[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

12. Phó Bản Đầu Tiên (3)

Ace ở đảo Drum, phiên bản đen từ đầu tới chân =))

.

. .

"Ngài không sẵn lòng chết vì em, quả nhiên ngài không yêu em!" Silvia nức nở bụm mặt.

Mọi người: "..."

Maximus mặt sưng vù như đầu heo: "..."

Đυ. má con điên nào chui ra thế này!

Suốt bao lâu gã đã quen với việc đứng từ trên cao nhìn xuống gương mặt sợ hãi tuyệt vọng của kẻ khác, cảm thụ nỗi sung sướиɠ tới vặn vẹo, khiến chúng ghê tởm tột độ nhưng vẫn phải khóc lóc cầu xin "Em yêu ngài" trong làn roi bỏng rát.

Giờ phút này, khi vị trí hoàn toàn đảo ngược, Maximus mới thấu hiểu triệt để rằng cảm giác ấy uất ức và khốn nạn tới độ nào. Trong lòng căm hận không thể băm vằm con điếm đối diện ra thành trăm ngàn mảnh, ngoài miệng lại chẳng thể nề hà.

Gã gắng gượng mở mắt, nói bằng giọng ngọt ngào như kẹo đường: "Vậy em có yêu ta không? Bản thân em có sẵn lòng chết vì ta không?"

"Sao ngài cứ thích đánh trống lảng nhỉ?" Silvia nhíu mày, rất chi là bực bội nói: "Rốt cuộc ngài có sẵn lòng chết vì em không?"

"..."

Quai hàm nhức nhối như nhai phải mảnh sành, Maximus hít sâu một hơi cố nín nhịn: "Tình yêu không thể chứng minh qua việc chết hay sống, hai chúng ta hãy nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời nhé."

Bốp!! Lại một phát tát đau đến nổ đom đóm mắt!

Silvia: "Ồ, thì ra ngài không sẵn lòng chết vì em. Ngài không yêu em."

"..." Maximus đã chết lặng.

Silvia tiếp tục thở dài: "Ngài xem, ngài xấu xí đến mức cha mẹ còn không chấp nhận, có một người xinh đẹp như em chấp nhận ngài rồi mà ngài còn không biết đủ sao?"

Tựa như một nhát kiếm thọc nát vào vết thương.

"Ngươi!" Maximus lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng, gân xanh nổi loạn xạ lên mu bàn tay, nhưng tứ chi bị đối phương ghìm chặt xuống đất không thể động đậy.

Chẳng biết lại chập mạch thêm dây thần kinh gì nữa, Silvia che mặt yên lặng khóc một hồi đột nhiên bật cười khúc khích, tiếng cười thích thú phá vỡ không gian ngột ngạt, lảnh lót tới sởn tóc gáy.

"Sau tất cả thì ngài vẫn lựa chọn Rose sao?"

—— Sau tất cả thì Rose là đứa quái nào đã?

Đồng tử đỏ cuồng dại hơi co rút lại, nàng chậm rãi buông tay ra, gương mặt trắng nõn chợt nở rộ ý cười run rẩy gia tăng liên hồi, thậm chí trong khoảnh khắc còn méo mó đến biến dạng.

Gò má loang loáng nước dưới ánh nến mờ, Silvia rơi lệ mà dịu dàng thủ thỉ, đáy mắt tựa như ấp ủ đợt sóng ngầm điên loạn mà phản chiếu hình bóng gã.

"Ngài nói xem em nên làm gì mới phải đây? Ngài đã yêu cô ta thay vì em, có nghĩa là chọn chết thay vì sống rồi."

—— Lại còn bày đặt hắc hóa yandere nữa? Cũng nhập tâm ghê quá nhỉ?!?

Đến thời khắc này rồi mà Maximus không nhận ra điều bất thường thì chỉ có bị thiểu năng, gã gắng gượng nghiêng mặt tránh đi cú đấm mạnh bạo lao thẳng tới.

"Thôi đủ rồi, không cần diễn! Ta thừa biết ngươi vào đây là có mục đích gì rồi! Ngươi muốn cứu mấy con điếm rẻ rách kia phải không?!"

Nghe vậy những thiếu nữ nhỏ gầy rúc trong góc kinh ngạc trợn trừng mắt, con ngươi lóe lên niềm hy vọng mong manh mà rõ ràng.

"Không phải."

Silvia ngừng tay lại, cũng như nhốt thẳng trái tim bọn họ vào hầm băng.

Nàng chớp chớp hàng mi ngấn lệ, rồi quyết đoán lên gối đạp thẳng giữa hai háng gã một cú dữ dội.

