[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

Chương 38: - Phòng thù ngoài dễ, phòng giặc trong khó

Đừng ai trách mình chương trước mới ngọt ngào, chương này đã bẻ cua khét lẹt =)))

____

Phòng của Lam Hi Thần được sắp xếp ngay cạnh phòng tông chủ của Giang Trừng, có một cửa sổ quay về phía hồ sen, bên đầu hồi thướt tha liễu rủ. Giang Trừng thích yên tĩnh nên khu này vốn đã ít người lui tới, mà hiện tại, Giang Trừng cũng đang ở bên tòa nhà cũ suy ngẫm nhân sinh, nghiễm nhiên chẳng còn ai có thể vào lúc này đến đây do thám xung quanh.

Mở rộng cửa sổ, Lam Hi Thần nhìn màn mưa đã nhẹ hạt hơn rất nhiều bên ngoài, nâng tay trái lên. Trên những ngón tay thon dài của hắn có một con chim nhỏ đậu phía trên, sắc lông xám tro đơn giản, nhưng hai con mắt đặc biệt linh động, có thần. Hắn khẽ huýt một giai điệu ngăn ngắn, chim nhỏ cũng lóc chóc nghiêng đầu lắng nghe, phút chốc rời khỏi những ngón tay chủ nhân, bay vυ't vào màn mưa trước mặt.

Làm xong những việc này, hắn chưa vội đóng cửa sổ lại, lặng ngắm màn mưa trước mặt, phút chốc lâm vào trầm tư.

Hôm trước, mật thám Lam thị báo tin đã lần theo dấu vết hắn để lại, tìm ra được tung tích Lâm Phong Vũ.

Lâm Phong Vũ này lại là ai, để hắn đường đường là Lam gia tông chủ phải huy động mật thám Lam thị tìm kiếm?

Kẻ này, kỳ thực chỉ là một quỷ tu.

Vài tháng trước, hắn tình cờ gặp Lâm Phong Vũ tại chính Liên Hoa Ổ này.

Khoảng thời gian đó, Giang Trừng bị trúng Tán Linh Thảo, được hắn đưa về Liên Hoa Ổ chữa trị, hôn mê ròng rã gần nửa tháng. Trong suốt khoảng thời gian đó, để đảm bảo chất lượng thuốc men, đồ ăn của Giang Trừng, mọi thứ hắn đều tự mình lựa chọn, giám sát, từ đi Dược đường bốc thuốc tới đến trù phòng chọn nguyên liệu hầm canh. Nhờ vậy, sau chừng dăm, bảy ngày ở Liên Hoa Ổ, hắn đã phát hiện ra một bí mật: Quản gia của Giang thị - Giang Thành cứ một ngày hai lần đều bí mật đem đồ ăn tới khu vực phía Tây.

Thời điểm này, mối nghi ngờ của Lam Hi Thần với Giang Trừng vẫn còn rất lớn, hắn lập tức tìm thời điểm thích hợp để điều tra. Nhưng khu vực phía Tây là Hình đường Giang thị - nơi giam giữ, tra khảo những kẻ có trọng tội. Dạo gần đây Vân Mộng yên bình, Hình đường tất nhiên không có một ai.

Lam Hi Thần đảo đi đảo lại trong Hình đường hai vòng, xác nhận không có ai, vốn đã cho rằng bản thân đa nghi cả nghĩ, chuẩn bị quay về sắc thuốc cho Giang Trừng, chân lại vô tình đá phải một viên đá nhỏ. Viên đá bị đá về phía trước, chạm phải tường, gây ra một tiếng vang nhỏ bé.

Âm thanh mỏng manh này tiến vào tai Lam Hi Thần lại giống tiếng sét đánh giữa trời quang. Hốc tường đó rõ ràng là rỗng, mới tạo ra được âm vang như vậy!

Hắn bước nhanh tới bên tường, cong ba ngón tay gõ thử kiểm tra, tìm ra được một viên gạch rỗng, nhấc lên. Phía dưới viên gạch là một cơ quan hắn nhìn vô cùng quen mắt: Diện khí linh.

