Mộ Thiếu Cuồng Vợ Trăm Tỷ

Chương 1: Người thắng cuộc đời thật sự (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Tống Tinh Thần, cảm giác gân tay gân chân bị đứt như thế nào?"

Tinh Thần cắn môi nhịn đau, không rên một tiếng.

"Đúng là có cốt khí."

Lâm Giai Vi cười đắc ý: “Tống Tinh Thần, đừng ôm ảo tưởng với Lệ Sâm nữa, cô làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© hai năm ở Hoàng Đình Dạ Diên, vì sao anh ấy không tới cứu cô, bởi vì cô bị anh ấy đưa vào đó, ha ha..."

Không, sẽ không!

Mộ Lệ Sâm là chồng cô, anh không có khả năng làm như thế. "Cô nói láo, anh ấy sẽ không đối xử với tôi như thế."

"Sắp chết đến nơi còn ôm tưởng niệm với Lệ Sâm, đúng là chọc giận người ta."

Lâm Giai Vi cầm dao, rạch lên mặt Tinh Thần.

"Khuôn mặt xinh đẹp như vậy bị phá hủy vẫn thật đáng tiếc, có điều tôi khiến cô bị hủy mặt, biến cô thành phế nhân, cho dù sống sót, cũng chỉ có thể cả ngày sống trong đường cống ngầm u ám như loài bò sát, đời này cũng đừng hòng trèo lên Lệ Sâm."

Một nhát, hai nhát...

Mặt, cuối cùng bị Lâm Giai Vi rạch cho máu thịt be bét, máu chảy xuống nhuộm đỏ cổ.

Là cô mắt mù, tin tưởng Lâm Giai Vi, móc tim móc phổi đối xử tốt với cô ta, dẫn cô ta vào Mộ Thị, quen biết Mộ Lệ Sâm, dìu dắt cô ta lên tận mây xanh...

Mà Lâm Giai Vi lại báo ơn cô bằng cách cướp chồng cô, chiếm cổ phần công ty, hại cô sinh non, cuối cùng bị rơi vào Hoàng Đình Dạ Diên.

"Rất không cam tâm sao? Tôi tiếp cận cô, chính là vì thay thế những gì cô có đấy."

Lâm Giai Vi nhận khăn trắng vệ sĩ đưa tới, cầm trên tay lau vết máu sạch sẽ, hữu ý vô ý khoe nhẫn kim cương lớn trên tay.

"Có một tin tức tốt nói cho cô, Lệ Sâm đã cầu hôn với tôi, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi đã mang thai ba tháng, bụng sắp không giấu được, Lệ Sâm rất quan tâm đứa bé này, anh ấy sẽ trở thành người nối nghiệp duy nhất của tập đoàn Mộ Thị, mà cô, đời này sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa."

"Đúng rồi, cô đừng ảo tưởng Mộ Đình Tiêu sẽ đến cứu cô, bởi vì, anh ta đã chết."

Hơi thở Tinh Thần yếu ớt, suy nghĩ hỗn độn, nghe cô ta nói vậy đột nhiên thanh tỉnh.

"Không có khả năng, Đình Tiêu không có khả năng chết... Cô lừa tôi."

"Lừa cô ư, loại người như cô có đáng để tôi lừa không? Hai năm trước cô bệnh nặng một trận, thận hoại tử suýt nữa chết rồi, biết là ai cứu được cô không? Mộ Đình Tiêu, anh ta quyên thận cho cô, chỉ có anh ta và cô xứng đôi, có biết ai bỏ độc hóa học đó không? Là tôi."

Tinh Thần cánh môi tự lẩm bẩm: "Không, sẽ không, Đình Tiêu sẽ không chết..."

Anh là một người kiêu ngạo như vậy, chết vì cô, không đáng.

Lâm Giai Vi khinh bỉ nhìn xuống người phụ nữ máu me khắp người trên đất, ra lệnh cho vệ sĩ: "Lôi cô ta đi đi, tôi không muốn để cho cô ta chết quá sảng khoái, làm sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết."

"Vâng."

...

Tiếng sấm vang rền, mưa to trút xuống.

Mưa to cọ rửa vết máu trên đường cao tốc, Tinh Thần như con rối búp bê tàn tạ nằm trên đường cao tốc, cô không chịu nhắm mắt lại, không chịu nuốt một hơi cuối cùng, trong lòng có chấp niệm.

Cô liên tục lẩm bẩm: Đình Tiêu, Mộ Đình Tiêu, thật xin lỗi.

Lần cuối cùng gặp mặt hai năm trước, cô rơi vào hôn mê, chưa kịp nhìn anh một lần.

Là cô sai.

Chuyện sai nhất đời này của cô, là đẩy Mộ Đình Tiêu ra, không cần người đàn ông yêu cô tận xương tủy, lựa chọn gả cho anh họ anh, Mộ Lệ Sâm.

Là cô mắt mù a, mới rơi vào kết cục như hôm nay.

...