Những Mảnh Tình Của Người Xa Xứ

Chương 1 : Khóc Cho Tình Xa (1)

NGƯỜI ĐÀN ÔNG Nɠɵạı ŧìиɧ.

Suốt cả tuần nay, cứ vào khoảng chín, mười giờ tối, người dân trong khu townhouses lại trông thấy một cô gái tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, làn da trắng với mái tóc dài xoã hơi xoăn, bước xuống taxi, đi loạng choạng về phía cuối khu rồi dừng lại trước một căn hộ hai tầng, không ngừng gõ cửa.

Và hầu như bao giờ cũng vậy, đón tiếp cô ta luôn là một cánh cửa màu xám tro đóng im lìm, kèm theo là giọng nói khó chịu của một người đàn ông vang lên từ bên trong “Em về đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa ” . Ấy thế mà cô ta vẫn cứ đứng yên đó, tựa người vào bức tường trắng bám đầy bụi bẩn bên ngoài và chờ đợi..

“Lại có thêm một nạn nhân của trò chơi ái tình”

“Cô gái này chắc hẳn bị bạn trai đá”

Mấy người Việt ở trọ gần đó rỉ tai nhau như thế rồi họ nhìn cô theo cái kiểu mà họ vẫn nhìn những người phụ nữ đáng thương, khờ dại, bởi họ thừa biết, anh chàng độc thân kia sẽ không bao giờ mở cửa và cô sẽ lại loạng choạng đón taxi ra về sau vài giờ tự hành hạ đôi chân mình.

Y như rằng, không có một trường hợp ngoại lệ nào xảy ra trong hôm nay để chủ đề bàn tán của những người quan tâm đến sự việc này trở nên hào hứng, sôi nổi hơn, gần một giờ đêm, cô gái thở dài, lôi chiếc di động từ trong túi xách ra, nhắn tin cho ai đó rồi loạng choạng thả bước trong màn sương mỏng manh, mặt u buồn.

🌿🌿🌿🌿

Nửa tháng trước.

“ Tùng Nguyên, mở cửa, mở cửa nhanh lên !”

Chưa đầy hai phút sau, cánh cửa phòng bật mở, Tùng Nguyên xuất hiện trước mặt Thái Hằng trong bộ dạng ngáy ngủ, mái tóc cắt ngắn của anh hơi xù lên, gương mặt có chút cáu kỉnh và toàn thân chỉ mặc độc nhất chiếc qυầи ɭóŧ hiệu Calvin Klein.

“Trông anh cứ như vừa đánh trận với cô gái nào xong ấy nhỉ?”

“ Cuối cùng em cũng chịu về rồi sao?” - Môi Tùng Nguyên cong lên một nụ cười đầy châm biếm.

Thái Hằng chau mày, đẩy người Tùng Nguyên sang một bên, cô đảo mắt một vòng xung quanh rồi nhanh chân bước vào phòng, lục tung mọi thứ.

“ Anh biết đấy, tôi không phải là loại phụ nữ thích đeo bám, miễn cưỡng người khác, nếu anh muốn quen với ai đó, chỉ cần thẳng thắn nói rõ với tôi, sau khi chúng ta chia tay, anh muốn làm gì làm, đừng bao giờ lén lút, thập thò như thế.” – Thái Hằng nhấn mạnh – “Tôi rất ghét bị người khác đâm sau lưng.”

“Em thì lúc nào chẳng vậy, bận rộn, lạnh lùng và… bất cần!” – Tùng Nguyên khoanh tay trước ngực, tựa người vào mép cửa.

“Thế nên anh công kích tôi bằng cách đưa một người phụ nữ khác về đây? Ở cái nơi tôi và anh cùng chung sống?”

Giọng Thái Hằng yếu ớt, cô sững người, nhìn chằm chằm vào hai món nội y đang nằm lăn lóc ở góc giường, chúng vừa rơi ra từ tấm chăn dày.

“Tôi thắc mắc làm sao cô ta có thể biến khỏi nơi này, trong khi đồ lót của cô ta còn đang ở đây ?” – Cô ném cho anh nụ cười khinh miệt – “Thật mất nết, quỉ tha ma bắt hai người đi.”

Thái Hằng càng phẫn nộ, điên tiết bao nhiêu, Tùng Nguyên càng tỏ ra thản nhiên, điềm tĩnh bấy nhiêu, anh bước tới bàn ngủ, lấy đồ bật lửa và châm điếu thuốc trong khi cô cộc cằn, hất bay mớ dụng cụ trang điểm đang nằm ngay ngắn trên kệ tủ xuống sàn.

Tùng Nguyên là một kẻ phản bội, anh luôn bảo rằng anh yêu cô, cần cô, nhưng anh lại tự cho phép mình buông thả bên cạnh một người phụ nữ khác. Tùng Nguyên đã chơi cô một vố thật đau và giờ, cô không thể giả vờ như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, vẫn xem anh như một người đàn ông chung thuỷ để có thể tin tưởng và gửi gắm cả đời.

Nắm chặt tay lại, trong mắt Thái Hằng lúc này, Tùng Nguyên chẳng khác gì một tên tội phạm nguy hiểm, anh đã tra tấn tinh thần cô, phóng hoả đốt cháy trái tim cô, và có nguy cơ gϊếŧ chết cuộc đời cô bất cứ lúc nào bằng một lưỡi dao vô hình. Anh biết cô ghét nhất sự phản bội, vậy mà anh còn cố tình phản bội cô, để cô một lần nữa nếm trải vị đắng, một lần nữa nhận ra rằng…trên đời này không có gì là ” mãi mãi “.