Diện khí linh được tiên môn phát minh ra khoảng hơn một trăm năm trước. Điểm đặc biệt của cơ quan này chính là chỉ mở ra trước linh khí của những người từng yểm chúng, còn lại, tác động cách nào cũng không mở. Lam Hi Thần giờ phút này bỗng cảm thấy may mắn, bởi khi cùng Giang Trừng song tu, linh khí trên người cả hai đã bị nhận làm một.

Hắn thử cầu may, truyền linh khí bản thân vào Diện khí linh, quả nhiên, bức tường to lớn trước mặt dần dần chuyển động, mở ra một cầu thang sâu hun hút dẫn vào khoảng tối phía bên trong.

Gian phòng giấu kín này vô cùng lạnh lẽo, tăm tối. Thứ duy nhất giữ sáng cho không gian ở đây là những ngọn đuốc vĩnh viễn không tắt nhờ vào hỏa phù, phả ra mùi khét cay cay mũi. Lẫn trong mùi khói và dầu, Lam Hi Thần còn ngửi được cả mùi máu tanh thoang thoảng.

Hắn đi đến gần cuối hành lang, dựa vào góc ngoặt để ẩn nấp, quan sát xung quanh. Không gian hôn ám, ảm đạm, ở góc phòng chỉ có duy nhất một kẻ đang bị xích bằng xích sắt vào tường. Kẻ nọ vừa cao vừa gầy, nhìn từ đôi mắt thâm quầng cùng khí sắc điên cuồng, có thể thấy đây chính là một quỷ tu. Trang phục đen của hắn đã bị rách nhiều vệt, những nơi rách đều nhìn ra được lằn roi rướm máu, rõ ràng là bị đánh bằng roi không ít lần. Rất có khả năng kẻ này đang bị Giang Trừng tra khảo việc gì đó, bởi từ vết thương có thể nhìn ra Giang Trừng hạ thủ rất dứt khoát, tàn nhẫn, nhưng vẫn chừa lại những chỗ yếu hại, rõ ràng chỉ muốn kẻ này bị đau mà không muốn lấy đi tính mạng của hắn ta. Mấy hôm nay, Giang Thành chắc chắn là đem đưa cơm cho kẻ này.

Kẻ nọ dường như cũng đã nhận ra có người tới. Thế nhưng Lam Hi Thần lợi dụng khúc quanh để ẩn thân, tên quỷ tu này không thể nhìn ra là ai. Hắn hướng về khoảng không phía trước nhào lên, nhưng chỉ được một đoạn lại bị xích sắt lôi về, ngã chổng vó trên mặt đất, căm phẫn gào lên: "Giang Vãn Ngâm, là ngươi phải không? Ngươi có giỏi thì bước vào đây, ta phải gϊếŧ ngươi!!!"

"Ngươi tự xưng Giang tông chủ cái gì, ngươi là sát nhân máu lạnh, là đồ khốn kiếp!"

"Ta có thành quỷ cũng phải quay về thêm lần nữa gϊếŧ ngươi!!!"

"Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi làm những chuyện xấu xa gì! Sen trong Liên Hoa Ổ này bốn mùa đều nở, chẳng phải đều nuôi lên từ xác người hay sao? Lâm Phong Vũ ta cho ngươi biết, nợ máu phải trả bằng máu, ngươi chờ ngày báo ứng đổ xuống đầu ngươi, đổ xuống đầu Giang thị đi!!!

