[One Piece] Hướng Dẫn Sử Dụng Lửa Đúng Cách

04. Ngủ Trong Lúc Ăn Cơm Là Tật Xấu

Cre: pixiv.net/en/artworks/53020880

.

. .

Ước chừng trong hôm nay sẽ không thể ra khơi được.

Bụng chợt sôi ùng ục kháng nghị, dễ hiểu với người theo chủ nghĩa không thịt không vui như Ace, quả nhiên bữa ăn đạm bạc ban sáng chẳng bõ dính răng. Hắn đội lại mũ, quyết định đi săn thú lấp đầy bụng trước rồi chiều tính sau.

Đi được mấy bước, chợt nhớ ra gì đó Ace đột nhiên quay lại.

Trước ánh mắt khó hiểu của Silvia, hắn lục lại túi kho báu to bự nãy vừa tìm được, nhanh chóng móc ra được một vòng cổ đính đá Ruby đỏ thẫm rồi lắc lắc khoe khoang đầy đắc ý.

"?" Thái độ xấu tính gì vậy?

"Suýt quên mất, tặng cậu nè, tớ tìm thấy trong đống kho báu." Ace nhe răng cười hì hì, không để nàng kịp phản ứng liền nhét ngay vào tay nàng. "Makino từng dạy là nên có quà mừng kết bạn."

Silvia cũng không hỏi Makino là ai, nàng hơi ngơ ngác cúi xuống nhìn chiếc vòng cổ xa xưa nằm gọn trên tay. Màu đỏ trong veo lờ mờ phản chiếu gương mặt trắng nõn, loang loáng rơi ngược vào đồng tử tĩnh lặng cùng màu, cuộn tròn theo ánh dương rực rỡ lóe lên tia sáng dìu dịu.

Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho nàng.

Trọng lượng nằng nặng đè lên hai tay, bất tri bất giác, tỏa sâu tới tận đáy lòng.

"...Cái này già quá, chỉ giành cho mấy bà thím năm mươi sáu mươi tuổi đeo thôi." Silvia cong cong khóe miệng ở góc độ không dễ phát hiện, "Nhưng cảm ơn cậu."

"Hể già thật sao? Rõ ràng tớ nghe bảo mọi con gái đều thích hoa với trang sức nhất mà." Hiển nhiên đồng chí Ace nhìn mê mệt cũng không cảm thụ được gu thời trang của phụ nữ, hắn có chút buồn rầu gãi tai, "Tớ thấy đẹp phết đó chứ, giống màu mắt của cậu á."

"......"

Silvia yên lặng tiếp nhận từng nhịp đập vang thình thịch nơi ngực trái, mặt vô biểu tình nghĩ thiếu niên, cậu thả thính giỏi như vậy ba mẹ cậu có biết không?

Đáng buồn hơn cả là Ace chẳng hề tự ý thức được, thi thoảng lơ đãng nói ra những lời ý vị sâu xa dễ gây ái muội, để rồi khi nhìn vào đôi mắt đơn thuần chân thật của đối phương lại nghẹn họng không biết nên ứng đối thế nào.

Nàng bĩu môi xí một tiếng, "Ai bảo với cậu là mọi con gái đều thích hoa với trang sức nhất? Trên đời này chúng tôi còn thích cả những con vật nhỏ bé dễ thương nữa, ví dụ như là bảo mã (BMW), báo đốm (Jaguar), ngựa gan góc (Hummer), hổ xa lộ (Land Rover), rồng Bugatti (Bugatti Veyron), hoặc mèo trời (Tmall) chẳng hạn."

Bị đống danh từ động vật chưa từng gặp qua đập thẳng vào mặt đến choáng não, Ace ngây ngốc chớp mắt: "Tớ chưa nghe tên mấy con đó bao giờ, nhưng nếu cậu thích thì sau này tớ nhất định sẽ kiếm cho cậu một con nhé."

"─‿‿─ ♡" Silvia nín cười vỡ ruột, nàng cố gắng trịnh trọng đáp, "Quân tử nhất ngôn."

Thiếu niên nghiêm túc gật đầu.



Ace tiếp tục đi săn thú.

Khá lâu, Ace quay lại. Tay lấm lem đất cát, vai vác hai con gấu nặng trĩu.

Cùng lúc đó Silvia đang vắt chân ngồi trên đá lẩm nhẩm hát hò, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu nhàn nhã. Nhưng đến lúc ngẩng đầu nhìn thấy nguyên liệu Ace mang về, nàng nháy mắt muốn quỳ rạp OTZ.