"Vì con điếm rẻ rách ở đây chỉ có mình ngươi thôi."

Maximus nằm vật vã dưới nền đất, sàn nhà bẩn thỉu ẩm ướt áp sát da thịt làm gã phát buồn nôn, nhưng cơn đau bủn rủn lan khắp toàn thân khiến gã không cách nào nhúc nhích. Môi như bị dập nát, miệng lòm lòm tưởi tanh.

Đã rất lâu gã chưa được cảm nhận lại nỗi đau đớn này.

Hồi ức mục rữa bất chợt ồ ạt cuốn lấy dịch vị dạ dày trào ngược khỏi vòm họng, mùi máu tươi ngập miệng thoang thoảng ùa vào khoang mũi, Maximus cố gắng hít sâu nén vị lờ lợ ghê tởm tràn lan, cuộn tròn người như cuốn chiếu để không nôn thốc nôn tháo.

"Có phải ngươi thấy ta rất đáng kinh tởm không?"

Mắt long sọc tia máu điên cuồng, gã khàn khàn gầm lên như một con dã thú.

"Ngươi thì biết cái quái gì chứ?! Ta căm ghét nhất loại người như ngươi! Đúng vậy, loại người như ngươi lúc nào mà chẳng là trong sạch nhất, tốt bụng nhất, thiện lương nhất! Ngươi chỉ biết cao ngạo đứng từ trên cao nhìn xuống để phán xét kẻ khác, nhưng thực sự ngươi chẳng hiểu cái mẹ gì hết!"

"Ngươi nghĩ ta muốn như vậy lắm à? Chính vì khuôn mặt xấu xí này, mà ta bị cả thế giới bỏ rơi! Liệu ngươi đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng thống khổ như ta chưa? Đã từng phải vùng vẫy dưới bùn lầy dơ bẩn như ta chưa? Các ngươi chỉ biết sống trong hạnh phúc vui vẻ, rồi khinh thường đánh giá đạo đức kẻ khác là sai trái! Nên nhớ đôi khi ác quỷ cũng từng là con người!!"

Silvia yên lặng không đáp.

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt Maximus, đồng tử thuần tịnh ánh lên vẻ mặt vặn vẹo mất khống chế của gã.

Một lúc lâu sau, nàng mới khó hiểu lên tiếng.

"Thì liên quan gì tới ta? Ta có nghĩa vụ phải hiểu à?"

"..." Maximus sững sờ không nói ra hơi.

"Ngươi ám ảnh tâm lý vì quá khứ, thế nên ngươi hành hạ tra tấn những cô gái vô tội này. Còn ta ám ảnh tâm lý vì mặt ngươi, thế nên ta hành hạ tra tấn ngươi. Có khác gì nhau sao? Do ngươi xấu, do ngươi xấu, do ngươi xấu."

"..." Vạn tiễn xuyên tim.

Silvia cũng rất ư là bất lực. Nàng ngại nhất là đối phó với những tên trung nhị như thế này, vì có giảng giải thế nào thì bọn chúng vẫn tỏ vẻ như tất cả đều có lỗi với mình.

Tiêu chuẩn kép à? Mình tổn thương người khác thì là quá khứ tội nghiệp ép uổng, người ta tổn thương mình là lũ thanh cao không hiểu gì hết.

Lại còn ác quỷ với chẳng thiên thần, tao không sai thứ sai là thế giới này. Làm việc xấu xa mà còn không muốn bị phê phán, còn phê phán ngược lại những người phê phán mình. Lấy đâu ra chuyện tốt thế?

Nếu muốn trả thù sao không tìm lấy mấy tên quý tộc năm xưa châm chọc gã ấy? Cuối cùng không đủ thế lực, không dám đắc tội, chỉ dám hèn nhát rúc trong vỏ rồi tìm các đối tượng yếu đuối không thể phản kháng để trút giận.

Đúng là một thằng thất bại từ đầu đến chân.

Với những kẻ như này, Silvia cũng lười đánh thêm. Nàng phủi phủi bàn tay hơi lấm lem đất cát, nhanh nhẹn tới gần góc nhà rồi cười hì hì với Anne đang ngây ra như phỗng, vươn tay xoa xoa đầu cô.

"Ngươi nghĩ gϊếŧ được ta là có thể cứu được bọn chúng sao?"

Hai mắt Maximus thao láo đặc quánh nước mắt tủi nhục, miệng méo xệch như mếu, gã nhìn chằm con chó chết đứng phía góc tầng hầm, bỗng bật cười điên dại.

"Bên ngoài ta vẫn còn quân cứu viện, ngươi chắc có thể vừa cõng hết bọn chúng vừa đánh lại không?"