“Chúng ta chia tay đi, tôi sẽ ở nhà con Tú cho đến khi anh thu gom sạch sẽ hành lý của mình và rời khỏi nơi này”– Thái Hằng tuyên bố.

“Tôi sẽ làm theo ý em.”– Không xin lỗi, không níu kéo, Tùng Nguyên khẽ gật đầu.

Sau vài giây, cánh cửa phòng đóng lại kèm theo một tiếng “ầm” rõ to. Thái Hằng bước thật nhanh ra khỏi nhà với một tâm trạng tức tối, khó chịu tột cùng, tại sao Tùng Nguyên lại đối xử với cô như vậy? Sỉ nhục cô bằng cách quan hệ công khai với một người phụ nữ khác ngay tại nơi cô và anh cùng chung sống, là anh đã thay đổi, hay vốn dĩ từ trước đến giờ, anh chưa từng thật lòng yêu cô? Chẳng lẽ đúng như Ngọc Tú cảnh báo… anh đến với cô chỉ vì tiền ?

Không đâu, không thể nào !

So với mấy người bạn gái trước đây Tùng Nguyên quen, thu nhập cá nhân của Thái Hằng có là gì đâu chứ, tất cả chỉ đủ để hai người sống một cuộc sống kha khá, không hẳn gọi là hoàn mỹ, vẹn toàn.

Vả lại, Tùng Nguyên thuộc dạng đàn ông mạnh mẽ, từng trải, lại là một nhϊếp ảnh gia đa tài, xoay quanh anh lúc nào cũng là những người phụ nữ xinh đẹp và giàu có, họ lái xe đẹp, dùng toàn hàng hiệu, nếu vì tiền, một người đàn ông thông minh như Tùng Nguyên chắc chắn sẽ không bao giờ tự quăng mình ra khỏi những cái ” mỏ vàng “ ấy để tìm đến cô, chỉ vì tình.

Vậy thì nguyên nhân nào đã khiến cho mối quan hệ giữa họ bắt đầu nảy sinh vấn đề? Thái Hằng thở dài mệt mỏi, đút hai bàn tay vào túi áo khoác rồi leo lên chiếc taxi đã chờ sẵn bên kia đường.

Tùng Nguyên không phải là người tình đầu tiên của Thái Hằng, nhưng Tùng Nguyên lại là người đàn ông Thái Hằng say mê nhất, không phải vì khuôn mặt nam tính của anh hao hao giống mấy anh chàng diễn viên chính trong mấy bộ phim Hồng Kông cô thích xem, cũng không phải vì anh sở hữu một thân hình hoàn hảo cùng những nét quyến rũ mà cô nghĩ….một người đàn ông cần phải có, cô yêu anh, đơn giản chỉ vì bên cạnh anh, cô thấy lòng mình vô cùng hạnh phúc và bình yên, bình yên đến nỗi, cô sẵn sàng ngừng bước trên con đường tìm kiếm một nửa tình yêu thuộc về mình để lên kế hoạch cho một gia đình, một đám cưới trong tương lai.

Nhưng rồi một ngày, cũng như những ngày bình thường khác, chị bạn làm thêm chung với cô đột nhiên gọi đến và báo cho cô biết, chị ấy vừa trông thấy Tùng Nguyên tay trong tay với một cô gái lạ, họ trò chuyện khá vui vẻ và cùng nhau rời khỏi khách sạn Mas.

Tùng Nguyên nɠɵạı ŧìиɧ. Người đàn ông cô yêu đã phản bội cô. Tất nhiên, cũng giống như bất kỳ người phụ nữ nào trong hoàn cảnh này, cô nổi điên và l*иg lộn như một con nhím đang xù lông, nhưng thay vì tổ chức một cuộc tra khảo khẩn cấp theo kiểu ghen tuông thông thường, cô lựa chọn im lặng, ném trả anh bằng một thái độ bất cần, dửng dưng nhất có thể.

Cô nấu cơm cho anh ăn, pha cà phê cho anh uống, nhưng không cho anh gần gũi, ôm ấp. Cô lang thang đâu đó hàng giờ sau khi tan sở và trở về nhà vào lúc nửa đêm, viện cớ tăng ca, gấp rút lấy một ít đồ, rồi đón taxi sang phòng trọ của nhỏ bạn nằm ngủ.

Cô tin, anh biết rõ chuyện gì đang xảy ra và cô hi vọng trước khi mối quan hệ của hai người lao thẳng xuống vực thẳm, anh sẽ chủ động thú nhận tội lỗi, để cô thôi tự giày vò bản thân mình, để cô lại được cùng anh sống những ngày hạnh phúc như trước kia.

Nhưng cô đâu ngờ, chính sự im lặng của cô đã vô tình tạo nên một khoảng cách, một khoảng cách quá lớn để đi từ tâm trí cô sang tâm trí anh, khiến giờ đây, cô không thể hiểu được anh, nắm giữ anh nữa rồi. Có lẽ ai đó nói đúng, dạng phụ nữ nghiêm túc, buồn tẻ như cô không thích hợp để quen với một nhϊếp ảnh gia thú vị, tài năng như anh…