Thịt gấu, thứ thịt xử lý phức tạp bậc nhất.

Ngọt đậm đà, mỡ dễ tan chảy, nhưng đổi lại thịt gấu mang mùi vị cực kì đặc trưng của dã thú, hăng kinh khủng tới mức nhăn mặt nhăn mũi. Muốn khử được mùi cần khéo léo ở tất cả giai đoạn, từ ướp tới luộc sơ rồi nêm nếm, nhất là phải cẩn thận tinh tế vô cùng ở phần gia vị.

Dĩ nhiên nàng biết chỉ cần nấu chín thôi thì Ace nuốt được hết, nhưng đạo đức tu dưỡng nghề nghiệp không cho phép nàng làm vậy.

Có chút hối hận vì lười không đi săn thú cùng, đáng lẽ ra nàng không nên đặt niềm tin vào cái tên "chỉ cần là thịt thì cái gì cũng giống nhau" này. Chung quy là tự làm tự chịu, Silvia ôm mặt đau khổ về nhà nấu cơm trưa.

Chuyện kế tiếp không phải việc của Ace, dù sao hắn cũng đã giúp đỡ quá nhiều rồi... Thực ra là vì nếu kế tiếp để Ace nhúng tay tức là phá hoại sau chứ không phải giúp đỡ.

Về đến nơi, Ace đặt hai con gấu xuống đất, hơi lo lắng hỏi: "Con này nặng lắm, cậu có lo được không? Hay để tớ chặt hộ ra cho cậu nhé." Đổi lại là ánh nhìn đầy ghét bỏ của Silvia.

"..." Ace hết sức tủi thân.

"Đi ra kia chơi." Nàng tuyệt tình phất tay đuổi hắn đứng sang một bên đỡ vướng.

Đừng nhìn dáng người nàng mảnh khảnh như vậy, thực chất sâu trong từng căn cơ tế bào đều ẩn chứa sức mạnh kinh hồn, đặc biệt là cánh tay.

Luyện tập xóc chảo hay mổ thịt động vật quanh năm suốt tháng, ngày hay đêm trời mưa hay trời nắng cũng không bỏ sót, mức khống chế lực lượng gần như phải đạt tới độ điêu luyện nhất. Hơn nữa trước kia nhân viên chỉ đảm nhận phần tiếp đón lau bàn dọn ghế rửa bát, còn riêng nấu nướng nàng đều tự đảm nhận từ đầu tới đến kể cả những hôm khách hàng ra vào nườm nượp không đếm xuể.

Chưa nói đến chuyện thế giới này có đủ loại động vật quái dị không tưởng, con thì da lông cứng như sắt thép, con thì nhơn nhớt trơn tuồn tuột, con thì cấu tạo cơ thể vặn vẹo kì quặc, xử lí sai sót một li cũng có thể hủy hoại kết cấu thịt.

Lưỡi dao có đủ sắc bén hay không, lực đạo có đủ quyết đoán hay không, vị trí có đủ chính xác hay không, hoàn toàn dựa vào bàn tay người đầu bếp.

Silvia lầm bầm: "Gϊếŧ người còn dễ hơn nấu ăn."

Chẳng biết nên vui hay buồn nữa.

Trước hết, rạch dọc bụng gấu lấy hết nội tạng, sau đó luộc sơ qua rồi vặt sạch lông, rửa qua một lượt rồi chia thành các phần, cẩn thận dùng dao mỏng dễ dàng lọc thịt sát xương, cuối cùng để từng miếng ra đĩa.

Luộc thịt gấu cùng hành tươi, tần ô và ớt cay trong một khoảng thời gian dài, giảm bớt mùi hăng. Xong xuôi vớt thịt gấu ra đĩa xắt miếng. Ninh xương gấu lấy canh loãng.

Trong lúc chờ đợi băm nhuyễn tỏi, gừng thái hạt lựu, hành lá cắt khúc rồi cắt nát toàn bộ các hương liệu như đinh hương, thảo quả, nhục đậu khấu, ngũ vị hương, hoa hồi, thì là, lá nguyệt quế.

Lấy một cái nồi khác đun sôi nước, đổ vào một lượng lớn ớt, vặn nhỏ lửa, nấu trong 20 phút, sau đó vớt ớt ra để ráo, xắt ớt thành từng miếng nhỏ làm sốt cay.