Từng câu mà Lâm Phong Vũ gào thét ngày hôm đó đều phẫn nộ tới lạc giọng. Lam Hi Thần thực sự không hiểu Giang Trừng đã làm chuyện thương thiên hại lý nào khiến hắn căm thù tới mức này! Hắn vốn muốn tiến lên hỏi thêm Lâm Phong Vũ vài manh mối, nhưng nhẩm tính sắp tới giờ Giang quản gia đến đưa cơm, đành phải rời đi để tránh bị phát hiện. Nào ngờ sau lần đó, Giang gia bỗng nhiên bố trí thêm thủ vệ canh giữ quanh khu vực Hình đường, hắn vẫn không có cơ hội quay lại lần hai. Sau này, Giang Trừng tỉnh lại, đệ tử ở quanh Hình đường cũng được rút đi. Trước khi rời khỏi Liên Hoa Ổ, hắn lén quay xuống đó điều tra, mới phát hiện người đã không còn ở đó. Xem ra, khi vừa tỉnh lại, còn chưa khỏe hẳn, việc đầu tiên Giang Trừng làm chính là đưa quỷ tu nọ đi. Còn đi đâu, người còn sống hay đã chết, cũng rất khó nói! Cũng còn may, lần trước Lam Hi Thần đã lén hạ một phù chú trên người Lâm Phong Vũ trước khi rời đi. Phù chú này sau khi bám vào người thì sẽ đồng nhất với cơ thể, không hề gây hại, nhưng sẽ chỉ dẫn được vị trí của người này trong phạm vi một dặm xung quanh. Tất nhiên, những phù chú kiểu này đều là thường ngày Ngụy Vô Tiện nhàm chán quá phát minh ra, muốn giúp một chút cho con cháu Lam thị tu luyện. Hắn đợt trước mới đưa cho Lam Hi Thần một ít, để dùng cho môn sinh trong những lần trừ tà nguy hiểm, chí ít mang theo sẽ không sợ lạc khỏi đội ngũ mà không tìm được tung tích. Nay dùng thử mới thấy mấy món đồ thất thất bát bát này đúng là rất có ích!

Từ ngày đó đến nay, mật thám Lam thị không ngừng dò la quanh địa phận Vân Mộng để tìm cảm ứng của lá linh phù kia, cuối cùng đã phát hiện tin tức quanh khu vực rừng cây, rất gần với nơi Kim Lăng gặp Mộc Nhân ngày nào. Điều này, là ngẫu nhiên hay bên trong có mối quan hệ nào đó với nhau đây??? Mặc dù rất nóng lòng tra ra chân tướng, nhưng hiện tại, đại diện của tiên môn bách gia đều ở trong Liên Hoa Ổ, Lam Hi Thần không thể không truyền tin thông báo mật thám thời gian này tạm thời không cần liên hệ với hắn, tránh xảy ra việc bất ngờ. Hắn chỉ mong rằng, sau tất cả, niềm tin hắn lựa chọn đặt vào Giang Trừng sẽ không bị phản bội giống như năm nào Kim Quang Dao đã lợi dụng hắn làm một thanh đao gϊếŧ người. Hiện giờ, tâm trạng của hắn so với màn mưa hỗn loạn ngoài kia cũng không khá hơn được bao nhiêu. Hắn khuyên Giang Trừng có chuyện hãy tâm sự cùng mọi người nhiều hơn, nhưng chính hắn cũng đang lén lút làm rất nhiều chuyện sau lưng Giang Trừng. Những chuyện này, cho dù hắn muốn nói cũng đều không có cách nào nói ra miệng.

Lam Hi Thần mệt mỏi khép cánh cửa sổ lại, ngăn cách cả một trời mưa gió bên ngoài lại. Ở một góc vườn Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện trầm ngâm nhìn con chim xám tro trong tay, đáy mắt chầm chậm tối lại, hạ một tấm Gián điệp phù lên người chim nhỏ. Sau đó, hắn nhẹ nhàng tung nó lên không trung, để cánh chim đã ướt đẫm mưa tiếp tục lộ trình bay về hướng rừng rậm Vân Mộng.

Mưa vẫn rơi, một vạt đầm sen đều chìm vào làn nước miên man vô định, dệt nên một tấm màn trắng mịt mùng phủ lên vạn vật, ẩn chứa đi những hành động không thể cho người khác thấy, cũng bao che cho những ý định riêng của mỗi người...