi tra tấn bà tận xương tủy
Có những người đã an giấc ngàn thu, có những người vẫn tồn tại, còn có những người vẫn tiếp tục giương buồm lướt trên biển khơi
Chìa khóa mở cửa nhà tù, mang theo món nợ cùng ma quỷ
Tiếng chuông đã vang lên từ ngôi mộ ẩm ướt, ngươi có nghe được giai điệu chết chóc đó không?
Chúng ta triệu hoán mọi người để bồi thường vì tiếng khóc nỉ non
Thay đổi hướng đi quay về nhà của ngươi!
Yo-ho, cùng nhau kéo lá cờ lên cao!】
Thiếu niên vươn vai, chậm rãi quay đầu nhìn về phía pháp trường xa xa lần cuối, hít sâu một hơi rồi nở nụ cười phóng khoáng như đại dương:
"Xuất phát nào."