—— Xin hỏi, ngươi là ai?
—— Kẻ yếu.Cre: pixiv.net/en/artworks/54481041
.
. .
"Nếu Vua Hải Tặc có một đứa con thì thế nào?"
Mùi rượu, mùi thức ăn, mùi thuốc lá, mùi phấn son, hỗn loạn buồn nôn. Vang vọng mớ tạp âm rè rè cuộn tròn trong màng nhĩ, tiếng reo hò náo nhiệt, tiếng chạm cốc ồn ào, có thể là một, có thể là hai, có thể là rất nhiều người.
"Thì nó hẳn là nên chết đi!"
Buổi trưa hè nóng hầm hập, mặt trời cao vời vợi trên đỉnh đầu cháy rát da thịt còn non nớt, nhưng mạch máu lại lạnh buốt như chìm vào hầm băng.
Bàn tay run lẩy bẩy vô thức siết chặt, đôi mắt đen thẳm rỗng tuếch tận cùng, đờ đẫn và hoang mang, mục ruỗng và nhợt nhạt phát bệnh lên được.
"Roger là một thằng rác rưởi, con của gã ta cũng là thằng rác rưởi!"
"Ha ha ha khi đó chúng ta sẽ làm gì nhỉ? Chặt đầu, dìm xuống biển cho ngạt thở hay trói nó lên thiêu sống đây!!"
"Trước đó phải đạp chân vào đầu bắt nó quỳ xuống khóc lóc xin lỗi, xin lỗi vì nó được sinh ra trên đời này!"
Từng khuôn mặt xa lạ lục tục nhiễu loạn trong ký ức, tiếng cười hưng phấn rít gào cuồng hoan, hóa thành cơn lốc xoáy khổng lồ nghiền nát màng tai. Làn gió khô khốc giữa trưa hất tung mái tóc, hút cạn cả linh hồn rồi diệt vong.
Mọi thanh âm đột nhiên im bặt.
Mở bừng mắt, Ace choàng tỉnh khỏi cơn mơ.
...
Trời vẫn chưa sáng hẳn, Ace vô thức túm chặt lấy ga giường, móng tay ghì mạnh đến mức gần như muốn xé nát nó thành từng mảnh. Hắn mệt mỏi thở hắt một hơi, gắng gượng buông lỏng từng khớp xương trắng bệch nổi gằn lên gân máu.
Qua lớp kính thủy tinh ngoài cửa sổ, không trung ảm đạm nặng nề kéo tâm trạng con người tuột dốc không phanh. Bây giờ là 5 giờ sáng.
Ngồi dậy, xuống giường xỏ giày, bước vào nhà vệ sinh. Cả căn nhà lặng thinh không một bóng người, đều đều vang vọng tiếng đế giày nhuốm bụi đánh lộp cộp xuống sàn gỗ.
Đã bao lâu không gặp lại cơn ác mộng kinh tởm đó? Ace lẳng lặng đưa tay chạm vào vòi nước chảy xối xả, khuôn mặt quen thuộc suốt bao năm trời phản chiếu trong gương, khuôn mặt mà không ít lần ông Garp vô tình bật thốt cảm thán quá giống.
Đáy mắt bất chợt xẹt qua tia bóng ma u tối, đầu ngón tay hơi run lên, ngay lập tức hất thẳng nước lên mặt. Đủ rồi. Mẹ kiếp, quá đủ rồi.
"Mày là Portgas D. Ace, mày là Portgas D. Ace, mày là Portgas D. Ace..."
Thiếu niên khẽ giọng lầm bầm, như một lời nguyền chú.
Âm cuối khản đặc hòa theo hơi thở gấp gáp loạn nhịp, chìm vào không gian tĩnh mịch từa tựa che lấp bởi xoang mũi dày dặc. Vỡ tan.
Nhắm mắt, ngửa đầu, để từng giọt nước ròng ròng trườn dọc xuống cổ xuống lưng, để xúc cảm lạnh lẽo từ từ trấn an từng tế bào điên cuồng vùng vẫy. Ace chậm rãi mở mắt. Hắn không phải là người dễ dàng bị đánh gục như vậy.
Miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, hắn hít một hơi sâu, đi ra khỏi phòng nhân viên đến thẳng nhà bếp tìm thứ gì lót dạ.
Trời có thể sập, cơm không thể không ăn.
Hiện tại có lẽ Silvia đã tới xưởng kiểm tra, loại thuyền này không quá lớn với cầu kì phức tạp, chắc hẳn tính từ trưa qua tới giờ cũng đã hoàn thành.