...Cõng?

Silvia chợt có linh cảm không lành.

Nàng vội vàng ngồi thấp xuống xem xét tình hình của Anne, dưới ánh nến lờ mờ bập bùng trong không gian tối tăm, đồng tử nàng bất chợt co rút kịch liệt.

Gân chân cắt đứt.

Mặt biển thinh lặng, tựa thể bóp nghẹt yết hầu.

Silvia chậm rãi quay lại, ánh lửa nhỏ nhoi lập lòe phản chiếu trong đáy mắt đỏ trầm, cuối cùng bị nhấn chìm trong con sóng trắng buốt lạnh ào ập.

Maximus hơi rùng mình, nhưng rồi gã lại cười gằn ngông nghênh, cái vẻ ngông nghênh bất cần của kẻ đã sẵn sàng tiếp nhận cái chết.

"Cứ cho là ngươi mạnh tới mức vừa bảo vệ được chúng vừa đánh bại hết đi." Gã nhạo báng cười lớn hơn, răng môi rách dập đau điếng người như gã không bận tâm, "Nhưng cuối cùng mấy con khốn kia trốn ra được thì làm sao chứ? Một đám tàn tật vô dụng, liệu có ai chấp nhận bọn chúng nữa không? Kể cả chính bản thân chúng."

Anne và những cô gái nằm cuộn dưới đất đều bất lực bật khóc.

Rõ ràng họ còn quá trẻ, còn cả tương lai sáng ngời về phía trước, còn bao nhiêu năm tháng dài rộng để ngắm nhìn thế giới, vậy mà từ nay chỉ có thể ghim chặt cả quãng đời trên chiếc xe lăn.

Khẽ vỗ vỗ đầu Anne, nàng phiền muộn thở dài, "Đúng thật là ta không đủ mạnh để làm chuyện đó."

Mỗi thế giới đều có cách buff và cán cân sức mạnh riêng, thế nên để không bị phá vỡ ổn định, năng lực của nàng gần như bị định luật cân bằng của thế giới áp chế toàn bộ, đại loại chỉ sử dụng được mấy đòn đánh đấm vật lí cho mấy tên tép riu phó bản đầu.

Nếu cố mạo hiểm sử dụng năng lực không thuộc về thế giới này, lỡ để "Người bên trên" phát hiện bất thường chỉ có một kết cục tan xương nát thịt.

"Nhưng mà ——" Ngưng một chút, nàng nhẹ nhàng cúi xuống đỡ hết những người nằm dưới đất lên, rồi chậm rãi dùng tay áo lau hết nước mắt chảy đầm đìa trên má họ, ướt đẫm, nóng rẫy.

"Nhưng mà quá khứ vùi dập hay tàn tật chân tay thì sao chứ? Không cần xấu hổ, không cần dằn vặt, chỉ cần nó không làm gãy linh hồn của các em, các em vẫn mãi hiên ngang đứng thẳng và đẹp đẽ tỏa sáng hơn bất cứ thứ gì."

Dồn dập và vội vã, Silvia nghe thấy tiếng bước chân văng vẳng phía xa xăm.

"Ta ghê tởm và khinh thường ngươi, không phải vì khuôn mặt hay quá khứ của ngươi, mà là linh hồn mục rữa thối nát của ngươi."

Nàng cười tủm tỉm rảo bước tới gần, hơi nghiêng người nhìn xuống kẻ đang vật vã trên sàn nhà.

"Smith Maximus, linh hồn ngươi đã đứt gãy từ bao giờ?"

Khoảnh khắc âm điệu cuối cùng ấy rơi vào thinh không, tấm cửa khóa chặt chợt bị đạp bay, va đập mạnh mẽ lên tường rồi vỡ vụn!

Khói bụi tung bay mù mịt, bóng hình thiếu niên quen thuộc mờ mờ trong tầm nhìn, trong ánh mắt sững sờ của người xung quanh hắn phẩy phẩy tay cho bớt bụi rồi nghiêm túc cúi đầu:

"Làm phiền rồi, thành thật xin lỗi vì đã chen ngang cuộc trò chuyện."

"..." Mọi người.

Silvia cong lưng cười ha hả, một tay len vào túi áo bình tĩnh tắt ốc sên truyền tin đi, lòng thầm khen ngợi mình tính toán thời gian quá chuẩn xác cho một màn xuất hiện ngầu lòi như vậy.

Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Maximus, nàng đắc ý hất cằm: "Với lại ai bảo là mỗi mình ngươi có quân cứu viện?"

—— Đồng đội vĩnh viễn là quân cứu viện của cậu.

—— Tớ vĩnh viễn là quân cứu viện của Silvi.