Cho dầu thực vật vào chảo, đun chảy bơ, xong xuôi đổ hành lá vào xào dậy mùi, phi thơm xong, vớt hành lá ra, đổ tương đậu rộng lên men, quấy đều đều, đổ trộn một nửa bát sốt ớt cay, chuyển sang lửa nhỏ đun thêm 15 phút, thêm hết chỗ sốt ớt cay còn lại, tiếp tục đun 15 phút.

Đổ hương liệu đã cắt nát, tỏi băm, gừng thái hạt lựu vào, bật lửa nhỏ đun trong 20 phút.

Rót chút rượu trắng, đường trắng, hoa tiêu, khuấy đều trong 5 phút.

Bật lửa lớn, đổ hết nồi canh loãng đã nấu trong một giờ vào trộn vào nhau, cho thêm lát gừng, hành cắt lát, ớt cay vào nồi, đảo đều, chuyển sang lửa nhỏ.

Lẩu thịt gấu đã hoàn thành.

Ace há hốc mồm đứng một bên nhìn toàn bộ quá trình: "......"

Nồi lẩu đỏ rực cay rát tỏa hương thơm nghi ngút sủi ùng ục, Ace nuốt nước miếng, gấp gáp không chờ nổi mà chắp tay "Itadakimasu" một tiếng, vội vã động đũa gắp thịt.

Khoảnh khắc ý tưởng đầu tiên vụt qua trí não: Cay! Cay độc! Cay xé lưỡi!

Tầng tầng lớp lớp mỹ vị nổ tung trong khoang miệng, mùi hăng đặc trưng biến mất hoàn toàn, cảm giác cay xè điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng thần kinh vị giác, không hề che lấp đi hương vị nguyên bản vốn có mà đan xen chặt chẽ tới hoàn mỹ, thịt mọng nước ngọt thanh chồng chéo lên nước dùng cay tuyệt hảo.

Cay tới mức mồ hôi đầm đìa nhưng không cách nào dừng được, mọi ngôn từ mỹ miều trên đời cuối cùng chỉ đọng lại bằng một chữ: "Ngon!"

Trước nay chỉ biết quăng thịt lên bếp nướng・Portgas D. Ace xúc động hít mũi, ánh mắt sáng lấp la lấp lánh nhìn Silvia như kiểu tìm thấy thức ăn di động. Đồng đội này, hắn chốt rồi!

Silvia chỉ vừa kịp hất cằm đắc ý, đã thấy hắn mơ màng thỏa mãn ngủ gục xuống theo thói quen mọi khi, tay giơ giơ đũa lên cao, đầu cắm thẳng vào nồi lẩu.

Nồi lẩu sôi nóng rực cay rát.

"?!?!"

Không thèm để Silvia có cơ hội hoảng hốt hay hiểu lầm trúng độc gì đó, Ace đã bùng lửa (theo nghĩa đen) nhảy dựng lên gào rú ầm ĩ "Oái cay cay cay cay!!!" rồi lập tức chạy trối chết vào bếp dội nước xối xả. Miệng vừa gào áu áu áu không ngừng tay vừa điên cuồng hất nước ào ào lên mặt.

"Cậu bị ngu ngốc hả?" Nàng hạn hán lời đi theo.

Mãi một lúc lâu sau Ace mới khổ sở ngẩng đầu lên, hai má giàn giụa toàn nước mắt sinh lý, khóe mắt hồng hồng trông cực đáng thương. Tóc đen nhỏ nước tong tỏng ướt sũng xuống sàn nhà, Silvia bình tĩnh cười dịu dàng, vặn vặn cổ tay chuẩn bị tinh thần đập đối phương tơi bời rồi đạp xuống biển nuôi cá.

—— Thế nên mới nói, ngủ trong lúc ăn cơm đúng là thói quen xấu mà.

Cảm giác trước khi cậu ta bị Râu Trắng xiên một nhát thăng thiên, thì đã chết thẳng cẳng vì bệnh não tàn rồi.

Làm sao bây giờ, muốn quay xe bùng kèo quá đi thôi...

Đôi lời tác giả: Hụ hụ thèm ăn lẩu cay Trùng Khánh... TvT

Càng miêu tả càng thèm, fic biến cmn thành tag Nấu ăn luôn rồi =))) Viết tình cảm khó ghê... Giải thích một chút chap này là Ace hiện tại chưa thích Silvia, ổng chỉ đơn giản muốn đối xử tốt với đồng đội thôi, nii-san trong mắt mình thực sự là một người ôn nhu như vậy đấy :3