Phòng bếp trông huơ trống hoắc, bất ngờ lại có một cái nồi nóng hổi to đùng trên bàn. Thiếu niên ngây ngẩn đến gần, trên đó còn kèm theo một tờ giấy【Ăn xong thì nhớ rửa bát, sau đấy ra cảng nhé. À mà chắc cậu vẫn biết đọc chữ chứ nhỉ? ♡】
Ace tự động phớt lờ vế câu sau, vui vẻ mở vung nồi ngó vào xem thử, ồ là cháo trắng... Hắn in đậm viết hoa hai chữ thất vọng to đùng. Mặc dù món gì Silvia nấu cũng phát huy tới trình độ cao nhất của nguyên liệu, nhưng vẫn là không thịt không vui.
U buồn chốc lát nhưng vẫn nhanh chóng cuốn bay hết nồi cháo to bự, sau đó không hề than vãn đứng dậy bê ra bồn rửa sạch sẽ. Ace không biết nấu ăn nhưng mấy chuyện cơ bản này vẫn có thể làm được.
Xong xuôi, hắn qua loa vẩy vẩy tay cho ráo nước rồi ra lấy chiếc mũ cam treo phất phơ ngoài hiên, đội lên đầu hít sâu một hơi, vặn tay nắm mở cửa bước vọt vào dưới khoảng trời xám xịt.
"Đi thôi."
Tấm bản lề đã cũ vang tiếng kẽo kẹt gỉ sét, nhanh chóng nhấn chìm tiếng thì thầm tự nói với bản thân.
Sáng sớm tinh mơ, cảng biển mênh mang lộng gió.
Lọn sóng trắng toát cuộn tròn lên bờ cát, Silvia vừa kiểm tra kỹ lại thuyền vừa cười tủm tỉm chống chọi nghe bà Melanie thao thao giảng giải hàng loạt tri thức giáo dục giới tính, cuối cùng không nhịn được cắt đứt.
"Cháu đã bảo là có việc quan trọng rồi mà, sẽ về sớm thôi."
"Gớm, văn của mấy người tôi còn lạ gì." Bà Melanie nhếch mép cười khinh bỉ: "Ngày xưa thằng người yêu của cô cũng nói thế, thực chất là bỏ nhà trốn cùng gái hai chục năm chưa về."
Silvia trầm mặc không biết nên nói gì. "...Tuổi trẻ của cô cũng gập ghềnh quá ha."
"May mà ông trời có mắt, trên đường đi hai tên cặn bã đó đã bị sóng đánh lật thuyền chết tươi."
"......"
Nàng hơi chột dạ quay mặt ra chỗ khác, đành đỡ trán chịu thua: "Thôi được, cháu thừa nhận là có thể không về sớm được. Nhưng mà," Ngừng một chút, Silvia nheo nheo mắt nhìn về phía biển cả xa xăm, đôi đồng tử hờ hững chợt lóe lên tia sáng nhàn nhạt. "Nhưng mà, đúng là cháu đang có chuyện quan trọng cần xác định."
Cái gì mà vì hết nguyên liệu ngon nên tiện thể ra khơi một chuyến cơ? Thực sự không biết nàng trở nên đầy nhiệt huyết trách nhiệm đến thế từ khi nào. Một cái cớ gượng gạo tới mức chính bản thân mình còn không tin nổi.
Nàng đá mũi giày xuống cát ẩm dập dờn, nước lạnh nhạt bắn tung tóe, nhuốm bẩn ống quần. "Nếu không phải thì cháu sẽ không lãng phí thời gian, cô đừng lo."
"Con nhóc này, thỉnh thoảng cô thật sự không hiểu cháu đang nghĩ gì luôn..." Bà Melanie thở dài véo véo má nàng, đang định nói thêm thì bỗng một thanh âm vang lên chen ngang cuộc trò chuyện.
—— "Silvi!"
Quen thuộc làm sao, một cái tên nghe sởn cả gai ốc mà trên đời chỉ có duy nhất một người không cảm thấy có vấn đề.
Silvia hắc tuyến quay đầu lại, xa xa thiếu niên hăng hái chạy ngược gió mà tới, làn gió trong lành mạnh mẽ hất tung mái tóc thẫm đen, để lộ rõ nét gương mặt tuấn tú.
"Buổi sáng tốt lành, thuyền trưởng." Nàng ngó lơ ánh mắt đầy khinh bỉ "Gọi biệt danh sến rện như thế rồi mà còn già mồm à" của bà Melanie, mỉm cười chào hỏi, "Ra đây xem thử đi."
Bình minh bắt đầu ló rạng, tia nắng loang lổ vệt hồng cam kéo dài êm đềm mà triền miên, tựa như giọt sơn rơi vãi khắp nền trời trắng xóa.
Thiếu niên dẫm lên bãi cát mềm mịn dễ lún, từng bước chạy tiến lại nhảy lên mạn thuyền, sau đó động tác nước chảy mây trôi cởi mũ ấn lên đầu nàng.
Silvia ngây ngẩn thoáng chốc, vốn định mở miệng "Tôi ghét nắng thật nhưng mức độ này vẫn chịu được", nhưng hương xà phòng dìu dịu truyền tới khoang mũi khiến mọi câu nói của nàng cứng đờ trong cổ họng.
"Không cần phải đối xử tốt với tôi như thế." Yên lặng một lát, nàng thở dài đối diện với tầm mắt đắc ý của Ace, kéo vành mũ xuống che khuất khuôn mặt, "Chúng ta gặp nhau còn chưa tới hai ngày."
"Có sao đâu? Cậu là đồng đội của tớ mà."
Thời thơ ấu của hắn chỉ xoay quanh Sabo và Luffy, nhưng hai người đó chỉ cần đánh đấm một trận rồi vứt cho miếng thịt là vui vẻ cả ngày trời. Hắn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm đối xử với người khác, nhất là với sinh vật khó hiểu và khó dỗ nhất vũ trụ — theo như Makino liên tục nhấn mạnh, chỉ đành cố gắng mày mò tìm tòi hết những cách có thể.
Vì có được, mới sợ hãi mất đi. Có lẽ bị quá khứ ám ảnh, nên một số phương diện nào đó của Ace vừa tinh tế vừa ôn nhu, nhưng cũng cẩn thận quá mức cần thiết.
Đôi mắt đen của Ace lập lòe tia lửa mà thuần tịnh trong veo như hồ nước, Silvia cụp mi nhẹ giọng hỏi, "Vậy nếu, cậu phát hiện ra tôi có mục đích nên mới cố tình tiếp cận cậu thì sao?"
Với những trường hợp đặc biệt như thế này, có thể tự động coi từ "nếu" không hề tồn tại.
—— Thậm chí, tôi chỉ đang gọi cậu là「Bạn đồng hành」chứ không phải「Đồng đội」.
Ace nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mỉm cười đáp. "Ừm, chắc là tớ sẽ cảm thấy vinh hạnh nhỉ?"
"Sao cơ?"
Tựa như dòng nước phủ tan đi ký ức nhuốm đầy bụi bẩn, thiếu niên khẽ cười nói tiếp, "Thế có nghĩa là cậu cần đến tớ, thế đã là quá đủ."
Một kẻ sinh ra bị chối bỏ như hắn, một kẻ mang dòng máu bị nguyền rủa như hắn... Chỉ cần người khác hy vọng mình sống sót, chỉ cần người khác cần tới sự tồn tại của mình, tất thảy đều là điều quá đỗi xa xỉ và quý giá rồi.
...
Muôn trùng dương thu vào con ngươi một sắc xanh dìu dịu, Silvia ngẩn ngơ đẩy nhẹ vành mũ cam cam để lộ ra đôi mắt xinh đẹp lạ màu, rồi bật cười ha hả.
Sao trên đời này lại có một kẻ ngây thơ đến vậy cơ chứ?
Sao trên đời này lại có một kẻ ngu ngốc đến vậy cơ chứ?
Ánh rạng bình minh rót nhẹ đồng tử nóng rẫy, tựa như hội tụ hết bức xạ nhiệt của tia nắng mềm mại vào đáy mắt, chao đảo, nhẹ tênh. Nàng cố tình nhướng mày, hơi cúi người vươn tay về phía Ace tạo thành động tác mời, thanh âm tràn ngập ý cười:
"Thiếu niên, chúng ta đưa nhau đi trốn đi."
Tiểu kịch trường:
Silvia lắc ly rượu vang trong tay, nhếch môi cười như không cười, ánh mắt bốn phần hờ hững, bốn phần tàn nhẫn, hai phần tà mị ngạo nghễ nhìn xuống thành phố xa hoa náo nhiệt.
"Thật thú vị. Thiếu niên, cậu đã thành thu hút gây sự chú ý của tôi."
(¬‿¬)